- 39 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 1504 chữ
- 2020-05-09 04:28:48
Số từ: 1490
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Cuối tháng Tám, Akiyama Rino và Tomoki đi đến nhà giam Tokyo. Osugi Masaya có nguyện vọng gặp trực tiếp hai người nên mới thông qua luật sư để liên lạc với Tomoki.
Hai người đang ngồi chờ ở phòng gặp mặt chật hẹp thì cánh cửa phòng phía bên kia tường kính mở ra và Masaya bước vào. Cảnh sát cũng ngồi cùng với họ. Masaya nhìn Rino và Tomoki, nở một nụ cười méo mó rồi ngồi xuống ghế. Anh ta vỗn dĩ đã gầy, nay lại còn héo hon hơn.
"Thật sự xin lỗi vì đã bắt hai người phải tới tận chỗ này." Masaya nói với giọng khàn khàn.
"Sức khoẻ của anh thế nào? Anh có ăn uống được không?" Rino hỏi.
"À, anh ổn. Cảm ơn em." Nói xong, Masaya nhìn hai người, nhíu mày buồn bã. "Anh thật sự xin lỗi hai em. Anh đã gây ra chuyện tồi tệ như thế với ông của các em nên thật sự anh cũng chẳng mong được tha thứ nhưng anh vẫn muốn nói lời xin lỗi. Anh thật sự, thật sự xin lỗi!" Anh ta gục xuống, vai run rẩy.
Rino nhìn Tomoki. Họ không biết phải nói gì.
Trên đường tới đây hai người đã bàn bạc xem nên đối diện với Masaya như thế nào. Tuy căm hận hung thủ đã giết ông mình nhưng sự thực rằng Masaya là bạn bè thân thiết vẫn không thể thay đổi. "Em không hề cảm thấy căm hận mà chỉ tự hỏi không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế thôi." Rino cũng đồng cảm với Tomoki.
Masaya nghĩ rằng họ im lặng để phản ứng lại mình nên hai tay ôm lấy đầu, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
"Các em muốn nói xin lỗi để làm gì cơ chứ, thấy có lỗi thì tại sao lại giết người đúng không? Anh thật sự là một thằng ngu mà. Anh chỉ muốn chết thôi. Anh nhận án tử hình cũng được."
"Anh Masaya," Tomoki nói nhỏ. "Là do thuốc kích thích đúng không? Tại anh đã ăn hạt của một cái cây kỳ quái khiến tâm trí trở nên kỳ là phải không?"
Masaya lắc đầu. "Anh không biết. Kể cả như thế thì anh cũng... anh cũng là một thằng khốn!" Khuôn mặt thanh tú của anh ta đầm đìa nước mắt.
Một lúc sau chỉ còn nghe tiếng thút thít. Rino lên tiếng sau khi anh ta đã bớt khóc.
"Anh muốn xin lỗi nên mới gọi bọn em đến đây à?"
Masaya lấy tay áo lau nước mắt.
"Ngoài chuyện đó ra thì anh còn một chuyện bắt buộc phải nói, đặc biệt là với Rino."
"Em ư? Chuyện gì vậy?"
Masaya ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe.
"Là chuyện của Naoto. Đó là chuyện mà cậu ấy cảm thấy day dứt từ lâu. Từ hội cậu ấy còn nhỏ cơ."
"Chuyện gì thế?"
"Cậu ấy nói mình không thể trở thành người giống như Rino được."
"Người giống như em? Nghĩa là sao?"
Masaya nở một nụ cười trống rỗng.
"Có lẽ Rino không biết nhưng đời là thế mà. Người trong cuộc cứ nghĩ mình làm những điều bình thường. Nhưng với những người xung quanh thì điều đó lại thật đáng ngưỡng mộ."
"Chờ một chút! Em không hiểu anh đang nói gì nữa."
Masaya nuốt nước miếng.
"Naoto luôn muốn có một tài năng nào đó. Cậu ấy muốn trở thành một người có năng khiếu bẩm sinh."
"Hả?" Rino cau mày ngạc nhiên. "Anh đang nói gì thế? Làm gì có ai có nhiều năng khiếu bẩm sinh như Naoto đâu? Cậu ấy chơi thể thao giỏi này, học cũng giỏi này. Cậu ấy không chỉ vẽ đẹp mà còn chơi nhạc ở trình độ chuyên nghiệp nữa. Cậu ấy không phải không có tài năng mà có quá nhiều thì đúng hơn."
Nhưng chẳng đợi cô nói hết, Masaya đã lắc đầu.
"Vậy nên anh mới nói là Rino không hiểu được đâu. Đúng là Naoto chơi thể thao giỏi nhưng có thể đạt tới mức độ chuyên nghiệp được hay không? Có giỏi đến mức hướng tới việc dự Olympic như Rino được hay không? Không được đúng không? Thành tích học tập của cậu ấy rất tốt nhưng vẫn chỉ trong một phạm vi hạn chế. Naoto giỏi toán nhất nhưng cậu ấy vẫn nói mình chỉ biết được cách giải thôi. Cả vẽ cũng thế. Khi nhìn một tờ giấy trắng thì cậu ấy có thể tưởng tượng ra bố cục của bức tranh. Nếu đưa nét bút theo bố cục đó, sẽ tạo ra được những bức tranh rất đẹp. Tuy nhiên, cậu ấy nhận ra, những bức tranh vẽ theo kiểu đó luôn là những thứ mình đã nhìn thấy ở đâu đó. Cậu ấy hiểu rằng mình chỉ có kiến thức hội hoạ và sự khéo léo mà thôi. Mọi người khen cậu ấy giỏi. Nhưng đó là do khâm phục chứ không phải xúc động. Tranh của cậu ấy không thể làm lay động lòng người dù chỉ là một milimet."
Masay chuyển ánh mắt về phía Rino.
"Cuối cùng cậu ấy bắt đầu nghĩ bản thân mình chẳng có tài năng gì mà chỉ đang giả vờ như có tài năng thôi."
"Nhưng mà," Rino lên tiếng. "Không phải hầu hết mọi người đều như vậy cả hay sao? Có rất ít người thực sự có tài năng. Dù cho cậu ấy nói mình chỉ đang giả vờ như có tài năng nhưng làm được thế là tuyệt vời rồi."
"Ừ. Anh cũng nghĩ như em vậy. Trong hoàn cảnh bình thường, hẳn Naoto cũng sẽ nghĩ như thế, nhưng bên cạnh cậu ấy lại có Rino."
"Em ư?"
"Anh thường nghe Naoto nói Rino là một thiên tài. Dù bơi cùng một bể nhưng chỉ có nước xung quanh em là khác với mọi người. Nhìn giống như có một loại nước đặc biệt đang đẩy em đi vậy. Tựa như em đang bơi trong một thế giới khác hoàn toàn với cậu ấy."
"Chuyện đó..."
"Chỉ có em là không nghĩ như thế thôi. Naoto bơi cũng khá giỏi đúng không? Cậu ấy cũng từng thi đấu mấy lần ở đại hội thể thao toàn tỉnh rồi. Nhưng cậu ấy nói, khi tớ thông báo sẽ bỏ bơi lội thì chẳng có ai quan tâm cả."
Rino ngạc nhiên quay sang nhìn Tomoki ngồi kế bên: "Có chuyện đó sao?"
Tomoki buồn bã chớp mắt. "Nói ra thì em thấy đúng thế thật. Anh Naoto đã nhiều năm nay không bơi lội gì rồi."
"Cậu ấy cũng nói nhìn Rino thì mình chỉ như một con người nhỏ bé bất tài thôi. Cậu ấy thấy mình chỉ là một kẻ nhàm chán chẳng có gì đáng để nói tới," Masaya nói.
"Không phải như thế mà..."
"Cậu ấy nhận ra, có lẽ với âm nhạc cũng vậy. Cậu ấy thường nói với anh rằng mình không có năng khiếu, rằng cậu ấy ghen tị với anh vì anh có tài năng, nhưng thực ra anh cũng giống như Naoto thôi. Bọn anh không phải là thiên tài, không có năng khiếu gì hơn người cả, chỉ là những kẻ bình thường, có năng lực bình thường, ở đâu cũng có. Thế nhưng bọn anh lại ôm mộng hão trở nên toả sáng hơn mọi người. Vì khi bắt chước phong cách của những người khác, bọn anh đã đạt được những thành tựu nho nhỏ nên mới có tham vọng. Bọn anh muốn được trở thành thiên tài thực sự. Bởi mang tà tâm như thế nên anh với Naoto đã nghiện thứ hạt giống của loài hoa ma quỷ kia. Nhưng mà đồ giả thì mãi mãi cũng chỉ là đồ giả, không bao giờ trở thành đồ thật được."
Masaya ngồi thẳng người dậy, nói bằng giọng nghiêm túc.
"Rino này! Naoto thường nói Rino đúng là đồ ngốc. Em rất có tài năng nhưng đã lãng phí một cách vô nghĩa. Rino buộc phải trở thành một vận động viên bơi lội vì đó là nghĩa vụ của người được ban cho tài năng. Nếu em nghĩ nó là gánh nặng thì xa xỉ quá đấy. Rino không biết đâu, sống mà không có nghĩa vụ gì thì chỉ là một cuộc đời trống rỗng mà thôi..." Sau khi nói liền một mạch, Masaya thở hắt ra rồi cười.
"Anh Masaya..."
"Anh chỉ muốn nói những điều này nên mới gọi em tới thôi."
Rino gật đầu lấy khăn tay trong túi xách ra. Cô không biết phải tiếp nhận những lời anh ta nói như thế nào. Tuy nhiên trong lòng cô thật sự xúc động.+
Cô lấy khăn tay lau khoé mắt.