• 1,162

- 6 -


Số từ: 2229
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội

… Vì vậy chúng tôi tự hào rằng phúc lợi của công ty mà trước hết phải kể đến là nhà ở dành cho nhân viên, so với các doanh nghiệp khác chẳng những không hề bị kém mà còn ở mức khá cao. Về mặt đối ngoại tôi nhấn mạnh lại lần nữa rằng công ty sẽ nỗ lực hết sức để nhân viên cảm thấy thoải mái. Trong giai đoạn này đang có nhiều lời đồn thổi nhưng chắc chắn không có chuyện công ty sẽ sớm đóng cửa tất cả các cơ sở, giá trị của công ty không hề suy giảm. Tôi chân thành hy vọng các bạn sẽ xem xét một cách tích cực.
Người đàn ông đeo kính nói một tràng dài, nhìn quanh phòng học rồi cúi đầu. Phần tóc trên đỉnh đầu của ông ta hơi thưa.

Có ai có câu hỏi nào hông
?
vị giáo sư đang ngồi ở góc phòng lên tiếng hỏi. Ông nói giọng Osaka.
Mặc dù có cả thảy hơn mười sinh viên đại học lẫn cao học nhưng chẳng ai giơ tay lên cả. Ông giáo sư nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
Sao vậy? Chẳng nhẽ lại hổng
có chi để hỏi. Làm gì có chuyện đó?

Nghe vậy, một sinh viên rụt rè giơ tay.

Sau thảm họa động đất sóng thần, đúng hơn là sau sự cố nhà máy điện hạt nhân Fukushima, có khoảng bao nhiêu người xin nghỉ việc ạ?

Vẻ bối rối thoáng qua khuôn mặt người đàn ông đứng trên bục, giáo sư cũng tỏ ra không vui.

Tôi không nắm được số liệu chính xác nhưng hằng năm vẫn có một số người xin thôi việc. Thế nhưng không hề có chuyện công nhân đồng loạt nghỉ việc sau sự cố này.

Vậy là cũng có người xin nghỉ rồi nhỉ.
Fujimura ngồi cạnh nói thầm vào tai Sota.
Sau đó thêm hai người nữa đặt câu hỏi, đều liên quan đến ảnh hưởng của sự cố nhà máy điện hạt nhân.
Người đàn ông đeo kính một mực khẳng định rằng công ty của ông ta không hề liên quan, không phải chịu ảnh hưởng gì đáng kể.
Người đàn ông này là người của công ty quản lý, sản xuất thiết bị đường ống cho các nhà máy phát điện hạt nhân. Hôm nay ông ta đến trường đại học của Sota thuyết trình về công ty với mục đích tuyển dụng nhân sự.
Sota hiện đang theo học ngành số hai khoa Vật lý năng lượng, nói cho ngắn gọn là khoa Công nghệ hạt nhân. Sở dĩ có chuyện đổi tên này là vì nhà trường cần tạo hình ảnh tốt đẹp hơn cho khoa. Sức hấp dẫn của khoa giảm đến mức họ cần phải làm như vậy. Tuy nhiên, hồi nhập học, Sota vẫn cảm thấy ngành hạt nhân sẽ có tương lai. Anh nghĩ, rõ ràng đã qua cái thời mà con người dựa dẫm vào các loại nhiên liệu hóa thạch rồi, trong khi nhiệt điện hay điện gió vẫn còn nhiều hạn chế. Lợi thế giảm phát thải CO2 cũng sẽ tạo đà cho sự phát triển của ngành năng lượng hạt nhân. Nghĩ thế nên Sota đã chọn ngành mà anh ‘cảm thấy sẽ có tương lai’ này.
Thế nhưng thảm họa động đất sóng thần và sự cố nhà máy điện hạt nhân Fukushima đã xé tan tấm bản đồ tới tương lai của anh. Dường như nhiều sinh viên khác cũng có chung một nỗi niềm ấy. Từ trước đến giờ hầu như họ đều đi theo con đường định sẵn là làm việc tại các công ty liên quan đến năng lượng hạt nhân theo giới thiệu của giáo sư, nhưng bây giờ số người chọn xin việc tại các công ty không liên quan đến chuyên ngành đang tăng lên. Các công ty trong ngành này cho rằng khuynh hướng đó sẽ còn tiếp diễn nên đành phải tích cực tăng cường các hoạt động đảm bảo nhân lực. Buổi thuyết trình hôm nay cũng là vì nguyên nhân đó. Thật trớ trêu khi mà sinh viên các ngành khác lại đang rất khó khăn trong chuyện xin việc.
Sau buổi thuyết trình, Sota cùng Fujimura đi tới một quán cơm suất ở gần trường.

Này Gamo, mày tính thế nào?
Fujimura dừng đũa hỏi.

Chuyện xin việc hả?

Fujimura gật đầu khi nghe Sota hỏi lại.

Bố mẹ tao muốn tao làm việc cho một công ty không liên quan đến năng lượng hạt nhân.


Ừ, bây giờ chuyện đó cũng dễ hiểu thôi mà.

Fujimura nhấp một ngụm trà, nhếch mép.

Dù sao cũng đã học mấy năm trời về năng lượng hạt nhân mà rồi cuối cùng chẳng nhẽ lại đi làm ở một công ty hông liên quan gì hết trơn à? Vậy hông phải là lãng phí, là vô ích sao? Tao hổng có chấp nhận được.

Sota ăn xong suất mì kitsune udon(1), liền thả đôi đũa dùng một lần vào trong bát.

Tao đồng cảm với mày nhưng khi nghĩ đến tương lai thì lại không nói thế được. Hình ảnh ngành này trong mắt mọi người giờ đã quá tệ rồi. Giả dụ nếu mày định kết hôn thì phải để tâm tới cả nhà bên kia nữa, và nếu mày sinh con ra thì sẽ phải lo liệu nó có bị bắt nạt không. Mày có thể chịu được chuyện đó không?

Fujimura nhăn mặt.

Kết cục sẽ là như thế nhỉ?


Chúng mình bị gạt rồi. Tao nghĩ người dân cũng bị gạt nhưng mà chúng mình mới là những nạn nhân thê thảm nhất. Cái khỉ gì mà giấc mơ tái sử dụng nhiên liệu hạt nhân chứ. Đáng lẽ chẳng nên ước mơ hay hy vọng gì hết.
Sota nói như gắt.

Nói thế nghĩa là mày sẽ bỏ hẳn ngành năng lượng hạt nhân hả Gamo?


Đương nhiên rồi!


Vậy sao! Nói cho cùng thì tụi mình đã lãng phí thời gian một cách vô ích nhỉ? Hồi xưa mà không học lên nữa thì tốt.


Cũng không hẳn. Hồi năm thứ tư thì thảm họa chưa xảy ra nên chắc chắn bọn mình đã không do dự mà vào làm việc cho một chỗ nào đó liên quan đến năng lượng hạt nhân rồi. Như thế còn tệ hơn nhiều đúng không?


Ừm. Cũng là một quan điểm nhỉ?

Cả Sota và Fujimura đều đã tốt nghiệp đại học từ lâu và đang học lên sau đại học. Họ cũng đã lấy bằng thạc sĩ, bây giờ đang chờ lấy nốt bằng tiến sĩ. Giữa lúc đó thì xảy ra sự cố nhà máy điện hạt nhân Fukushima. Chỉ vì không biết phải làm gì nên họ mới tiếp tục ở lại trường.

Nhưng kỹ sư một ngành đặc thù như tụi mình thì có xin được việc không ta?
Fujimura nói với vẻ mặt đáng thương.

Chỉ có cách đi tìm thôi. Cứ nghĩ bình thường như mọi người là được. Bọn khoa khác vẫn đang tìm kiếm hết công ty này đến công ty khác đấy thôi.


Đúng vậy, không cố thì không được nhỉ? A, thế có định quay về Tokyo không hả Gamo?

Sota ậm ừ. Đối với anh thì câu hỏi đó rất khó trả lời.

Nếu để xin việc thì quay về đó đúng là tiện hơn, nhưng ở gần nhà thì tao không thích lắm.


Hình như mày chẳng mấy khi về thăm nhà nhỉ?
Fujimura ngạc nhiên hỏi,
Mày ghét nhà mày thế cơ à?


Không phải ghét mà là không hợp. Tao không hòa hợp được với gia đình.

Fujimura cười.

Lại có chuyện lạ thế sao? Gia đình là nơi mày sinh ra và lớn lên với những người cùng dòng máu với mày, sao lại không hợp được?


Có đấy nhưng mà tao không giải thích cho rõ ràng được.


Hừm.
Fujimura lắc lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Sota tạm biệt Fujimura rồi về nhà. Trường của họ nằm ở thành phố Higashi Osaka. Khu nhà chung cư anh đang thuê để sống một mình nằm cách trường hai ga tàu.
Hồi thi vào trường này có rất nhiều người hỏi anh tại sao lại phải cố xuống tận Osaka học đại học làm gì. Mẹ anh, bà Shimako, đặc biệt phản đối chuyện đó.

Con hãy nghĩ đến tương lai của con xem, nhiều người ở tỉnh ngoài còn phải cố lên học ở Tokyo đấy. Tại sao con lại muốn đi Osaka?


Nếu con muốn học năng lượng hạt nhân thì trường đó là tốt nhất. Hơn nữa, ngoài Tokyo ra, con còn muốn khám phá các vùng khác nữa. Osaka là tỉnh lớn thứ hai ở Nhật, con nghĩ sống ở đó cũng không có gì thiệt thòi cả.

Anh nói vậy và cuối cùng đã được bố mẹ chấp thuận, nhưng những lý do đó chẳng qua chỉ chống chế. Lý do thật sự chỉ có một, là anh muốn rời khỏi nhà. Nếu đi học ở Tokyo thì chắc chắn Sota sẽ vẫn phải sống cùng bố mẹ.
Anh chỉ về nhà một vài lần trong suốt hơn sáu năm kể từ khi vào đại học. Hơn thế mỗi lần cũng chỉ ngủ lại có hai ba đêm rồi đi. Anh hầu như chẳng nói câu nào với bố và anh trai mỗi khi về nhà.
Đúng vậy, anh không ghét nhà mình. Anh chỉ muốn tránh mặt hai người đó - ông Shinji và Yosuke.
Có điều, tình hình bây giờ đã khác đi một chút, anh chỉ còn phải tránh mặt Yosuke thôi. Ông Shinji đã mất hai năm trước vì ung thư tuyến tụy.
Giờ đã đến lúc anh phải quyết định xem mình có nên quay lại Tokyo hay không. Một khi đã quyết định từ bỏ ngành năng lượng hạt nhân, anh không còn lựa chọn ở lại trường đại học nữa.
Khi anh đang nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ về chuyện đó thì chuông điện thoại reo. Trên màn hình hiển thị tên bà Shimako. Sota bất giác nhún vai. Anh đã đoán được lý do của cuộc gọi.

Vâng.


Sota à con? Mẹ đây.
Anh nghe thấy giọng bà Shimako.

Vâng! Có chuyện gì thế mẹ?


Chuyện gì à, con lạnh lùng quá đấy! Cuối tuần này con có về nhà chứ?

Bà cố thở dài một tiếng thật lớn để Sota có thể nghe thấy. Chủ nhật này là đám giỗ ba năm của bố anh.

Con đang bận lắm.


Con nói gì vậy, mẹ đã chọn ngày phù hợp với lịch của con rồi. Tuần tới trường con bắt đầu nghỉ hè đúng không?


Con có là sinh viên nữa đâu. Bọn con thì làm gì có nghỉ hè. Mà dù không đến trường thì con cũng còn đủ thứ việc phải làm.


Lần này con không thể không về! Nếu con không về thì mẹ chẳng còn mặt mũi nào mà gặp họ hàng nữa. Ngay cả chuyện con đi học ở Osaka cũng đã…


Con biết rồi, con biết rồi! Con sẽ về! Con về là được chứ gì?
Sota vội đáp. Nếu anh không nhận lời, hẳn sẽ còn phải nghe mẹ càu nhàu mãi.

Đừng có quên mang áo vest về đấy. Mẹ sẽ chuẩn bị cà-vạt.


Con biết rồi.


Thế còn,
bà Shimako ngừng một chút rồi hỏi tiếp
chuyện công việc của con sao rồi?

Sota mím môi, anh không muốn nhắc tới chuyên này.

Bây giờ con vẫn đang suy nghĩ.


Vậy sao? Khó khăn lắm phải không?


Thì cũng chẳng dễ gì đâu mẹ. Nhưng mà chỉ còn cách là phải làm gì đó thôi.


Ừ, đúng đấy! Mà này, anh Yosuke hỏi con có muốn làm công việc trong ngành điện lực ở Tokyo không đấy.
Bà Shimako do dự nói.

Gì thế ạ? Sao anh ấy lại quen biết bên ngành điện vậy? Nó có liên quan gì đến ngành của anh ấy đâu?


Hình như anh ấy có người quen bên đó thì phải. Ý con thế nào?


Mẹ đùa con à? Con không cần anh ấy giúp những chuyện như thế. Mẹ bảo anh ấy đừng coi con như thằng nhóc nữa.


Anh Yosuke chỉ lo lắng cho con thôi mà.


Mẹ bảo anh ấy không cần phải lo. Tự con sẽ kiếm được việc làm. Nếu không còn gì thì con cúp máy đây.


Ừ… thế hẹn con cuối tuần nhé!

Sota đáp
Vâng
một tiếng rồi cúp máy.
Sota đoán bà Shimako sẽ không nói lại cho Yosuke nguyên văn lời của anh. Chắc bà sẽ nói kiểu ‘Nó muốn tự tìm việc trước đã.’ Từ xưa đã vậy rồi, bà Shimako luôn phải để ý sắc mặt Yosuke.
Lời của Fujimura đột nhiên vang lên, ‘Lại có chuyện lạ thế sao. Gia đình là nơi mày sinh ra và lớn lên với những người cùng dòng máu với mày…’
Đáng ra anh phải trả lời Fujimura rằng,
Cũng không hẳn thế, chuyện này thật sự rất phức tạp.

❁❁❁ ❁❁❁ ❁❁❁
- Mì Udon với đậu phụ chiên mỏng, đây là món đặc trưng của Osaka.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Mộng Ảo.