• 1,162

- 7 -


Số từ: 2650
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội

Tôi không thể nghĩ ra manh mối nào cả. Khi nghe tin về vụ án tôi cũng bất ngờ, không dám tin đó là sự thật. Thật tội nghiệp ông ấy.

Người đàn ông nói với giọng trầm và vang, vẻ mặt liên tục thay đổi. Ông ta khoảng gần năm mươi tuổi, vóc người thấp bé nhưng đầu to, trán rộng, có lẽ vì thế nên cặp kính gọng vàng trông rất nhỏ.
Hayase nhìn xuống tấm danh thiếp đặt trên bàn. Trên đó in ‘Trung tâm nghiên cứu phát triển thực phẩm Kuon, Phòng nghiên cứu sinh học phân tử, Trưởng phòng, Fukuzawa Tamio
‘.
Phòng nghiên cứu của ông Fukuzawa là nơi ông Akiyama đã làm việc cho tới sáu năm về trước. Sau khi nghỉ hưu ông vẫn tiếp tục làm hợp đồng ở đây. Hồi ông Akiyama còn ở đó thì tên của phòng là Phòng nghiên cứu và phát triển thực vật
. Ngay sau khi ông nghỉ việc, nó được đổi tên thành như bây giờ.
Theo lời ông Fukuzawa, mục tiêu số một của phòng nghiên cứu hồi còn để tên cũ, là tạo ra các chủng loại thực vật mới chưa từng xuất hiện trong tự nhiên. Nhưng vì không thể thu được một kết quả nghiên cứu nào có thể thương mại hóa nên ban giám đốc không đủ kiên nhẫn, đã quyết định rút lui khỏi ngành kinh doanh hoa này. Cũng vì thay đổi đường lối kinh doanh mà họ không gia hạn hợp đồng với ông Akiyama và đổi tên của phòng nghiên cứu.

Hồi đó có chuyện gì xảy ra với ông Akiyama không, cả về mặt công việc lẫn chuyện cá nhân? Nếu còn nhớ được gì xin ông hãy cho chúng tôi biết.

Người vừa cất tiếng hỏi là thanh tra Yanagawa đến từ đội điều tra số Một của sở Cảnh sát, đang ngồi bên cạnh Hayase. Dù chưa tới ba mươi lăm tuổi nhưng anh ta đã có gương mặt dữ dằn và khuôn ngực dày vạm vỡ, dễ tạo cho người khác cảm giác bị uy hiếp. Không biết có phải sợ cười lên thì sẽ mất cái uy đó hay không mà sắc mặt anh ta hầu như luôn nghiêm nghị. Lúc được xếp chung một đội với Hayase, anh ta cũng chỉ lạnh lùng cúi đầu xuống một chút và nói ‘Rất mong được anh giúp đỡ!’ mà thôi.
Ông Fukuzawa khẽ lắc đầu khi nghe Yanagawa hỏi.

Nói sao đây nhỉ? Theo như tôi nhớ thì không có rắc rối gì đáng kể xảy ra cả.


Không cần phải là chuyện gì đáng kể. Chỉ cần là rắc rối nhỏ thôi cũng đủ rồi, tôi nói là nếu có bất cứ chuyện gì thì ông cũng cứ kể lại cho chúng tôi.

Nghe giọng điệu không giấu nổi vẻ bực bội của Yanagawa, ông Fukuzawa liền ngồi thẳng người lên.

À vâng, thật tình là… Dù sao thì, ông Akiyama đã nghỉ việc từ sáu năm trước rồi, tôi cũng chưa từng làm việc trực tiếp với ông ấy.


Vậy, ông có gọi được ai đã từng làm việc chung với ông ấy hồi đó không?


À, vâng… Để tôi nhớ ra xem có ai không đã, anh chờ một chút được không?


Được chứ!

Fukuzawa đúng dậy, vội vã ra khỏi phòng.
Yanagawa uống cạn cốc trà nóng, khà
một tiếng rồi đứng dậy tiến đến gần cửa sổ.
Có vẻ như sẽ chẳng thu được thông tin gì đáng kể.
Dường như anh ta không nói với Hayase mà nói với chính mình.
Xem ra Yanagawa không hài lòng vì bị giao nhiệm vụ điều tra quan hệ cá nhân của nạn nhân. Hầu như trong những vụ giết người do thù hận thì thủ phạm thường bị phát hiện trong quá trình điều tra các mối quan hệ của nạn nhân nên điều tra viên cũng cảm thấy mình làm việc có ý nghĩa. Thế nhưng trong những vụ án hung thủ lại hoàn toàn không có liên hệ với nạn nhân thì không giải quyết theo cách này. Hẳn Yanagawa nghĩ rằng vụ này nhiều khả năng không phải do người quen biết với nạn nhân ra tay. Thật ra thì Hayase cũng nghĩ như thế. Đã năm ngày kể từ khi xảy ra vụ án. Cảnh sát cũng đã thẩm vấn những người thân và hàng xóm của nạn nhân nhưng không thu được thông tin gì về việc ông Akiyama có tranh chấp hay mâu thuẫn với ai. Ông ấy gần như không gập gỡ người khác. Hayase nhớ lại lời của Akiyama Rino: ‘Bạn trò chuyện của ông nội chỉ có hoa.’ Chắc đúng như thế thật.
Có tiếng gõ cửa vang lên rồi cánh cửa mở ra. Ông Fukuzawa bước vào, theo sau là một người đàn ông thấp bé. Người này mặc đồng phục, nhìn có vẻ hiền lành.
Ông Fukuzawa giới thiệu tên ông ta là Hino Kazuo, người cùng làm nghiên cứu với ông Akiyama trước đây.
Yanagawa ngồi lại xuống sô-pha, lặp lại những câu đã hỏi ông Fukuzawa với ông Hino.

Tôi nghĩ là không có rắc rối gì lớn cả.
Ông Hino bình tĩnh đáp.
Nhưng ông ấy có chút xung đột với người khác.

Yanagawa khẽ nhổm người lên.
Xung đột? Với ai thế?


Với cấp trên.
Ông Hino chỉ tay lên trần nhà.
Vì phòng chúng tôi không thu được kết quả nào đáng kể nên cấp trên bắt đầu gây khó dễ. Kinh phí bị cắt giảm, nhân viên bị tinh giảm, chẳng còn tâm trạng đâu mà nghiên cứu cả. Lúc ấy ông Akiyama đã một mình khiếu nại với cấp trên. Ông hỏi ‘tại sao vẫn có những bộ phận khác lãng phí tiền bạc hơn mà chỉ có phòng nghiên cứu của chúng tôi bị cắt giảm’. Bình thường thì ông ấy rất ít nói nhưng những lúc như vậy lại lý luận rất hùng hồn.

Nghe chuyện, Hayase nghĩ thầm,
Quả nhiên là ông ấy.
Dường như từ lúc còn đi làm ông ấy đã là người rất chính trực rồi.

Ông ấy có gây thù chuốc oán với ai không?


Chuyện đó thì không có.
Ông Hino trả lời câu hỏi của Yanagawa một cách dứt khoát.
Ngược lại, có rất nhiều người, kể cả tôi, từng chịu ơn ông Akiyama…


Thế à?
Yanagawa đưa tay lên gãi lông mày chán nản. Có lẽ vì chẳng có thêm thông tin gì hữu ích cho cuộc điều tra.
Sau khi ông Akiyama nghỉ việc, ông có gặp ông ấy không?


À…
Ông Hino nhướng mày.
Chúng tôi có gặp nhau một lần độ một năm sau khi nghỉ hưu. Tôi cần xác nhận một số vấn đề trong báo cáo mà ông ấy đã viết.


Ông có nói chuyên điện thoại với ông ấy không?


Tôi không nhớ chính xác nhưng mà cũng có vài lần. Dĩ nhiên vẫn là những vấn đề liên quan đến báo cáo.


Lần gần đây nhất hai người nói chuyện điện thoại là bao giờ?


Để xem nào, ông ấy gọi điện cho tôi vào khoảng cuối tháng trước.


Mục đích là?


Ông ấy hỏi về tình hình nghiên cứu phát triển thực vật gần đây, có điều tôi không nắm được những thông tin mới nhất nên cũng chẳng giúp được gì nhiều.

Có vẻ cũng không thu được thông tin hữu ích từ người này. Yanagawa dường như cũng nghĩ như thế, anh ta liếc mắt sang Hayase như muốn hỏi xem anh có cần hỏi gì thêm không.

Hãy hỏi họ về hành tung trong ngày xảy ra vụ án xem sao.
Hayase nói nhỏ với Yanagawa.
Yanagawa đáp
Ừ nhỉ
rồi quay lại phía hai người kia,
Hai ông cho biết đã đi đâu làm gì vào ngày mùng chín tháng Bảy. Từ giữa trưa… đúng rồi, cho đến khoảng ba giờ chiều là được.

Ngày mùng chín tháng Bảy là hôm mà ông Akiyama bị sát hại. Ông Fukuzawa và ông Hino biến sắc.

Buổi trưa hôm đó tôi ăn trưa tại nhà ăn của nhân viên.
Ông Hino kể lại.
Từ một rưỡi chiều tôi tham gia một cuộc họp của công ty. Buổi họp kết thúc vào khoảng ba giờ chiều.


Đúng vậy.
Ông Fukuzawa vừa nhìn vào sổ tay vừa nói.
Tôi cũng tham gia cuộc họp đó. Ở đây tôi có bản ghi chép lại nội dung cuộc họp, các anh có thể xem.


Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ kiểm tra sau. Ngoài ra nếu các ông có danh sách nhân viên hồi ông Akiyama còn làm ở đây, hãy cho chúng tôi mượn.


Chắc là có đấy,
ông Fukuzawa trả lời.

Thế ông Akiyama có để lại đồ dùng cá nhân ở đây không?


Đồ dùng cá nhân?


Ví dụ như thư từ hay nhật ký chẳng hạn.


Mấy thứ như thế thì không nhưng báo cáo hay luận văn của ông ấy chắc là còn vài bản đấy.


Nếu là mấy thứ đó thì đang ở chỗ tôi,
ông Hino trả lời.

Có thể cho chúng tôi mượn được không? Đương nhiên chúng tôi sẽ không để lộ ra bên ngoài đâu.


À, chuyện này…
Ông Hino quay sang nhìn ông Fukuzawa chờ quyết định. Những thứ này có thể là bí mật của công ty.

Không sao cả. Đó cũng không phải là tài liệu tuyệt mật gì đâu.
Ông Fukuzawa trả lời bằng giọng nhẹ bẫng. Thái độ cho thấy ông ta không đánh giá cao những nghiên cứu của ông Akiyama.
Phải mất gần một tiếng để họ thu xếp lại giấy tờ nên Hayase và Yanagawa quyết định chờ ở sảnh tầng một. Yanagawa không ngồi xuống ghế mà bắt đầu gọi điện thoại. Có lẽ là liên lạc với phòng điều tra.

… Vâng, cũng chẳng thu được gì đáng kể. Ông ta đã nghỉ việc sáu năm rồi, gần như chẳng còn gặp gỡ ai ở đây cả… Em sẽ mang về một số thứ giúp ta nắm bắt được công việc ông ta đã làm trước kia nhưng chắc cũng không giúp ích được gì… ơ, sao cơ ạ?… ô, thế ạ?… Vâng, em sẽ đến đó.

Yanagawa cúp máy rồi nhìn xuống Hayase.

Đã tìm thấy hóa đơn của tiệm trà nạn nhân từng tới trước hôm xảy ra vụ án. Có vẻ như đó là tiệm trà ông ấy thường xuyên lui tới nên chắc sẽ có nhân viên quen mặt. Bây giờ tôi sẽ đi tới đó, anh chờ tiếp ở đây được không?

Hẳn Yanagawa cảm thấy ở chỗ kia sẽ có nhiều thông tin hữu ích hơn nên muốn đùn đẩy công việc phiền phức là ôm mớ tài liệu vồ dụng về cho cảnh sát khu vực.

Vâng, không vấn đề gì ạ.
Hayase đáp. Xét về cấp bậc lẫn tuổi tác anh đều cao hơn nhưng anh vẫn nói năng với Yanagawa rất lễ độ.

Vậy xin nhờ anh.
Tay thanh tra từ đội điều tra số Một vội vã đi về hướng cửa chính.
Sau đó mười phút, ông Fukuzawa xuất hiện, ông đưa túi giấy cầm trên tay cho Hayase và nói,
Tất cả mọi thứ ở trong này.


Xin lỗi ông. Chúng tôi sẽ mau chóng trả lại.


Ấy không!
Ông Fukuzawa xua tay.
Các anh không cần phải vội vàng làm gì. Những báo cáo này từ sáu năm trước nên không có thông tin kỹ thuật mới nào cả. Hơn nữa công ty tôi cũng đã bỏ mảng này rồi.


Nhưng theo lời ông Hino, tôi có cảm giác các ông vẫn đang tham khảo báo cáo này.

Ông Fukuzawa cười gượng.

Không tham khảo được gì đâu, chỉ là sắp xếp lại tài liệu còn tồn thôi. Dù sao cũng có khá nhiều số liệu trong đó.

Hayase nhấc thử cái túi. Đúng là nó khá nặng.
Anh cảm ơn Fukuzawa rồi ra khỏi khu nhà của Trung tâm nghiên cứu và phát triển thực phẩm Kuon
. Anh đang tính gọi taxi thì chuông điện thoại reo. Hayase ngạc nhiên nhìn màn hình, trên màn hình hiển thị số nhà riêng. Dĩ nhiên không phải là căn hộ anh đang thuê.

A lô,
anh trả lời.

Dạ, con đây!
Một giọng con trai vang lên.

Hả, ai cơ?


Con đây, Yuta đây!

Hayase dừng bước.
Ồ!

Yuta đã vỡ giọng từ tóc nào rồi? Anh đột nhiên nghẹn lời.

A lô? Bố cố nghe thấy không?


Có, bố nghe tốt. Con có khỏe không?


Vâng, con cũng bình thường ạ.


Vậy à.
Anh không biết phải nói sao. Yuta chưa lần nào gọi điện tới. Anh không biết phải nói gì.

Có phải là bố đang điều tra vụ đó không?
Yuta ngần ngừ hỏi.

Vụ đó? Nghĩa là sao?


À thì,
Yuta lấy hơi hồi nói tiếp,
vụ ông Akiyama bị giết ấy.

Anh ngạc nhiên.
Con biết vụ án đó sao?


Con biết chứ, có đăng trên mạng mà.


À, ra là thế.


Người bị giết là ông Akiyama đó phải không ạ? Con thấy địa chỉ trùng nhau.


Ừ…

Hiện trường vụ án là nhà nạn nhân nên hẳn bản tin trên mạng cũng đăng địa chỉ.

Vì chỗ đó thuộc khu vực đồn của bố quản lý nên con nghĩ chắc bố cũng đang điều tra vụ này.

Hayase thở mạnh,
Ừ, đúng đấy. Bố đang điều tra.


Thế ạ? Con biết ngay mà. Thế sao rồi bố?


Cái gì sao rồi?


Thủ phạm ấy! Sắp bắt được chưa ạ?

Hayase cau mày, anh không biết phải trả lời sao.
Bố và các chú vẫn đang điều tra để bắt hắn. Ngay lúc này, bố đang đi khắp nơi để điều tra đây.


Con biết! Nhưng mà tình hình như thế nào rồi? Đã xác định được nghi phạm chưa chẳng hạn?
Yuta hỏi giọng trầm trầm. Hayase nhận ra giọng con trai giống giọng mình được thu âm lại.

Chuyện đó con đâu cần phải lo.

Hayase tưởng đã né tránh được câu trả lời như thường lệ, nhưng không ngờ lại bị Yuta phản bác,
Bố không thể nói thế được!
Cậu tiếp tục bằng giọng điệu mạnh mẽ.
Ông Akiyama là ân nhân của con. Cứ nghĩ ông ấy không còn nữa, giờ con vẫn cảm thấy sợ hãi. Con tuyệt đối không thể tha thứ cho kẻ đã sát hại ông ấy.

Hayase nắm chặt điện thoại, im lặng. Anh không nghĩ ra được lời nào để đáp lại.
Anh nghĩ vì đó là Yuta nên chắc chắn cậu sẽ nghĩ như vậy. Yuta từng suýt chút nữa bị vu oan là kẻ cắp, nếu bị xét tội như thế thì cuộc đời cậu chắc chắn đã gặp phải một bước ngoặt lớn.

A lô! Bố còn nghe không?

Hayase hắng giọng rồi nói.

À, bố vẫn nghe. Bố rất hiểu cảm giác của con.


Vậy nên bố phải bắt được hắn nhé, tên thủ phạm ấy. Nếu được thì con muốn tự tay bố bắt hắn.


Chuyện này là…
không thể
, anh định nói như thế rồi ngưng lại.
Ừ, bố sẽ cố.


Con xin bố đấy. Bố hãy thay con trai mình trả ơn cho ông ấy nhé.


Ừ, bố hiểu rồi. Còn chuyện gì không?


Không ạ, con không muốn quấy rầy việc điều tra của bố nên cúp máy đây.

Khi anh định dặn con chú ý giữ gìn sức khỏe thì Yuta đã tắt máy rồi.
Bố hãy thay con trai mình trả ơn cho ông ấy
ư?
Hayase lắc đầu thêm một lần nữa, anh nhấc cái túi giấy đựng đống tài liệu mà Yanagawa cho rằng không có giá trị
rồi chậm rãi bước đi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Mộng Ảo.