Chương 117: Thu phục Đồng Cương(5)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1563 chữ
- 2019-09-05 02:22:07
Cũng không chờ Ngô Lai giới thiệu tiếp, Đồng Cương đã nhanh nhẩu hướng về phía Lãnh Ngưng Vũ nói:
Chào tỷ tỷ xinh đẹp.
Cái này cũng bởi vì hắn nhìn thấy Lãnh Ngưng Vũ xinh đẹp tuyệt trần, cho nên mới không tự chủ mà kêu lên như vậy.
Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ đột nhiên ngây người, trên mặt thoáng ửng hồng. Mấy người khác cũng rất bất ngờ, không nghĩ ra được Đồng Cương lại dẻo miệng như thế, có thể xưng hô như vậy với Lãnh Ngưng Vũ.
Việc này cũng không thể trách Đồng Cương, mặc dù Đồng Cương thân thể khôi ngô, vạm vỡ nhưng kỳ thật hắn bất quá chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi.
Thấy mấy người Lãnh Ngưng Vũ dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn mình, Đồng Cương liền về hướng Ngô Lai hỏi:
Lão đại, làm sao vậy? Có phải là ta gọi sai rồi không?
Ngô Lai nói:
Không sai, nhưng chỉ có điều phải thay đổi một chút, từ nay về sau phải gọi là đại tẩu xinh đẹp.
Nghe vậy, Đồng Cương vội vàng hướng Lãnh Ngưng Vũ nói:
Chào đại tẩu xinh đẹp.
Nói xong đột nhiên kỳ quái nói:
Lão đại, vì sao phải gọi nàng là đại tẩu xinh đẹp, gọi nàng là tỷ tỷ xinh đẹp không phải nghe rất hay sao?
Ngô Lai nói:
Bảo ngươi gọi như vậy, thì ngươi gọi vậy đi. Thật là nhiều chuyện quá. Vũ Nhi sau này sẽ là thê tử của ta, thê tử lão đại có phải ngươi nên gọi là đại tẩu không?
Đồng Cương lúc này mới giật mình vội gật gật cái đầu, vẻ mặt như hiểu ra vội vàng nói:
Đúng vậy, lão bà của lão đại chính là đại tẩu của ta mà
Nghe hai người bọn họ nói chuyện, làm bọn Bạch Y không nhịn được cười. Còn Lãnh Ngưng Vũ tuy bên ngoài xấu hổ không dám nhìn ai, nhưng trong lòng lại rất là vui sướng.
Đồng Cương kỳ quái nhìn mọi người nói:
Lão đại, có phải là ta còn nói sai gì không?
Ngô Lai cố nén cười nói:
Không có,không có.
Đồng Cương mặc dù trong lòng lấy làm kỳ quái, nhưng bởi vì hắn vốn là người đầu óc đơn giản nên không suy nghĩ chi nhiều.
Lúc này, ánh mắt Đồng Cương di chuyển đến Tuyết Nhi. Thấy tiểu nha đầu này vừa rồi đùa giỡn mình, trong lòng mặc dù không thích nhưng vì muốn lấy lòng mọi người, nên cũng đành kêu lên:
Muội muội xinh đẹp, Chào ngươi.
Tuyết Nhi vốn không thích Đồng Cương, nay lại thấy hắn dám gọi mình là
Muội muội
. Vì thế mà bực mình không thèm ngó ngàng đến hắn.
Thấy vậy, Đồng Cương nhất thời ngây người chẳng biết làm sao.
Ngô Lai cười nói:
Ngươi nên gọi nàng là đại tẩu.
Đồng Cương đưa ánh mắt kỳ quái nhìn sang Ngô Lai hỏi:
Sao? Lại là đại tẩu, nhưng nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu mà? Không lẽ lão đại …
Ngô Lai không nhịn được mắng:
Bảo ngươi gọi thì ngươi gọi cứ gọi đi?
Thấy Ngô Lai giận dữ, Đồng Cương cũng không muốn chọc giận hắn, liền vội vàng hướng Tuyết Nhi mà nói:
Chào đại tẩu.
Còn chưa có đợi mọi người có phản ứng, Đồng Cương đột nhiên nói:
Lão đại, ta rốt cuộc có mấy đại tẩu?
Nghe vậy, Ngô Lai cũng ngây người nói:
Để ta nhớ lại coi …
Tuy hắn ngoài miệng nói như thế nhưng ở trong lòng đã bắt đầu tính toán, có điều hắn lại không hề chú ý tới ánh mắt giết người của Lãnh Ngưng Vũ.
Ngô Lai nói:
Phải là năm hay sáu gì đó...
Ngô Lai nói mới được tới đây, bỗng cảm thấy lổ tai đau đớn, thì ra là bị Lãnh Ngưng Vũ đột nhiên nhéo cho một cái.
Lãnh Ngưng Vũ thanh âm giận dữ nói:
Vô Lại, ngươi hãy nói thật đi, rốt cuộc ngươi có tới mấy người. Tại sao lại không nói cho ta biết cái gì cả?
Nói xong, không nén được mà rơi nước mắt .
Người ta thường nói:
Nữ nhân là người sinh ra nước mắt
câu này quả nhiên không sai mà, hơn nữa
Nước mắt đồng thời cũng là vũ khí tốt nhất để đối phó nam nhân
, những lời này tuy có hơi cỗ lổ sĩ nhưng lại không hề sai chút nào.
Vì thế, Ngô Lai vừa thấy Lãnh Ngưng Vũ rơi lệ, liền vội vàng an ủi nói:
Vũ Nhi đừng khóc, đều là ta không tốt.
Ngô Lai mặc dù đã cố gắng an ủi nàng nhưng Lãnh Ngưng Vũ vẫn không thèm để ý tới, hắn chỉ còn biết cười khổ. Quản Phong Chỉ và Bạch Y bên cạnh nhìn nhau, tuy vừa xem một trò khôi hài, nhưng trong lòng không khỏi than thở cho Ngô Lai diễm phúc không nhỏ.
Đồng Cương nhìn hai người vẻ mặt ngờ nghệch, không hiểu giữa hai người vừa xảy ra chuyện gì. Tuyết Nhi thì liếc mắt hung hăng nhìn về phía Ngô Lai, hẳn nàng tưởng rằng hắn lại khi phụ sư tỷ mình.
Chào đại tẩu xinh đẹp.
lúc này thanh âm của Đồng Cương chợt vang lên.
Nghe vậy mọi người không khỏi cùng di chuyển ánh mắt sang chổ Đồng Cương, tiếp đó lại nhìn nhau rồi đột nhiên bắt đầu cười to. Ngay cả Lãnh Ngưng Vũ cũng không nhịn được mà phải mỉm cười.
Thì ra Đồng Cương đột nhiên hướng về Bạch Vân chào hỏi, hắn tưởng rằng Bạch Vân cũng giống như hai người kia là đại tẩu của mình, cho nên cũng gọi nàng là đại tẩu.
Nghe Đồng Cương xưng hô, Bạch Vân mặt mày đỏ bừng, tức giận nói:
Ai là đại tẩu ngươi, ngươi không được gọi bậy.
Hơn nữa tự nhiên lại bị mọi người cười, mà càng cười to hơn, thật hận không tìm được cái lổ để chui xuống.
Đồng Cương ngây người nói:
Ta không gọi nàng đại tẩu, vậy thì gọi nàng là cái gì?
Mấy người Ngô Lai nghe hắn nói như vậy thì càng cười lớn hơn khiến hắn cả mặt đờ ra, ngây ngốc nhìn bọn họ.
Ngô Lai vội nói:
Đồng Cương, sau này không được gọi bậy,biết không?
Thấy Đồng Cương gật đầu, hắn lại nói tiếp:
Chỉ cần Bạch Vân đồng ý, ngươi gọi tỷ tỷ hay muội muội đều được cả.
Lúc này Quản Phong Chỉ đứng bên cạnh cũng lên tiếng:
Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng mau đi tới thành Lâm Châu, có gì thì từ từ nói sau vậy.
Nghe vậy, mọi người mới giật mình, lúc này mới nhớ tới đã ở chổ này rất lâu rồi, nếu lại không đi chỉ sợ không kịp tới Lâm Châu.
Ở chổ mấy người vừa bỏ đi không lâu lại xuất hiện hai lão nhân lớn tuổi, một người mặc y phục Nho sĩ, một mặc y phục Văn sĩ, ra là Song Tiên Nhị Nhân.
Văn Nho Song Tiên, khi bọn Ngô Lai vừa rời khỏi khách sạn, thì cũng ngay lập tức bám theo sau mọi người. Do võ công của họ cao nên khi ẩn nấp ở một bên, mọi người đương nhiên không thể phát hiện. Hiện tại vừa thấy bọn họ rời đi, nhị tiên lúc này mới hiện thân, vả lại quá trình Ngô Lai cùng Đồng Cương đánh nhau, bọn họ đương nhiên nhìn thấy rất tường tận.
Nhìn theo bóng lưng mấy người vừa ly khai, Vu Văn nói:
Thật không nghĩ ra trên đời này lại có một thiếu niên võ công cao cường đến thế.
Nghe vậy, Tôn Nho gật đầu nói:
Không sai, thiếu niên đó thực lực tuyệt đối không thấp hơn chúng ta, hơn nữa vừa rồi tựa hồ như hắn không hề xuất toàn lực.
Nghe nói vậy, Vu Văn kinh hãi nói:
Cái gì? Hắn còn chưa có dùng toàn lực? Tôn huynh làm thế nào mà biết được?
Tôn Nho nói:
Chúng ta vừa rồi theo dõi hắn cùng tên Đồng Cương kia đánh nhau, dù tên Đồng Cương kia mình trâu da sắt, võ công khá cao vậy mà hắn lại dễ dàng đả bại y, rõ ràng là không dùng toàn lực rồi.
Vu Văn lúc này liền hồi tưởng lại cảnh hai người vừa rồi đánh nhau, quả thật rất giống như lời Tôn Nho đã nói.
Vu Văn nói:
Thiếu niên này không biết sư phụ là ai? Tuổi còn trẻ mà võ công kinh người, có thể dạy đồ đệ lợi hại như thế tất sư phụ cũng không hề đơn giản chút nào.
Tôn Nho cũng đồng cảm mà gật đầu nói:
Phải đó, thiếu niên này, võ công sau này có lẽ sẽ càng thêm đáng sợ. Thật không biết của sư phụ hắn thật sự là ai nhỉ?
Vu Văn nói:
Rốt cuộc là ai có tài năng dạy được một đồ đệ lợi hại như thế?
Hai người đều chìm vào trầm tư, cố vắt óc suy nghĩ rốt cuộc người nào lại có tài năng kinh thiên mà có thể dạy ra Ngô Lai cao thủ lợi hại như vậy.
Đột nhiên thân thể hai người đại chấn, cơ hồ đồng thời nhìn nhau,cả kinh nói:
Chẳng lẽ lại là hắn?