• 1,453

Chương 118: Bầu không khí cổ quái


Đột nhiên, thân thể hai người chấn động mạnh, đưa mắt nhìn nhau, gần như đồng thời kinh hoảng nói:

- Chẳng lẽ là bọn họ?

Vu Văn lại đột nhiên lắc lắc đầu, cắt ngang suy đoán của mình.

- Không có khả năng là bọn họ, nghe nói ba người bọn họ sớm đã thoái ẩn giang hồ vài chục năm rồi, không có tin tức bọn họ, lại nói nhất định ba người bọn họ cũng vị tất có thế dạy dỗ ra đồ đệ lợi hại như thế.



Tôn Nho cũng nói:

- Đúng vậy, võ công của thiếu niên này quả thật rất cao, đúng là chúng ta cũng nhìn không ra mức độ nông sâu của hắn, tạo cho người ta một loại cảm giác cao thâm mạt trắc. Thiết nghĩ dù cho hắn vừa sinh ra đã bắt đầu luyện võ đồng thời bất luận được bất kỳ người nào trong ba người truyền thụ võ công, cũng không thể có thành tựu như thế, trừ phi hắn có kỳ ngộ mà người khác không thể tưởng tượng được.

Vu Văn gật gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới một loại khả năng, liền nói:

- Còn có một khả năng.

Tôn Nho kỳ quái nói:

- Khả năng gì?

Vu Văn nói:

- Khả năng này nhất định là ba người đó đồng thời truyền thụ võ công cho thiếu niên này, mới có thể khiến cho hắn có võ công kinh người như thế, nhưng loại khả năng này rất nhỏ, cùng với việc ba người từ trước tới nay bất hòa, càng không xảy ra khả năng đồng thời đem võ công truyền cho hắn.

Tôn Nho gật đầu nói:

- Đúng vậy, khả năng này có thể loại bỏ ra ngoài, thiếu niên đó sử dụng võ công căn bản là bất đồng với ba người, ta nghĩ thiếu niên này có lẽ không có khả năng là truyền nhân của bọn họ. Nghĩ lại thế gian này rất nhiều kỳ nhân ẩn tàng, nói không chừng là đồ đệ của người khác, chúng ta trước mắt tạm thời không nên quản chuyện này.

Vu Văn đột nhiên lại nói:

- Tôn huynh, huynh có cảm thấy võ công mà đại hán kia sử dụng dường như tương tự hay không?

Tôn Nho nghe nói giật mình, tiếp theo trước mắt hiện lên cảnh tượng một chiêu cường hoành đó của Đồng Cương, nói:

- Đúng vậy, võ công mà đại hán đó sử dụng quả thật rất quen thuộc, chỉ là nhất thời nghĩ không ra.

Đột nhiên, thân thể hai người chấn động, đưa mắt nhìn nhau, Tôn Nho nói:

- Giống như là võ công của quái vật đó, chẳng lẻ đại hán đó là truyền nhân của hắn?

Vu Văn lắc đầu nói:

- Không thể nào? Nghe nói lão quái vật đó đã đã chết hơn hai mươi năm rồi, mà đại hán này mới bất quá hai mươi tuổi trở lại, căn bản không có khả năng là truyền nhân của lão quái vật đó.

Tiếp theo thở dài, nói:

Xem ra giang hồ thật sự là muốn hỗn loạn rồi.

Tôn Nho nói:

- Được rồi, chúng ta có lẽ không cần ở chỗ này phỏng đoán bừa bãi nữa, bọn họ đã đi xa rồi, chúng ta có lẽ nên đi lên xem, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết thôi.

Vu Văn gật gật đầu, thân ảnh hai người nhanh chóng chớp động, đuổi theo phương hướng mà mấy người Ngô Lai biến mất.

Lại nói mấy người Ngô Lai chính là vừa đi vừa ngoạn cảnh. Lâm Châu thành cách chỗ bọn họ đang đi bất quá cũng chỉ có hai ba mươi dặm đường, đối với nhóm người Ngô Lai mà nói, không cần nhiều thời gian cũng có thể đến nơi, nhưng sự gia nhập của Đồng Cương lại mang đến tiện lợi cho nhóm người Ngô Lai, có một người cường tráng khôi ngô như Đồng Cương, bao y phục của mấy người bọn họ đều nhường cho Đồng Cương, hắn nghiễm nhiên đã trở thành phu khuân vác cho bọn họ.

Đồng Cương nhìn thấy nhiều bao y phục, vẻ mặt lộ nét đau khổ, nhưng lại chỉ có tự nhận bản thân xúi quẩy, ai bảo võ công bản thân không bằng người ta hơn nữa đã nhận Ngô Lai làm lão đại, đành phải lặng lẽ đi theo sau mấy người.

Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở đó của Đồng Cương, mấy người Ngô Lai đi ở phía trước trong lòng đã sớm mỉm cười như hoa nở, nhưng thật sự cố nén lại không muốn bật lên, đặc biệt là Tuyết Nhi, với vẻ mặt đắc ý, vẫn còn thỉnh thoảng quay đầu lại hướng về phía Đồng Cương làm mặt quỷ, để báo thù vừa rồi Đồng Cương dọa nạt mình.

Đi được một khoảng thời gian, Bạch Y, Bạch Vân hai người liền có một chút bất nhẫn, quay lại tiếp lấy từ trong tay Đồng Cương bao y phục của bản thân.

Đồng Cương cảm kích nhìn Bạch Y cùng Bạch Vân một cái, giống như hai người đã cứu mình một mạng, Đồng Cương mặc dù thân cường lực tráng, nhưng trên lưng nhiều bao y phục như vậy cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu.

Tuyết Nhi trừng mắt nhìn Đồng Cương, ngăn cản Lãnh Ngưng Vũ muốn đi lấy lại bao y phục của mình, rõ ràng là muốn trả thù Đồng Cương.

Ngô Lai cùng Lãnh Ngưng Vũ liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu cười khổ, giờ thì họ biết được người mà đắc tội với Tuyết Nhi đều không có kết quả tốt.

Bên cạnh Quản Phong Chỉ, Bạch Y, Bạch Vân ba người nhìn Đồng Cương thông cảm, vẻ mặt bất lực, đối với sự trả thù của Tuyết Nhi dành cho Đồng Cương, bọn họ cũng lực bất tòng tâm.

Khi nhóm người đi được thêm một lát, mấy người đã thấp thoáng có thể nhìn thấy Lâm Châu thành ở phía trước.

Nhìn thấy kiến trúc mơ hồ ở phía trước đó, Lãnh Ngưng Vũ nói:

- Ngô Lai, phía trước có phải đúng là Lâm Châu thành không?

Ngô Lai gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, phía trước đúng là Lâm Châu thành rồi.

Nghe vậy, mọi người mừng rỡ, sau vài ngày đi đường cuối cùng cũng tới được đích, không khỏi thở phào một hơi.

Quản Phong Chỉ ở bên cạnh mặc dù cao hứng, nhưng trên mặt lại có vẻ lo lắng, bởi vì hắn biết khi đến Lâm Châu thành, nguy hiểm đối với bọn họ cũng lại càng lúc càng lớn, tại nơi người giang hồ tụ tập đông đúc như thế này, ngư long hỗn tạp, e rằng từ một điểm va chạm nho nhỏ cũng đưa tới chém giết, lại huống chi mấy người còn đối mặt với Niên Dữ Hành đang chờ báo phục mọi người.

Ngô Lai rõ ràng chú ý tới sự khác thường của Quản Phong Chỉ, bèn hỏi:

- Tiền bối, người làm sao vậy?

Vì không muốn mọi người lo lắng, Quản Phong Chỉ đành phải nói:

- Không có chuyện gì, chúng ta có lẽ trước hết tiến vào thành đi!

Nói xong liền muốn dẫn đầu đi về hướng thành nội.

Đột nhiên, cách đoàn người khoảng hơn hai trăm trượng truyền đến một tiếng nổ, khiến cho bọ họ đang muốn rời khỏi không khỏi tự chủ dừng bước lại, nhìn về phương hướng phát ra tiếng nổ, có lẽ vấn đề là do khoảng cách khá xa so với cầu, nên mấy người tịnh không nhìn thấy bất cứ cái gì cả.

Bạch Y kỳ quái nói:

- Có chuyện gì vây?

Mấy người khác vẻ mặt cũng mơ màng, không biết chỗ có tiếng nổ lớn đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Y đột nhiên lại nói:

- Các người có cảm thấy có cái gì bất thường hay không?

Mấy người nghe vậy đều giật mình.

Lãnh Ngưng Vũ nói:

- Có cái gì bất thường sao?

Bạch Y nói:

- Theo lý lúc này nơi đây sẽ phải có rất nhiều người giang hồ tiến vào thành, thế mà ngay cả một bóng người cũng không có.

Quả thật, từ khi tin tức Lâm Châu thành xuất hiện Huyền Thiên Thạch cùng Tử Kiếm hai đại tuyệt thế bảo vật này truyền ra, đã đưa tới đây rất nhiều người giang hồ, mà bọ họ trên đường đi còn gặp được rất nhiều người giang hồ, nhưng khi tới nơi này một bóng người cũng không có nhìn thấy, điều này không khỏi khiến cho Bạch Y hết sức khó hiểu.

Nghe vậy, mấy người Lãnh Ngưng Vũ nhìn ra bốn phía, quả nhiên không phát hiện một bóng người, trong lòng cũng thấy kỳ quái, bất giác nhìn về phía Quản Phong Chỉ.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mấy người, Quản Phong Chỉ lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ lắm, có thể là sắp sửa có chuyện gì đó phát sinh chăng!

Nghe thấy Quản Phong Chỉ nói như thế, mấy người Lãnh Ngưng Vũ cũng cảm thấy không khí nơi đây có phần cổ quái, bất giác nhìn về nơi có tiếng nổ.

- Bên đó có người đang đánh nhau.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.