• 1,453

Chương 188: Đoạt được thần châu


Đoạt Hồn nhị sứ thật sự chấn động, không nghĩ đến quả thật có người dám chống đối lại Đoạt Hồn Lệnh

Sau chút chấn động, một người trong số đó đột nhiên tấn công về phía bốn người Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành, Dư gia huynh đệ, còn một lão giả khác nhanh như chớp tung người về phía Hổ Phách Thần Châu đang không ngừng bay về phương xa.

Ngay khi Đoạt Hồn sứ giả sắp sửa nắm được Hổ Phách Thần Châu, đột nhiên lão giả vô danh kia lắc mình đến sát Đoạt hồn sứ giả, giơ tay chụp về phía Hổ Phách Thần Châu.

Đoạt Hồn sứ giả mắt thấy sắp bắt được Hổ Phách Thần Châu, trong lòng nhất thời mừng rỡ, đột nhiên cảm giác một trận kình phong từ bên cạnh truyền đến liền biết không ổn, muốn nắm lấy Hổ Phách Thần Châu nhưng đã không kịp, chỉ chụp vào khoảng không.

Hổ Phách Thần Châu nhận một chưởng tập kích của vô danh lão giả kia, tức thì bay về phía xa với tốc độ nhanh như chớp.

Đoạt Hồn sứ giả kia ngây ra, liền dùng tốc độ như tia chớp đuổi theo hướng Hổ Phách Thần Châu, còn vô danh lão giả khi Hổ Phách Thần Châu rời khỏi phạm vi của Đoạt hồn sứ giả cũng nhào về phía Hổ Phách Thần Châu, Song Tiên, Quách Phóng, Âu Dương Hoa bốn người ở bên khi vô danh lão giả xuất chưởng gần như cùng lúc cũng lướt về phía Hổ Phách Thần Châu.

Khi một tên Đoạt Hồn sứ giả công kích về phía Mã Thành Phong, hắn lắc mình né tránh, khi gã định công kích lần nữa về phía Mã Thành Phong thì đã bị Niên Dữ Hành, Dư gia huynh đệ ba người ngăn cản, mà Mã Thành Phong cũng lắc mình nhảy về phía Hổ Phách Thần Châu.

Cũng không biết vô danh lão giả kia dùng bao nhiêu công lực mà ngay cả Đoạt Hồn sứ giả cùng đám người Song Tiên cũng không đuổi kịp tốc độ bay của Hổ Phách Thần Châu, mà hướng bay tới lại chính là nơi Ngô Lai đang ẩn thân.

Đang ẩn thân ở xa quan sát trận chiến tranh đoạt Hổ Phách Thần Châu giữa mọi người, lúc này đột nhiên thấy Hổ Phách Thần Châu bay về phía mình, tức thì ngây ra, sau đó mừng rỡ, vội vàng sử dụng Thiểm Thiên Quyết, lắc mình một cái tới bên cạnh Hổ Phách Thần Châu đang bay trên không trung, vừa vận công liền hút lấy Hổ Phách Thần châu vào lòng bàn tay, trong lúc chúng nhân còn đang sững sờ liền lắc mình mấy cái đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Mấy người đang đuổi theo Hổ Phách Thần Châu không nghĩ tới bên cạnh còn có cao thủ ẩn tàng, nhìn thấy Ngô Lai mang Hổ Phách Thần Châu cướp đi đều ngẩn ra, đợi đến lúc có phản ứng lại, thân ảnh Ngô Lai đã biến mất trong tầm mắt chỉ còn một đốm đen nhỏ bé.

Khi Ngô Lai sắp biến mất trước mắt mình, Đoạt Hồn nhị sứ cơ hồ đồng thời sử xuất tuyệt thế thân pháp của mình, lắc mình đuổi theo phương hướng Ngô Lai vừa bay đi.


Các ngươi nghe đây, các ngươi dám kháng lại Đoạt Hồn lệnh, các ngươi đã làm thì cần phải biết hậu quả, bắt đầu từ hôm nay, các người sẽ chịu sự truy sát vô tình của Đoạt Hồn lệnh.


Cùng lúc hai Đoạt Hồn sứ giả đuổi theo, giữa không trung truyền lại lời của Đoạt Hồn sứ giả, một lời khiến mọi người ở đây nghe thấy đều biến sắc, dù sao sự khủng khiếp do Đoạt Hồn lệnh mang lại cho người giang hồ trăm năm trước vẫn tồn tại một cách nguyên vẹn, hôm nay Đoạt Hồn sứ giả phát ra thông điệp với bọn họ, sau này họ sẽ phải chịu sự truy sát của Đoạt Hồn lệnh, huống chi khinh công mà Đoạt Hồn sứ giả vừa biểu hiện, nếu như muốn ám sát bọn họ, cho dù bọn họ phòng bị thế nào cũng đều không có tác dụng gì.

Nhìn phương hướng Ngô Lai và Đoạt Hồn nhị sứ biến mất, đám người Song Tiên đều lắc đầu cười khổ, nhìn khinh công của ba người biểu hiện, cho dù bọn họ toàn lực ứng phó, cũng chưa chắc có thể tới gần ba người trong vòng trăm trượng, chỉ đành bỏ qua.

Khi nghe được lời Đoạt Hồn sứ giả lưu lại, Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành, Dư gia huynh đệ cùng vô danh lão giả sắc mặt khẽ biến, nếu như bọn chúng thật sự muốn báo thù, năm người bọn họ chính là đối tượng truy sát chính của Đoạt Hồn sứ giả.

Nhìn thấy Mã Thành Phong mấy người biến sắc, vô danh lão giả hừ lạnh nói:
Đoạt Hồn lệnh, ta cũng không tin bọn Đoạt Hồn sứ giả này đến cùng có bao nhiêu lợi hại, còn dám để Đoạt Hồn lệnh xuất hiện trên giang hồ, toàn bộ người giang hồ đều không bỏ qua cho bất cứ ai có liên quan đến Đoạt Hồn lệnh.


Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành, Dư gia huynh đệ nghe vậy đều không nói lời nào, chỉ lạnh lùng liếc vô danh lão giả đó một cái, sau đó bốn người xoay người rời đi.

Văn tiên Vu Văn nói:
Yến huynh, vẫn nên cẩn thận một chút, dẫu sao từ khi Đoạt Hồn lệnh xuất hiện đến nay mặc dù đã trải qua trăm năm nhưng vẫn có thể làm người ta e ngại, vừa rồi võ công của hai Đoạt Hồn sứ giả đó ngươi cũng nhìn thấy, cho dù ngươi và ta liên thủ cũng chưa chắc có thể giết được bọn họ.


Lão giả họ Yến nói:
Vu huynh, điều đó cũng chưa chắc, biết đâu hai Đoạt Hồn sứ giả kia chỉ có khinh công lợi hại, chúng ta việc gì phải nâng cao chí khí người khác, làm giảm uy phong của mình chứ! Huống chi năm đó khi Đoạt Hồn lệnh xuất hiện chúng ta cũng chưa thấy chủ nhân của nó rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, sau đó lại bị một vài kẻ lắm chuyện phóng đại truyền ra giang hồ, các ngươi cũng biết rõ lời giang hồ đồn đại không thể tin được.


Vu Văn không muốn dây dưa tới chuyện này, vì vậy nói:
Yến huynh, không nên nói những chuyện này nữa, hôm nay Hổ Phách Thần Châu đã bị một kẻ thần bí cướp đi, không biết người này là chính hay tà.


Lão giả họ Yến nghe vậy thở dài nói:
Thật là! Nếu người thần bí kia là kẻ trong tà đạo, hơn nữa lại biết bí mật của Hổ Phách Thần Châu, vậy thì sau này giang hồ sẽ phiền toái đây.


Nguyên Mãnh ở bên cạnh nói:
Có lẽ trước tiên chúng ta nên về khách điếm nghỉ ngơi đi, vất vả cả đêm thật muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi thoải mái một chút.


Vô danh lão giả nói:
Nguyên huynh nói không sai, chúng ta nên về khách điếm uống đôi chén, chuyện Hổ Phách Thần Châu để sau hãy nói đi! Ta còn không trở về e rằng cháu gái ta lại tới lôi thôi." Nói xong quay đầu nhìn Quách Phóng, Âu Dương Hoa ở kế bên nói:
Quách huynh, Âu Dương huynh, không bằng chúng ta quay về khách điếm uống hai, ba chén đi, ta mời.


Quách Phóng, Âu Dương Hoa nhìn nhau, mặc dù hai người bây giờ vẫn còn chưa rõ thân phận của lão giả họ Yến này, nhưng thấy thái độ của Thượng Trung Dân, Song Tiên đối với lão giả này liền biết lão giả tuyệt đối không đơn giản, nhưng trong lòng suy nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra trên giang hồ lúc nào xuất hiện một lão giả họ Yến, một người khiến cho một cao thủ thành danh nhiều năm như Thượng Trung Dân cũng phải kiêng kỵ ba phần.

Quách Phóng cười nói:
E là không được, ta cùng Âu Dương huynh còn có chút chuyện, xin đi trước.
Nói xong liền ôm quyền chào mọi người, xoay người cùng với Âu Dương Hoa phóng về nơi xa.

Nhìn bóng lưng hai người vừa khuất, Văn tiên Vu Văn nói:
Chúng ta cũng đi chứ!


Nguyên Mãnh cùng Vô Danh lão giả gật đầu, ba người liền rời khỏi.

Lại nói sau khi Ngô Lai đoạt được Hổ Phách Thần Châu liền sử xuất Thiểm Thiên Quyết với tốc độ nhanh hết mức quay về Trương phủ muốn mau chóng giải độc trên người Nguyệt nhi.

Ngô Lai đang phi hành về phía trước đột nhiên cảm nhận thấy âm thanh có người đang phi hành ở đằng sau, không khỏi chấn động, quay đầu nhìn lại thì ra chính là Đoạt Hồn nhị sứ.

Lúc này, Đoạt Hồn nhị sứ đang sử dụng tốc độ kinh người đuổi theo hướng Ngô Lai, tốc độ càng lúc càng nhanh, khoảng cách với Ngô Lai cũng càng ngày gần, vào lúc Ngô Lai chấn động Đoạt Hồn nhị sứ đã cách Ngô Lai không quá ba, bốn trượng.

Ngô Lai vốn tưởng rằng Thiểm Thiên Quyết của mình có thể xem là thân pháp nhanh nhất trên giang hồ, lại không ngờ thân pháp của hai gã Đoạt hồn sứ giả cũng không thua kém Thiểm Thiên Quyết chút nào, trong lòng cả kinh vội vàng vận khởi toàn thân công lực, đem Thiểm Thiên Quyết phát huy đến cực hạn, lắc mình mấy cái liền kéo giãn khoảng cách với Đoạt Hồn nhị sứ, một lát sau đã không còn thấy thân ảnh của Đoạt Hồn nhị sứ.

Ngô Lai trong lòng cười lạnh nói:
Muốn so tốc độ với ta, các ngươi còn kém xa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.