Chương 27: Ký hứa nhất nhân dĩ thiên ái
-
Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh
- tieudaophonglinh
- 1457 chữ
- 2021-07-18 06:43:03
Năm mới sắp đến, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa chuẩn bị đón giao thời. Phủ Linh chủ lại đặc biệt rộn ràng, bởi vì Linh chủ đời này chuẩn bị thành thân rồi. Hạ nhân trong phủ không đủ, cho nên có rất nhiều hạ nhân của các phủ khác được đưa đến để hỗ trợ chuẩn bị.
Mặc Hiên tư cách là thân tín của Linh chủ chạy đông chạy tây chuẩn bị, lại vì là huynh trưởng của Linh mẫu tương lai mà trên tay ôm thêm không ít công việc. Nhìn Tịch Nhiên ngồi chống cằm lười biếng ở một bên xem hắn bận tối mắt, Mặc Hiên ai oán.
Nhiên, ngươi thành thân chứ đâu phải ta. Cớ sao ngươi lại nhàn nhã như vậy, mà ta thì chuyện bính chuyện giáp gì cũng đến tay?
Tịch Nhiên phe phẩy quạt, cười vô lại.
Vì ta còn nội thương chưa khỏi.
Có quỷ mới tin ngươi, ngươi tĩnh dưỡng ba tháng rồi. Lần trước ngươi một lần luyện cho huynh muội ta cũng không có tĩnh dưỡng lâu như vậy.
Mặc Hiên không phục trả lời.
Ngươi không biết động phòng hoa chúc còn mất nhiều tinh lực hơn cả tẩy cốt sao?
Tịch Nhiên mặt không đổi sắc phun ra một câu như vậy.
Mặc Hiên muốn phun máu. Chuyện này có thể nói ra miệng mà không ngượng ngùng chỉ có một mình Tịch Nhiên. Mặc Hiên không để ý chàng nữa, vội vội vàng vàng chạy đi, cho nên không thấy Tịch Nhiên thu lại ý cười.
Lúc này trong căn phòng chỉ một mình Tịch Nhiên ngồi đó bỗng có giọng nói trầm ấm của nam tử vang lên.
Ái chà Linh chủ, ngươi thành thân cũng khoa trương quá nhỉ? Giăng đèn, kết hoa.
Tịch Nhiên cũng không có bất ngờ, ngữ khí bình thản đáp trả.
Vậy thì khi nào đó ngươi cũng thành thân đi để khoa trương như ta.
Từ trên xà nhà một cái bóng lắc lư rơi xuống, lại vững vàng đứng trước mặt Tịch Nhiên. Chàng nhìn cái bóng của hắn lắc lư trước mặt, mỉm cười nói.
Minh Viễn, hôm nay ngươi đến để chúc mừng ta thành thân, hay là đến giải thích chuyện Hải Long?
Ta đến phi lễ ngươi.
Nói rồi cái bóng dùng ngón tay muốn nâng cằm Tịch Nhiên. Lúc này cái bóng nọ mới hiện ra là một nam tử dung mạo yêu nghiệt, đôi mắt hoa hào hấp háy nhìn Tịch Nhiên. Tịch Nhiên cũng không khách khí gấp quạt đánh vào tay hắn.
Cút.
Ôi ngươi sao mà không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Nếu ngươi có là ngọc thì ta cũng lười liếc nhìn.
Tịch Nhiên hừ lạnh, ghét bỏ nói.
Vô sự bất đăng tam bảo, có chuyện gì mau nói.
Minh Viễn cũng không tức giận, ngồi lại ngay ngắn, sắc mặt vẫn cợt nhả không đổi.
Tất nhiên là đến chúc mừng ngươi đại sự thành công. Chỉ mong sau này ngươi làm theo ước định của chúng ta.
Huyết khế rành rành, hai chúng ta không ai nuốt lời được.
Tịch Nhiên không nhanh không chậm nói.
Minh Viễn hài lòng, sau đó làm bộ ngại ngùng nói.
Kì thực chuyện Hải Long ta cũng có biết, nhưng không kịp thông báo cho ngươi. Lão già đó hắn cấu kết với phản tặc bên chỗ ngươi. Ta cũng không rõ là kẻ nào, cho nên ngươi phải cẩn thận.
Được, ta đã biết.
Tịch Nhiên lâm vào trầm tư. Phản tặc, cuối cùng cũng rục rịch rồi.
Vậy thôi ta đi đây, duy trì Ảnh ở chỗ ngươi mệt mỏi quá. Nếu điều tra được gì ta sẽ báo cho ngươi sau.
Tịch Nhiên phất tay không thèm quan tâm. Minh Viễn cũng cười ha ha sau đó cái bóng liền tan như khói sương, trên bàn lại xuất hiện một đôi nhẫn ngọc. Đây hẳn là lễ vật của Minh Viễn để lại. Tịch Nhiên nhếch môi thu đôi nhẫn vào túi.
Cùng lúc đó phủ Tam trưởng lão cũng nháo nhiệt không kém. Các vị chấp chưởng khác vui vẻ đem quà mừng đến biếu cho Tam trưởng lão, sau đó chúc mừng lão mấy câu. Bọn họ hôm nay trừ Tam trưởng lão ra thì vô cùng vui vẻ, bởi vì cháu gái trong nhà không cần phải đưa chân đi làm quả phụ.
Mặc dù trung thành với Linh chủ, tận tâm với Linh tộc, chẳng ai lại muốn con cháu mình được gả vào phủ Linh chủ rồi cô độc ở đó cả đời.
Đang trò chuyện vui vẻ thì bọn họ thấy một nhóm người đi qua, trên người còn mang theo vẻ phong trần nghìn dặm thậm chí có thể ngửi thấy phảng phất mùi máu. Họ cả kinh. Làm sao họ lại không nhận ra kia là mấy đứa cháu ngoan đã thông qua khảo hạch trở thành Linh giả Thân vệ chứ. Hôm trước là sát khí, hôm nay còn có cả mùi máu tanh. Rốt cuộc là chúng vừa đi làm cái gì về?
Dẫn đầu nhóm là Lam Vũ, nhìn thấy các vị chấp chưởng ngồi đó thì ra hiệu dừng lại. Sau đó cả nhóm tiến đến chào hỏi mấy ông bà già đang dò xét nhìn mình.
Các vị gia gia bà bà, mọi người vẫn khỏe chứ?
Đại trưởng lão húng hắng lên tiếng, dù sao người tới vẫn là cháu trai nhà mình.
Bọn ta thì có việc gì được. Ngược lại xem các ngươi kìa. Các ngươi vừa đi đâu về đấy?
Lam Vũ cười cười qua loa trả lời,
Chúng con vừa đi làm nhiệm vụ, ghé qua đây để tìm Tường Vi muội một chút.
Hôn lễ này ngoại trừ Mặc Hiên tối mặt tối mày thì Phong Nguyệt, Liễu Nhạc và Tường Vi cũng tất bật giúp Sơ Âm chuẩn bị.
Đại trưởng lão muốn mở miệng hỏi tại sao trên người chúng có mùi máu, nhưng Tam trưởng lão đã lên tiếng.
Nếu đã có việc của Linh chủ thì đi mau đi. Chớ ở đây để lỡ thời gian.
Cả nhóm cúi chào lần nữa rồi lần lượt quay ra. Mấy vị chấp chưởng vừa thấy chúng khuất bóng liền ngửa mặt than trời. Mấy đứa nhỏ thành thục ổn trọng này là ai họ không quen.
.
Hai ngày sau cả Linh thành bắt đầu lễ hội mừng năm mới, còn đặc biệt tổ chức diễu hành từ cổng thành đến trước phủ Linh chủ. Đó cũng chính là đoàn người đưa tân nương. Bởi vì không để bên ngoài biết được bí mật của Linh chủ cho nên khi nào Linh chủ thành thân cũng không công khai, khi nào có thiếu Linh chủ cũng không ai biết. Chưa từng ai biết Linh chủ khi nào thì đời này kế nhiệm đời trước.
Trước đây năm nào cũng có diễu hành, trong kiệu thường sẽ là một vị tiểu thư nhà nào đó đóng vai Linh nữ được rước đến trước mặt Linh chủ, sau đó Linh chủ sẽ làm bộ ban phước cho nàng ta biểu thị an lành năm mới. Nhưng năm nay Linh nữ trong kiệu là Sơ Âm, là hôn phối của Linh chủ.
Từ sáng sớm mọi người đã tất bật hoàn thành mấy việc cuối cùng trước khi hoàng hôn buông xuống. Khi cả thành vừa lên đèn, Sơ Âm đã yên vị trên kiệu rước. Nàng được trang điểm tỉ mỉ sau đó đeo mạng che, vận giá y màu thiên thanh, mái tóc búi kĩ cài trâm vàng trâm ngọc.
Bên cạnh nàng là tám Linh giả Thân vệ hộ tống, phía trước là đủ loại múa hát trình diễn, phía sau là Linh vệ Đại thừa bọc hậu. Đám rước đi đến đâu người hai bên đường tung hoa lên kiệu đến đó, trên mặt đều ngập tràn vui mừng và hân hoan. Sơ Âm cuối cùng cũng hiểu vì sao năm nào cũng có một đám tiểu thư tranh giành sứt đầu mẻ tráng để được ngồi lên kiệu rước năm mới. Nhớ năm nàng mười sáu còn định tham gia tranh tài, nhưng nhìn những quy tắc phức tạp kia thì liền đổi ý. Lại chẳng ngờ năm nay không cần tranh đấu gì cũng có thể đường đường chính chính ngồi đây.
Ai ngờ lúc đám rước gần đến cửa lớn phủ Linh chủ thì xảy ra chuyện. Một cô nương khoảng mười bảy mười tám chặn kiệu rước, chỉ tay vào nàng mà mắng.
Kẻ giả mạo. Ngươi không phải là Linh nữ. Ta mới là Linh nữ đã thông qua sát hạch.
Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục