• 390

Chương 39: Ký ức thật sự (1)


Hít một hơi thật sâu, Tịch Nhiên mở miệng định nói ra chuyện năm đó thì Sơ Âm lại lên tiếng.


Chàng khoan nói ra. Làm với ta một cam kết đi, rằng chàng phải nói sự thật, nếu không…



Nếu không thì sao?
Tịch Nhiên bỗng cảm thấy bất an.
Dù có chuyện gì cũng không cho phép nàng rời xa ta.


Sơ Âm nghe vậy thì chậm mất một nhịp mới thốt nên lời.
Nếu không ta sẽ đoạn nguyên lực.



Không, điều nào cũng không được.
Tịch Nhiên đứng dậy muốn bước đi.

Đoạn nguyên lực đối với Linh giả khác gì phế đi nửa người, sống dở chết dở. Với Linh tộc bình thường, nguyên lực bình thường nếu đoạn đi thì cùng lắm là giống như một Nhân tộc bình thường mà sống. Nhưng với Linh giả, nguyên lực cường đại, đoạn đi nguyên lực là muốn nửa cái mạng của họ. Bởi vì nguyên lực trước khi bị đoạn sẽ phản phệ lại cơ thể, tìm cách thoát thân.


Vậy thì đừng nói dối ta nữa. Chàng không cam kết, ta sẽ để tâm ma chiếm lấy cơ thể này.
Sơ Âm cứng rắn nói.

Nàng đưa tay vẽ một cái pháp đồ trên không trung, vẽ xong thì khảm ấn ký của mình lên pháp đồ, sau đó nhìn Tịch Nhiên đang đứng nhìn mình. Ánh mắt nàng trong suốt, nhưng ánh mắt chàng lại ngập tràn bất an cùng đau đớn.

Cuối cùng Tịch Nhiên vẫn ngồi xuống, đưa tay khảm ấn ký lên pháp đồ. Pháp đồ sáng lên rồi chui vào lòng bàn tay của hai người, biểu thị cam kết đã thành.

Sơ Âm nhìn lòng bàn tay mình, cười khổ.
Vốn dĩ đã nói sẽ không chất vấn chàng, muốn bỏ qua hết thảy những quá khứ này. Nhưng mà ta không buông được. Trong đầu ta lúc nào cũng vang lên tiếng thúc giục, thúc giục ta phải làm ra lẽ chuyện này, thúc giục ta phải liều mạng mà nắm được kết quả…


Tịch Nhiên ôm lấy nàng, nhỏ giọng thầm thì,
Không sao cả, ta sẽ không giấu nàng gì cả. Chỉ cần nàng đừng làm chuyện dại dột, cái gì cũng nói cho nàng biết.


Sơ Âm tựa vào chàng, cuối cùng vẫn phải nói.
Vậy thì cái kia…năm đó là chuyện gì?


Tịch Nhiên vẫn ôm lấy nàng, nặng nề lên tiếng.


Trước đó ta cùng một người bằng hữu nghiên cứu cách trung hòa sức mạnh nghịch thiên của Thần lực, để thoát khỏi số phận thọ mệnh ngắn ngủi. Hắn gọi là Minh Viễn. Bọn ta thử nghiệm vài năm vẫn không thành công, vốn dĩ muốn từ bỏ thì Minh Viễn lại mang tới một phương pháp khác. Thế nhưng khi ta thử nghiệm phương pháp này, chính bản thân ta bộc phát tâm ma.



Chàng nói là bộc phát tâm ma?
Sơ Âm ngạc nhiên hỏi lại.
Không phải là đạo nhập tâm ma?



Đúng vậy.
Tịch Nhiên bình thản thừa nhận,
Ta biết hôm đó nàng ở ngoài cửa, nàng chắc chắn đã nghe qua câu chuyện ta kể với Hiên. Đó là lý do ta sinh ra đã có tâm ma, hay nói đúng hơn ta là một nửa ma. Do phụ thân áp chế nên người ngoài không ai biết. Nói tóm lại, lúc đó ta và Minh Viễn thử nghiệm thất bại, ta bộc phát tâm ma mất hết lý tính. Khi tỉnh lại ta thấy bản thân đang ở một cái thôn nhỏ, xung quanh không một ai còn sống sót.

Nhìn đôi tay đầy máu của bản thân, ta biết ta đã làm gì rồi. Mùi máu nhanh chóng lại làm ta trở nên mất kiểm soát. Nhưng tâm ma này biết chạy đi đâu trấn áp?



Vậy nên chàng chạy đến chỗ phụ mẫu ta?



Nói theo Nhân tộc, là phụ mẫu chúng ta.
Tịch Nhiên cười nhéo mũi nàng.


Chúng ta cũng không phải Nhân tộc.
Sơ Âm dẩu môi.


Được rồi, lúc đó ta không tin tưởng ai, chẳng hiểu sao lại tin tưởng phụ mẫu nàng như vậy, một đường chạy đến đó. Quả nhiên bọn họ giúp ta tạm thời trấn áp được tâm ma.
Tịch Nhiên cũng không tranh hơn thua, tiếp tục kể.


Thế nhưng Minh Viễn đâu? Hắn không giúp chàng?



Hắn giúp không được. Thân phận của hắn đặc thù, thủ pháp lúc đó lại không ổn định. Hắn có tâm nhưng vô lực. Chỉ là lúc ta ở bên trong Vô Linh Đài chống chọi với tâm ma, thì nàng đi vào.



Vậy những ánh mắt ta nhìn thấy đó là chàng?
Sơ Âm ngẩn đầu lên nhìn Tịch Nhiên,
Nhưng mắt chàng màu xanh cơ mà.


Tịch Nhiên khẽ cười hôn lên trán nàng một cái,
Đúng, một trong hai ánh mắt ấy là ta. Người còn lại là Minh Viễn.



Chàng là mắt tím, hay mắt xám trắng?



Xám trắng.
Tịch Nhiên cười cười, nhưng câu nói phía sau làm chàng cười không nổi.


Vậy lần trước là Minh Viễn tấn công ta.
Sơ Âm nhíu mày,
Chính vì nhìn thấy ánh mắt ấy cho nên sau khi hôn mê tỉnh lại ta mới nhớ ra mọi chuyện.



A…
Tịch Nhiên híp mắt cười, Minh Viễn ngươi được lắm. Một lần lại một lần phá hỏng chuyện của ta. Nhưng mà vẫn nên thay hắn giải thích một chút vậy.
Hắn cũng không phải tấn công nàng đâu. Tên ngu ngốc ấy dễ hoảng hốt, chỉ là vô tình khiến nàng ngủ say thôi.


Sơ Âm nhìn thấy Tịch Nhiên híp mắt liền biết Minh Viễn kia sẽ gặp họa cho nên không chấp nhất vấn đề tấn công nữa mà hỏi tiếp.

Vậy tại sao ta lại nhập tâm ma đây?



Ài, khi đó bọn ta nhân lúc ta tỉnh táo cố gắng trấn áp nó. Vốn là nó sắp chịu không được, nhưng mà nó thấy nàng thì lập tức bổ nhào tới, bọn ta không trở tay kịp làm nó nhập vào người nàng. Sau này trục được nó ra lại phát hiện nó thành công gieo mầm, đem nàng nhập tâm ma.


Sơ Âm im lặng, sự thật này làm nàng không biết nói sao cho phải. Đây chẳng phải là lỗi của nàng chạy lung tung sao? Nhưng đứa nhỏ mười hai tuổi chưa trải sự đời, được cưng như trứng thực sự không ngờ tới chỗ mình hay đến chơi lại có hiểm họa nha. Nàng lúc đó không có được như bọn người Tường Vi, Liễu Nhạc hiện tại. Bọn họ trải qua lịch luyện, trải qua chiến đấu, tâm đã không đơn thuần như nàng lúc xưa. Đang rối rắm thì nghe Tịch Nhiên lại nói.


Nghĩ lại lúc đó nàng chạy vào cũng là may mắn. May mắn nàng không có lực sát thương gì lớn, cho nên dễ dàng đánh ngất rồi tìm cách trục tâm ma. Đổi lại lúc đó là người khác đến thì nguy hiểm biết chừng nào.



Chẳng biết là chàng đang khen hay chê ta nữa.
Nói rồi nàng lại thở dài.
Có điều lần đầu ta bộc phát tâm ma lại là lúc ta có khả năng hại người rồi.


Nàng tuy bị tâm ma khống chế, nhưng nàng có thể nhớ rõ sau khi tâm ma thức tỉnh, nàng đã tiêu diệt cả một trấn. Khi đó trên núi Trường Tuyết, không phải Tịch Nhiên giết bọn lính, mà chính là nàng. Tuy nàng bị Thần lực đẩy văng vào tảng đá, có điều nàng cũng không có ngất đi.

Sau đó nàng chạy một đường xuống núi, gặp người giết người, gặp thú giết thú. Mà giữa sườn núi, cách Yên Lãng thôn không xa là một trấn nhỏ, Yên Hà trấn. Vậy nên tiểu trấn này bị hủy trên tay nàng. Mà Tịch Nhiên không đành lòng nhìn nàng dằn vặt nên đã phong ấn đoạn ký ức này, chỉnh sửa ký ức này, sau đó cũng không nguyện kể sự thật cho nàng nghe.


Lúc đó, ta như quỷ tu la vậy…
Sơ Âm không khỏi nghẹn giọng. Tịch Nhiên lại ôm siết nàng. Chàng thà rằng bản thân mình thành ma quỷ, cũng không muốn Sơ Âm gặm nhấm tư vị này.

Một lúc sau Sơ Âm mới hỏi một vấn đề nàng vẫn chưa hiểu.


Như chàng nói, chàng trục xuất được tâm ma nhập vào người ta. Tại sao bây giờ chàng lại không làm nữa?


Tịch Nhiên vuốt má nàng, ôn tồn giải thích.


Tâm ma cũng có nhiều loại tâm ma. Có loại là tâm ma từ bên ngoài nhập vào người. Loại này thường là tâm ma của cường giả, chạy trốn trấn áp. Khi nhập vào người thì có thể trong lúc nó chưa cắm rễ trong người kí chủ thì có thể trục được. Nhưng không nhanh chóng trục thì nó sẽ sinh ra loại khác.

Đó là tâm ma tự sinh. Tức là tự bản thân sinh ra tâm ma, hoặc là bị tâm ma từ bên ngoài gieo xuống một hạt mầm. Loại này thì không thể trục. Bởi vì tự nó cắm rễ vào trong tâm cảnh của nàng, chỉ có nó tự mình rời đi, muốn trục cũng không trục được.



Vậy có thể dùng trấn áp để bắt nó rời khỏi ta cũng được mà.



Không thể. Mỗi tâm ma tính cách lại khác nhau, ta từng thử trấn để trục cho nàng nhưng thất bại. Thế nhưng bây giờ tâm ma của nàng sắp không còn gì lo ngại rồi.


Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh.