• 390

Chương 40: Ký ức thật sự (2)



Tại sao?



Bởi vì từ ngày nàng luyện Hỏa tố, cũng cùng lúc đó ma luyện tâm ma, khiến nó phục tùng nàng.
Tịch Nhiên nhàn nhã nói ra một ngyên nhân như vậy.


Thế nhưng vì sao gần đây ta lại cảm thấy nó rục rịch muốn tỉnh lại đây?
Sơ Âm nói ra thắc mắc của mình. Từ ngày nhớ lại mọi việc, nàng rất thận trọng để cho tâm tình của mình bình ổn. Nàng lo ngại nếu để cảm xúc bất đồng sẽ đánh thức tâm ma kia. Bởi vì ngày đó trên núi Trường Tuyết cảm xúc tiêu cực khi nhìn thấy A Chiêu bị sát hại đã đánh thức tâm ma vốn uẩn dưỡng trong tâm cảnh của nàng bấy lâu.

Tịch Nhiên cũng trầm ngâm một hồi mới nói ra,
Đây có thể xem như là nó giãy dụa. Nàng trước kia Hỏa tố còn là cấp thấp, nguyên lực chưa cường đại, cho nên tâm ma còn chưa có sinh ra phản kháng quá trình bị ma luyện. Nhưng vừa rồi nàng đã tấn cấp, áp lực ma luyện chắc chắn khiến cho tâm ma bắt đầu phản ứng.



Vậy phải làm sao đây? Bao lâu thì nó mới bị ma luyện hoàn toàn?
Sơ Âm không khỏi lo lắng.

Tịch Nhiên vậy mà lại lắc đầu,
Ta cũng không biết. Nhưng mà chúng ta có thể từ Minh Viễn lại thử một phương pháp…



Lại thử phương pháp của hắn?
Sơ Âm bật thốt lên.
Chàng thấy hắn gây ra chưa đủ họa sao?


Tịch Nhiên cười khổ. Minh Viễn ơi là Minh Viễn, một đời túc trí như ngươi nghe được lời này có phải là nên đập đầu vào đậu hũ chết quách cho xong hay không?


Không sao, hắn bây giờ tốt hơn ngày xưa nhiều lắm.
Dù sao Tịch Nhiên vẫn nói đỡ cho Minh Viễn một chút, mà đây cũng là lời nói thật.

Sơ Âm vẫn là lắc đầu nguầy nguậy,
Không tin, ta thực sự không tin được. Chỉ việc hắn đánh ngất ta mấy ngày trời thì đã không thể tin tưởng rồi.

Tịch Nhiên cũng không nói đỡ cho Minh Viễn nữa, chỉ âm thầm cười vào mặt hắn. Đợi xem lần sau gặp mặt, chàng nhất định đem lời này ra cười vào mặt hắn.

Tịch Nhiên yên lặng liếc mắt nhìn về phía cổng, sau đó mới cười nói với Sơ Âm.
Chúng ta đi ra thôi, có người tìm tới cửa.



Là ai vậy?



Phong Nguyệt.
Tịch Nhiên cười cười.

Sơ Âm nghe vậy thì lắc đầu,
Vậy chàng đi đi, ta muốn ở lại đây một chút. Chỗ này làm ta dễ chịu. Tâm ma cũng yên lặng hơn rất nhiều.



Được, sau này dạy nàng chú ngữ, lúc nào nàng cũng có thể ra vào chỗ này.
Tịch Nhiên vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng nói. Sau đó chàng quay bước băng qua đoạn kiều mười hai nhịp, rồi biến mất phía sau cổng.

Phong Nguyệt đứng bên ngoài thư phòng của Tịch Nhiên mất một lúc lâu mà không dám lên tiếng. Nàng không biết phải nói thế nào, cho nên cứ đứng lặng yên ở đó.

Lúc này Tịch Nhiên từ một bức tranh liên tịnh đế khác ở thư phòng bước ra. Nhìn thấy bóng nử tử đứng bên ngoài thì mỉm cười lên tiếng.

Đã có chuyện cần nói thì vào đi.


Nghe vậy Phong Nguyệt bên ngoài chầm chậm đi vào. Nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng, Tịch Nhiên không khỏi buồn cười, hỏi.

Ngươi đây là lại làm sao?



Linh chủ, thuộc hạ…
Phong Nguyệt ngập ngừng, cuối cùng thở dài một tiếng bất lực nói ra.
Thuộc hạ không muốn tiếp tục nữa. Mấy tháng qua chúng ta không phải đã thử rồi sao? Chàng không có yêu ta.


Tịch Nhiên ngưng mắt nhìn nàng, trông thấy nàng bắt đầu rơi nước mắt.


Linh chủ, thuộc hạ chết tâm rồi. Thuộc hạ không muốn giày vò bản thân nữa. Không muốn làm phiền Thành hoàng nữa. Đời này cứ thế đi.


Tịch Nhiên rũ mắt, bình thản đáp ứng nàng, để nàng trở về. Sau đó gọi La Trục Lưu đến, bảo hắn không cần giả trang nữa. Tất cả kết thúc đi thôi.
La Trục Lưu cũng không nhiều lời, ngày hôm sau lập tức trở về thành Hải Linh.

Những tưởng là mọi chuyện xem như dừng ở đây, nhưng mà không khí sau khi La Trục Lưu đi càng trầm mặc. Phong Nguyệt cả ngày mất tinh thần, việc gì cũng làm không xong. Lam Vũ nhìn thấy vậy mặt mũi cũng không vui vẻ, lúc nào cũng là điệu bộ cả thế giới thiếu nợ hắn.

Mấy người còn lại thực sự không biết nói thế nào, chỉ biết lắc đầu thở dài. Chuẩn bị cho lễ hội mùa thu mà bản mặt như có người cướp mất bảo tàng như vậy thì ai mà vui cho nổi.

Có một ngày Sơ Âm cũng tham gia giúp đỡ chuẩn bị cho lễ hội, nàng nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy bất lực, cho nên mới gọi Lam Vũ qua.


Vũ ca, ta nghe Nhã cô cô nói thành Hải Linh đang vào mùa cá hải dương. Bà ấy có chuẩn bị cho chúng ta một ít. Huynh có thể đến mang về được không?
Sơ Âm nói một hồi, sau đó giả vờ bất đắc dĩ.
Không phải ta muốn phiền huynh đâu, nhưng cá hải dương phải tươi mới ngon. Mà huynh là người nhanh nhạy nhất. Giao cho người khác ta thật không yên tâm chút nào.


Lam Vũ nghe tới thành Hải Linh gương mặt càng đen. Nhưng mà Sơ Âm đã nói như vậy, hắn không thể từ chối. Huống gì nếu hắn từ chối, nàng cũng có thể lấy Linh mẫu lệnh bắt hắn nghe theo.


Hơn nữa, hình như Nhiên cũng có thứ muốn giao đến cho Thành hoàng.
Sơ Âm mỉm cười nói ra.

Thế là hai hôm sau Lam Vũ không tình nguyện, mang theo một kiện đồ vật Tịch Nhiên giao cho lên đường đến thành Hải Linh. Sơ Âm đứng trên thành nhìn bóng lưng hắn khuất sau phía chân trời thì cười gian. Lam Vũ, ta xem huynh sẽ làm thế nào.

.

Thành Hải Linh tuy không có lễ hội mùa thu, nhưng mà trong thành tại thời điểm này cũng vô cùng náo nhiệt. Bởi vì tân Thành hoàng của bọn hắn sắp đón cô dâu nha.

Lam Vũ vào thành một ngày trước hôn lễ. Nhìn thấy cả thành giăng đèn kết hoa, hắn thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng bởi vì không muốn ở lâu trong thành, cho nên hắn một mực không có hỏi thăm người dân xung quanh mà đi thẳng thời Long Thần Khách Lầu.

Triệu Linh Nhã nhìn thấy Lam Vũ thì vui vẻ sắp xếp phòng ốc cho hắn. Nhưng hắn khách sáo từ chối. Nói rằng bản thân bận rộn chuyện công, đi qua đây là bởi vì sự nhờ vả của Sơ Âm. Vậy cho nên trong lúc chờ Triệu Linh Nhã chuẩn bị cá hải dương, hắn đi dạo một vòng thành Hải Linh, cuối cùng mang theo bàn tay đầy máu trở lại khiến Triệu Linh Nhã không khỏi hoảng sợ.


Đây là chuyện gì xảy ra?
Triệu Linh Nhã buông sự vụ trong tay xuống đi đến hỏi. Đây là thủ hạ dưới tay Linh chủ nha, gặp chuyện ở chỗ bà không hay lắm đâu.

Lam Vũ trầm mặc, chỉ lắc đầu không nói. Thế nhưng rất nhanh chóng Triệu Linh Nhã liền biết là cái gì xảy ra. Một nữ tử dẫn theo rất nhiều binh lính thành Hải Linh chạy đến bao vây Long Thần Khách Lầu. Nàng ta chỉ vào Lam Vũ hét lớn.


Chính là hắn, hắn là kẻ đã hành thích Thành hoàng. Bắt hắn lại cho ta.


Triệu Linh Nhã,

Lần nào các ngươi đến cũng dẫn binh lính đến bao vây chỗ làm ăn của lão nương. Thực sự là nhẫn không nổi.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng mà Triệu Linh Nhã vẫn nở nụ cười hòa giải nói với nữ tử kia.
Chúc tiểu thư, có phải hiểu lầm gì hay không? Làm sao Vũ tiểu tử lại hành hung Thành hoàng được…
Bọn họ quen biết nhau mà. 

Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh.