Chương 44: Một hồn một phách
-
Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh
- tieudaophonglinh
- 1487 chữ
- 2021-07-18 06:43:11
Nói đủ chưa?
Tịch Nhiên nhàn nhạt cắt lời.
Có cái gì quan trọng hơn đại sự trước mắt này hả?
Đúng đúng, đại sự trước mắt. Ấy, hóa ra nơi này nhiều người vậy sao?
Minh Viễn lúc này mới nhìn thấy mấy người Sơ Âm đang tròn mắt nhìn một con người gỗ bé tí nhảy nhót trên bàn.
Nói vào chuyện chính. Mẫu thân ngươi phản ứng thế nào sau khi gặp ngươi?
Tịch Nhiên không kiên nhẫn gõ bàn.
Tất nhiên là tức giận đến mức muốn đi tìm Đoạn Cửu tính sổ. May mà ta cản được.
Người gỗ Minh Viễn ngồi xuống mặt bàn, tay nhỏ huơ huơ qua lại.
Nếu…chúng ta nhờ bà ấy giúp đỡ thì sao?
Tịch Nhiên nhìn người gỗ cười cười.
Minh Viễn nghe vậy cũng im lặng thật lâu, sau đó nói một cách không chắc chắn lắm.
Chuyện này để ta hỏi dò thử ý bà ấy thế nào. Nhưng ngươi muốn bà ấy giúp cái gì?
Tiếp ứng cho chúng ta. Ta muốn cử người sang tận nơi để do thám tình hình.
Tịch Nhiên thẳng thắng nói ra.
Ta hiểu rồi. Ta sẽ đi thuyết phục bà ấy một lần.
Minh Viễn gật đầu đồng ý,
Nhưng ta không chắc chắn thành công. Dù sao đưa Linh tộc sang Thương Dạ Địa đối với Dạ tộc cũng là một chuyện hết sức cấm kị. Không phải ai cũng tốt tính như ta đâu.
Nhìn ánh mắt khinh bỉ của Tịch Nhiên, Minh Viễn lập tức cười ha ha sau đó nghiêm túc nói,
Không đùa nữa, cho ta một cái không gian đi.
Tịch Nhiên cũng lười phải nói thêm lời nào, cầm lấy người gỗ ném thẳng vào bức tranh liên tịnh đế. Minh Viễn hét lên một tiếng, biến mất vào Tịnh Đế Thất.
Tất cả mọi người ngồi tại chỗ không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì. Mọi chuyện càng lúc càng vượt qua khả năng lý giải của họ.
Trời gần sáng, nhóm người ám sát đã quay trở về, toàn thân đầy mùi máu tanh. Lúc này Tịch Nhiên mới thở dài một hơi.
Được rồi, từ hôm nay ở lại trong phủ, đừng quay về nhà nữa. Thời gian tới gió tanh mưa máu không lường được. Lui ra đi, chỗ ở cho các ngươi đã chuẩn bị cả rồi.
Khi mọi người vừa lui đi, Tịch Nhiên bỗng ôm ngực ho khan kịch liệt. Sơ Âm vội vàng chạy đến muốn điều tức cho chàng nhưng Tịch Nhiên ho ra một búng máu sau đó ngất đi.
Nhiên! Nhiên! Chàng làm sao vậy? Người đâu? Mau…
Không đợi Sơ Âm hô hoán, Minh Viễn đã từ Tịnh Đế Thất chạy ra.
Đừng kêu nữa. Đừng để người khác biết chuyện này. Mau dìu hắn về phòng.
Sơ Âm dùng sức chín trâu hai hổ mới đưa được Tịch Nhiên hôn mê bất tỉnh trở về tư phòng, sau đó đứng bên ngoài hộ trận cho Minh Viễn điều tức cho chàng. Sau khi điều tức xong, Minh Viễn gọi Sơ Âm vào.
Nàng ngồi đó nhìn Minh Viễn trong thân người gỗ đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng hồn, trong lòng không khỏi sinh ra đề phòng. Dù sao đây cũng là Dạ quân, là kẻ địch. Thế nhưng không bao lâu, cuối cùng nàng cũng nhịn không được đành mở miệng hỏi.
Rốt cuộc thì…chàng ấy bị làm sao?
Minh Viễn nghe nàng hỏi thì mở mắt, đôi mắt người gỗ vậy mà linh quang lưu chuyển nhìn nàng. Sơ Âm bị hắn nhìn thì càng cảnh giác lui về xa xa. Minh Viễn mới cười cười.
Không cần đề phòng như vậy. Ta sẽ không hại ngươi.
Sơ Âm vẫn không buông bỏ đề phòng, chỉ ngồi phía xa mà nhìn hắn. Nàng hiểu rõ dù hắn có mất đi cơ thể, nhưng mà với thân phận là Dạ quân hắn có sức mạnh nàng không thắng nổi. Dạ quân cũng là người nắm giữ Thần lực, dù Thần lực không cường đại như Linh chủ thì vẫn là Thần lực. Minh Viễn cũng không để ý nàng đề phòng mình, hắn lẳng lặng nhắm mắt dưỡng hồn, lại dùng giọng điệu bình thản mà nói.
Bệnh cũ tái phát mà thôi. Cách một đoạn thời gian hắn sẽ như thế này một lần. Nằm nghỉ nửa ngày thì sẽ trở lại bình thường.
Rốt cuộc là bệnh gì?
Sơ Âm tò mò hỏi tiếp.
Đối với vấn đề này Minh Viễn lại phân vân không biết có nên nói hay không. Nói ra thì sẽ bị Tịch Nhiên trách móc, nhưng không nói ra thì cô nhóc ngồi kia lại không chuẩn bị được tâm lý. Lương tâm đấu tranh một hồi, cuối cùng Minh Viễn thở dài hỏi nàng một câu.
Ngươi biết tình hình phu quân nhà mình tới đâu?
Sơ Âm nghe lời này sắc mặt trở nên bối rối. Nàng quả thực chẳng biết được bao nhiêu. Ngoại trừ một vài ký ức thuở nhỏ được Tịch Nhiên kể lại nàng chỉ biết chàng vốn là người đã chết sống lại. Nhưng mà trước mặt nàng là Dạ quân, nàng cũng không muốn nói cho hắn biết nội tình Linh tộc như vậy.
Minh Viễn nhìn gương mặt Sơ Âm biến hóa thì khẽ cười. Hắn đi đến ấm trà, tự rót cho mình một chén, rồi mặc kệ chén trà còn lớn hơn cơ thể người gỗ hắn cũng bưng lên hớp một ngụm.
Người gỗ cũng uống trà được sao?
Sơ Âm nhìn một màn này không khỏi ngạc nhiên.
Người gỗ này ấy mà, không phải người gỗ bình thường đâu. Bổn quân nói cho ngươi nghe, năm xưa nếu không có người gỗ này thì phu quân của ngươi cũng không có tồn tại tới giờ đâu.
Minh Viễn đắc chí nói như thể người gỗ này hắn làm ra vậy.
Nói vậy là sao?
Minh Viễn tựa vào chén trà híp mắt nhìn khói trà bốc lên như sương. Hắn cười nói.
Nói cho ngươi nghe cũng được. Để ngươi chuẩn bị tâm lý cho kỹ. Miễn tới đó thương tâm quá độ.
Sắc mặt Sơ Âm càng không tốt, nhưng nàng cũng không nói gì. Nàng chờ hắn kể câu chuyện mà nàng chưa biết. Minh Viễn hớp thêm một ngụm trà, nhàn nhạt kể ra.
Năm đó hắn vừa sinh ra đã chết đi. Không sai, đã chết. Sau đó có người dùng mạng của mẹ hắn để tục mạng cho hắn. Hay nói đúng hơn là dùng mạng đổi mạng. Thế nhưng người kia lại không phải có ý tốt đẹp, dù biết một hồn một phách của hắn được linh hồn mẫu thân che chở cũng không nói ra, đem một hồn một phách đó đánh bay đi. Ngươi có biết ba hồn bảy phách thực sự là cái gì hay không?
Sơ Âm lắc đầu. Nàng biết người có ba hồn bảy phách, nhưng mà ba hồn bảy phách thực sự là gì thì nàng không rõ ràng. Nàng từng nghe Tịch Nhiên kể cho Mặc Hiên chuyện chàng làm sao sinh ra chết đi rồi sống lại. Nhưng mà cụ thể phía sau Tịch Nhiên cũng không có kể ra. Minh Viễn cũng không ngạc nhiên, hắn cười cười nói tiếp.
Để ta giải thích một chút. Luận về ba hồn, lần lượt gọi tên là Thai Quang, Sảng Tinh, cuối cùng là U Tinh. Thai Quang là chủ hồn, Sảng Tinh là trí hồn, còn U Tinh là tâm hồn. Ngươi mất trí hồn hoặc tâm hồn ngươi vẫn sống, nhưng mất chủ hồn ngươi tất chết.
Luận về bảy phách, cũng lần lượt gọi tên là Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế và Xú Phế. Mỗi phách đại biểu một sinh cơ. Giải thích quá dài dòng, ngày khác rảnh rỗi sẽ nói sau.
Lại nói đến năm đó, người kia đánh bay một hồn một phách nhưng may mắn được phụ thân của hắn nhặt về uẩn dưỡng. Nói đến đây ngươi có đoán được một hồn một phách kia là gì không?
Sơ Âm nghĩ nghĩ một lát mới trả lời.
Một hồn có lẽ là Thai Quang, có điều một phách kia là gì ta không nghĩ ra.
Không sai, là Thai Quang chủ hồn. Còn một phách kia là Xú Phế. Phụ thân hắn dùng đủ loại cấm thuật nghịch thiên uẩn dưỡng mấy năm, cuối cùng mới dưỡng được thêm một hồn ba phách, trả về cơ thể bị chiếm đóng kia.
Chính vì uẩn dưỡng hồn phách như thế cho nên Linh chủ tiền nhiệm mới tạ thế sớm như vậy. Minh Viễn chỉ vào bản thân người gỗ nói,
Người gỗ này chính là vật uẩn dưỡng hồn phách của hắn.
Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục