Chương 154: La hy chi mộ
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1223 chữ
- 2021-12-31 04:51:07
Mộ của tôi?
Đùa hả?
Tôi chẳng phải vẫn đang sống sờ sờ ra đây à? Sao lại có mộ với tên của tôi? Chắc chắn là tên Sầm Cửu Nguyên đang chơi tôi, cho dù có là đại pháp sư hay quỷ quái đều thích sử dụng thuật che mắt, chắc chắn anh ta dùng thuật này để lừa tôi! Hoặc đây là một người nào khác trùng tên với tôi!
Tôi tò mò lại gần xem kĩ nội dung trên bia mộ.
La Hy chi mộ.
Sinh ngày 09 tháng 09 năm 1999.
Mất ngày 26 tháng 11 năm 2019.
Trời ơi!
Đây đích thị là La Hy tôi!
Chứ không phải là một người cùng tên cùng họ!
Mà hôm nay, chính là ngày 26 tháng 11 rồi, ý là, hôm nay tôi sẽ chết?
Vậy tôi đang đứng ở nơi này là vong hồn của tôi?!
Hay là, Mạnh Trần cảnh cáo tôi: Nếu như hôm nay tôi không qua được bài kiểm tra này thì tôi sẽ chết ở đây?
Lúc này đã đến hàng mộ cuối cùng rồi, nếu còn bước tiếp thì sẽ ra khỏi nghĩa trang, vậy sẽ vượt ra khỏi phạm vi
thử thách
.
Tôi muốn tìm kĩ tiếng sáo phát ra từ nơi nào, lại tiếp tục tìm kiếm, xem có phải là phát ra từ trong mộ không, nhưng tiếng sáo lúc này như trêu ngươi tôi, khi tôi đi tới điểm cuối cùng của mộ phần này thì tiếng sáo đột nhiên biến mất!
Cho nên, chắc chắn tiếng sáo phát ra từ chỗ mộ phần này.
Nhưng tôi đã không thể dùng pháp thuật như trước nữa, không thể mở cửa âm trạch bằng cách làm hồn rời khỏi xác lần nữa.
Vậy thì... đã là mộ phần của tôi thì tôi cũng chẳng khách sáo làm gì.
Tôi bật cười, vì cũng vừa nghĩ ra một ý hay!
Mà ý tưởng này cũng hơi hoang đường.
Đó chính là:
Tôi sẽ phá hỏng mộ của mình!
Cứ nghĩ vậy tôi lại thấy phấn khích!
Tôi xé tiếp một mảnh vải trên áo mình rồi lấy máu trên tay vẽ lên đó một lá bùa nổ.
Sau khi vẽ xong, tôi không ngừng thi triển pháp thuật lên mộ, nhưng không biết vì sao, dù làm thế nào cũng không hiệu quả, lá bùa lại bay là là xuống đất.
Tôi nhìn lá bùa bị mất công hiệu rơi xuống mà ngây ngốc một lúc lâu.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi vẫn cố gắng làm đi làm lại nhiều lần, nhưng cho dù tôi có làm như thế nào đều không thành công, lá bùa vẫn rơi xuống đất.
Chẳng lẽ tôi không thể động tay chân với mộ của mình?
Tại sao lại thế?
Nếu như tôi không thể mở ngôi mộ này ra thì có phải tôi sẽ phải chết ở đây?
Không được!
Không thể như thế được!
Chẳng lẽ tôi lại phải sử dụng thuật thoát xác vừa nãy?
Nếu trong khoảng thời gian ngắn mà tôi vẫn không thể quay trở lại, thì có lẽ cảnh báo của Mạnh Trần sẽ thành sự thực: Tôi, La Hy, sẽ chết ở đây!
Có nên đánh cược không?
Nếu không thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nhỉ?
Tôi cắn chặt răng, quyết định sẽ dùng thuật thoát xác.
Nhưng...
Lần thi triển pháp thuật này lại khổ sở vô cùng...
Tôi đột nhiên mất đi ý thức.
Tôi không biết đã xảy ra điều gì, cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Tôi rơi vào tình cảnh chơi vơi, đội quân đầu lâu xương sọ kia vẫn lê dần từng bước tiến về chỗ tôi, tôi theo thói quen nắm chặt bàn tay. Như bình thường thì khi nắm chặt bàn tay chính là triệu hồi roi da, mà không hiểu sao lần này, nó lại chẳng có phản ứng gì.
Đây là cớ làm sao?
Cho dù, cho dù là pháp thuật có mất đi thì tại sao chiếc roi của Âm Thao cũng bị ảnh hưởng bởi uy lực của mộ phần này?
Bấy giờ, đám đầu lâu xương sọ đã trờ đến bên tôi.
Chúng tóm lấy tôi.
Tôi thậm chí đã nghe thấy tiếng chúng hò reo.
Là những tiếng hò reo kỳ dị, giống như gió chui qua các khe hở nghe u u u, làm cho ai nghe thấy cũng không khỏi lạnh sống lưng!
Chúng nâng tôi lên.
Có một bộ xương già khọm, trong miệng không biết đang lầm rầm cái gì, nó đang cầm một cánh tay xương xẩu của ai đó, gõ nhẹ lên mộ.
Gõ một cái, một tiếng nổ phát ra.
Gõ hai cái, mặt đất rung chuyển.
Sau đó mặt đất nứt thành hai phần.
Một chiếc quan tài lộ ra.
Bộ xương già khọm lại tiếp tục chỉ mấy bộ xương khác ra hiệu mở nắp quan tài.
Người trong quan tài...
Chính là tôi!
Tôi nhìn thấy mình đang nằm trong quan tài, mấy phút trước tôi còn nghĩ đây chỉ là thuật che mắt, nhưng bây giờ tôi lại nhìn thấy mình đang nằm trong quan tài, lúc này một nỗi sợ hãi chiếm lấy toàn thân tôi.
Thả tôi ra!
Tôi vùng vẫy.
Nhưng lũ đầu lâu xương sọ lại hú hét ầm ĩ, vứt tôi vào trong quan tài.
Khi tôi rơi xuống, tôi và thân xác nhập vào làm một, cảm giác như... hồn về với xác!
Mà tôi lúc này ngay lập tức nắm chặt bàn tay, chiếc roi da lại hiện ra trong tay tôi.
Sự thực này làm tôi không khỏi toát mồ hôi: Từ khi nào mà hồn tôi lìa khỏi xác, tôi cũng không biết!
Hoặc là từ lúc tôi ra khỏi mộ của Viên Phi Phi thì chưa từng thực sự trở lại xác.
Đám đầu lâu xương sọ đã nhanh chóng đậy nắp quan tài, tôi rơi vào bóng tối tuyệt vọng, tôi thảm thiết vừa gọi vừa đập nắp quan tài, hy vọng mình có thể rời khỏi nơi đây.
Nhưng lúc này, bên cạnh tôi vang lên tiếng nói ngọt ngào:
La Hy, chúc mừng cô tham gia đội nhóm.
Là giọng nói của Sầm Cửu Nguyên!
Quan tài chật hẹp này, bốn bề đều là gỗ hẹp, làm gì có thể có Sầm Cửu Nguyên ở đây?
Giọng nói của anh ta rốt cuộc là từ nơi nào?
Lúc này, tôi lại nghe tiếng sáo quen thuộc vang lên.
Nhưng bây giờ, không còn là tiếng sáo u ám làm người ta có cảm giác lạnh sống lưng nữa, mà khúc nhạc lúc này chậm rãi, nghe không giống như kêu gọi lũ đầu lâu xương sọ hành động nữa.
Mà là...
Khúc an hồn!
Hóa ra, người thổi sáo là Sầm Cửu Nguyên.
Bây giờ, thử thách đã kết thúc, tôi vẫn không đủ tư cách vượt qua, cho nên mới bị chôn dưới này mãi mãi.
Sầm Cửu Nguyên
thổi tiếng sao an hồn, ra lệnh cho lũ thây ma đó quay trở lại mộ của chúng, tiếp tục an nghỉ.
Nghe khúc nhạc đó, cơ thể tôi cũng mất dần sức lực, dần dần không còn đủ sức để gõ quan tài, cuối cùng thì đến tay cũng không thể nào nhấc lên nổi.
Khi khúc nhạc kết thúc cũng là lúc mí mắt tôi khép lại và không thể mở ra được nữa...
Tôi cũng theo những người chết kia, chìm vào giấc ngủ sâu.
Trước khi rơi vào giấc ngủ sâu, một dòng lệ nóng hổi chảy ra từ khóe mắt tôi, rơi xuống tóc.
Xin lỗi con, nhóc Củ Cải, mẹ chẳng thể trở về bên con...