Chương 155: Giấc ngủ của la hy
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1339 chữ
- 2021-12-31 04:51:07
Tôi nằm mơ một giấc mơ rất dài, vô cùng dài.
Tôi mơ thấy đứa nhóc đáng yêu của tôi, nhóc Củ Cải.
Lúc đầu, chỉ mơ thấy nó còn bé tí và rất đáng yêu.
Trong giấc mơ ấy tôi đang ở trong một cuộc sống bình yên, vui vẻ vì có một ngôi nhà nhỏ đủ che mưa che nắng, có một chiếc giường ấm áp mềm mại, cũng có một nơi yên tĩnh của mình, tôi cũng vừa ăn một miếng cơm nóng hổi, không phải lo sợ những ngày đói khát đến sữa còn vắt không ra.
Cuộc sống bình yên, nuôi con an lành vừa bước vào quỹ đạo.
Nhóc Củ Cải trong cuộc sống của tôi bỗng nhiên trở nên sống động dần lên.
Tôi đặc biệt trân trọng từng từng phút giây bên cạnh nó, chẳng phải câu nệ gì: trong mắt tôi, dù nó có là cục sht thì tôi vẫn thấy thơm tho ngọt ngào!
Tôi mơ từng phút giây tôi và Củ Cải ở bên nhau, cho đến khi tôi mơ thấy lần ra khỏi nhà này của mình, tôi đã đặt nó ở cửa nhà hàng xóm...
Nó khóc đến xé ruột xé gan.
Mà bóng hình tôi lại đang trốn nhanh vào cầu thang máy.
Tôi đã nhìn thấy cửa nhà hàng xóm bật mở.
Người đàn ông vội vội vàng bước ra, nhìn thấy đứa bé, ngay lập tức bế nó lên, sợ nó sẽ bị nhiễm lạnh.
Đây là con nhà ai! Tại sao lại đặt trước cửa nhà mình?
Người đàn ông đó kinh ngạc nói!
Một người phụ nữ đầu tóc rối bời, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa đang ngái ngủ bước ra:
Có phải là của nhà bên cạnh không? Trước đó em có nghe tiếng trẻ con khóc bên đó, ngoài bên đó ra thì tầng này chẳng còn ai như vậy.
Thế là người đàn ông đi tới, bấm chuông mãi vẫn không thấy ai đáp lại thì dùng hết sức để đấm vào cửa!
Ê! Người ở trong đó! Đây có phải là đứa bé của nhà cô không? Mau ra mà nhận lấy!
Người đàn ông đó giận dữ hét lên.
Anh ta gọi hồi lâu vẫn không nghe thấy trong phòng có lời đáp lại.
Người phụ nữ đứng đằng sau anh ta đột nhiên nói:
Trong người đứa nhóc có một bức thư kia!
Thế là họ mau chóng mở bức thư đó ra.
Sau khi xem xong, người đàn ông đó tức giận đùng đùng:
Là ý gì đây? Bảo chúng ta chăm sóc đứa bé này ba ngày? Nhờ nuôi cũng làm gì có cái kiểu này chứ? Vứt đứa bé dưới đất rồi đi mất? Muốn nhờ nuôi thì cũng phải nhờ luôn trước mặt mới đúng chứ? Thời đại nào rồi mà còn kiểu mẹ thế này?!
Người phụ nữ đó nhẹ nhàng nói:
Thôi được rồi, trên này nói là giúp chăm sóc ba ngày, sau ba ngày thì có lẽ cô ta sẽ trở lại đón đứa bé? Đều là hàng xóm với nhau, chăm sóc ba ngày thì ba ngày, ông xem đứa bé này, mặt tròn xinh xắn, đáng yêu quá đi!
Đáng yêu cũng không được, đây là đứa bé, có phải lũ mèo đâu!
Không sao đâu, có ba ngày thôi mà.
Ba ngày cũng không được, tôi làm gì biết chăm con nít!
Không sao, mẹ đứa bé chẳng phải để lại sữa, bỉm, quần áo đóng gói cẩn thận hết cả đây sao? Vừa nãy em xem rồi, còn có một cuốn hướng dẫn sử dụng, chúng ta không biết thì đọc ở trong đó, chắc không sai được đâu.
Người phụ nữ vừa an ủi chồng, vừa xách đồ bước vào trong nhà.
Người đàn ông thở dài, chỉ đành ôm đứa bé theo sau trở vào nhà.
Khi họ bước vào phòng...
Meo!
Một tiếng mèo kêu dài vang lên, làm cho cả hai người họ giật nảy mình.
Là Mặc Mặc đang kêu!
Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn về phía bàn trà, chỉ thấy trên đó một con mèo đen đang đứng chễm chệ, con mèo đen cong lưng lên, đuôi dựng đứng, lông toàn thân cũng dựng lên, sau khi nó kêu lên thì không ngừng phát ra những tiếng khẹc khẹc vào đứa bé, cứ như nó nhìn thấy một kẻ địch nguy hiểm vậy!
Đứa bé òa khóc, lần này càng thêm thảm thương.
Meo!
Con mèo đen vẫn không chịu ngừng lại, một đứa nhóc một con mèo, tiếng khóc hòa với tiếng tiếng mèo kêu, cứ như một trận chiến, chúng đang cố gắng thi xem ai khóc to hơn, ai kêu ghê hơn vậy.
Người phụ nữ đó ngạc nhiên nói:
Mạc Mạc, nay con sao vậy? Từ bé đến giờ, chưa thấy con như vậy bao giờ, nay sao lại đột nhiên phản ứng thế?
Nghe nói mèo đen có thể thông linh, không phải nó nhìn ra cái gì đó rồi chứ?
Người đàn ông đó nói.
Người phụ nữ rùng mình, sau đó tức giận lườm người đàn ông nói:
Đừng ăn nói linh tinh, thời buổi nào còn tin mấy cái đó?
Người đàn ông hậm hực nói:
Ái Linh à, đây chẳng phải là lúc em ôm Tiểu Mạc Mạc về, em nói với anh hay sao? Lúc đó anh không muốn em nuôi Tiểu Mạc Mạc, em nói mèo đen có thể trấn tà, sau đó còn mất ba ngày ba đêm, kể anh nghe hết chuyện ma nọ đến chuyện ma kia, giờ lại không tin?
Người phụ nữ đỏ mặt:
Anh quan tâm làm gì!
Nói xong thì mặt cô ta đỏ lự đi về phía con mèo đen, dường như là muốn an ủi con mèo, nhưng cô ta không thể ngờ, khi mới đưa tay về phía nó, con mèo mình nuôi từ nhỏ đến lớn đã không chút khách sáo mà đưa chân ra, cào vào bàn tay trắng muốn của cô ta ba đường đỏ lòm!
Ha!
Con mèo cào chủ không chút hối cải, vẫn tiếp tục kêu thét về phía đứa bé trong tay người đàn ông!
Người phụ nữ khựng lại.
Cô ta bất an quay đầu nhìn đứa bé, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng lại cảm giác có một bóng đen đang đứng sau chồng cô ta...
Tuy sợ hãi, nhưng hai người này không hề vứt bỏ đứa bé.
Họ nhận lấy đứa bé, còn làm theo lời hướng dẫn trong tờ giấy để pha sữa nhưng nó không uống;
Kiểm tra bỉm của nó. Không hề ướt;
Lấy đồ chơi cho nó. Nó vẫn khóc không ngừng.
Bản hướng dẫn này chẳng đúng gì cả, không biết làm cách nào để cho đứa bé ngừng khóc.
Người đàn ông nói, đứa bé này chắc chắn cảm nhận được mẹ đẻ không cần mình nữa, cho nên mới khóc thảm thiết như vậy.
Lời vừa dứt, đứa bé dường như nghe hiểu lời anh ta nói, nên càng khóc tợn.
Lúc này con mèo trong góc tường cũng đang phân tài cao thấp với đứa bé, vừa đi xung quanh vừa gào không ngừng nghỉ.
Cả đêm, nào mèo nào trẻ con khóc, làm cho đôi vợ chồng chưa có kinh nghiệm nuôi con nít này được trải nghiệm cảm giác khổ sở đó...
Ngày thứ hai, nó vẫn khóc, mèo vẫn không ngừng kêu.
Tới trưa, tiếng khóc của đứa bé lạc dần, mèo cũng vậy.
Thế là đứa trẻ bắt đầu uống sữa, tiếng nó nuốt miếng sữa nghe ừng ực từng hớp.
Mèo cũng mệt nên nhảy đến bên đĩa nước uống của nó, im lặng uống nước.
Người đàn ông lúc này mới lau mồ hôi hột, thở dài nói:
Thế giới cuối cùng cũng yên bình trở lại, sau này sẽ không khóc nữa nhỉ?
Đứa bé không phản ứng gì, mèo cũng chẳng ừ hử.
Nhưng khi chúng ăn no uống đã thì lại bắt đầu cuộc chiến tranh ngôi vị cao âm.
Người đàn ông tuyên bố tử trận!
Hai đứa chúng mày sau này nhất định là một đôi bạn tốt!
Người đàn ông trước khi đầu hàng đã thốt lên như vậy!