• 313

Chương 92: Động vô đáy


xảy ra?
Cô cà lăm mơ hồ hỏi.

Cô ta không tiện nói nhiều, nhưng tôi biết trong lòng cô ta có một rổ câu hỏi cần được giải đáp.

Tôi nói:
Không có gì, đợi đến khi chúng ta ra khỏi đây rồi nói.
Nói xong, tôi lại tiếp tục xòe bàn tay ra nói chuyện với cái cổng:
Mở cửa!
Cánh cửa ken két! Mặt đất cũng bắt đầu chuyển động.

Cái cửa sắt đó đột nhiên dựng lên! Nó ngáp một cái, một tiếng ngáp từ cửa sắt phát ra, đốm lửa ở hai cây đèn cù treo hai bên càng thêm đỏ rực.

Nó cúi xuống gần tôi:
Cô không phải là Diêm Vương, tại sao lại có dấu ấn Âm Tỉ? Cô rốt cuộc là ai?
Tôi căng thẳng, bàn tay nắm chặt con dấu túa ra mồ hôi, nhưng trên mặt cố gắng không biểu hiện ra mình có vấn đề, tôi nói:
Tôi là sứ giả của Diêm Vương, có con dấu này làm chứng!

Nhưng cho dù là Diêm Vương đích thân đến, cũng sẽ không được tự tiện phá bỏ quy tắc của Mê Hồn Ty!
Cánh cổng sắt mở miệng to thật to, nói:
Cô muốn ra khỏi đây thì tự mình đi!
Nó mở miệng ra, giống như một cái động đen sì, gió hun hút vào bên trong, có rất nhiều thứ nhẹ đều bị hút vào bên trong.

Cô cà lăm là linh thể, cũng bị hút vào, cô ta sợ hãi tột độ quơ tay rối rít, tôi nắm được tay cô ta, nhưng người tôi cũng dần dần bị hút vào theo.

Tôi nói với cô cà lăm:
Đừng sợ, đã từng có người từ đây đi ra ngoài, chúng ta cũng có thể!

Ừ.
Cô cà lăm lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Tôi thở phào, nắm chặt tay cô ta, chủ động bước hẳn vào trong động.

Trong cánh cửa, thật sự là một
cái động đen ngòm
.

Khi cửa đằng sau tôi đóng lại thì tôi không nhìn thấy gì nữa.

Lúc này, cô cà lăm lại đột nhiên phát sáng, cơ thể cô ta phát ra ánh sáng xanh lục leo lét, cũng có thể soi sáng được một chút.

Cô đèn pin này cũng có chút gọi là có ích.

Cái động này không thấy có ngã rẽ, có thể là một con đường thông đến cuối cùng.

Vừa đi được mấy bước thì xung quanh đột nhiên động đậy, đến ngay cả đất dưới chân cũng nhấp nhấp nhô nhỏ, tôi cảm giác như mình đang bước trên kẹo bông, mà cô cà lăm đang sợ hãi bay lên không trung, không muốn đặt chân xuống đất! Vẫn có luồng gió hun hút cuốn vào bên trong động, cùng với tiếng gió, còn có những tiếng động khừ khừ lúc có lúc không.

Chẳng lẽ, cái động đen sì là vật thể sống? Chẳng lẽ, chúng tôi đang ở trong miệng của một con quái thú? Con đường này không phải là đường đi vào bụng của con quái vật này đấy chứ? Chúng tôi từ đây đi ra, có khi nào phải đi theo con đường Miệng - dạ dày - ruột non - ruột già - rồi lỗ thải ra ngoài? Suy nghĩ này làm sắc mặt tôi như đang bị táo bón.

Nhưng cho dù là thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có thể ra ngoài là được.

Chúng tôi cứ thế men theo cái động, không dừng lại, có thể thấy, ruột của con quái thú này thẳng tắp, tôi chưa gặp một ngã rẽ nào.

Nhưng tôi vẫn mãi không tới tận cùng.

Không chỉ như thế, tôi còn phát hiện ra một việc vô cùng khủng khiếp.

Đó chính là: Cảm giác đau, buồn đi cầu tiêu trước khi gọi được con quái vật này ra, dường như lại bắt đầu...

Bên cạnh tôi, cô cà lăm đang run lên.

Tôi biết cô ta rất sợ, cô ta thường nhát gan, cho nên tôi không dám nói những phản ứng của cơ thể của tôi cho cô ta nghe, mà an ủi cô ta:
Có người nói đã từng bước ra khỏi đây, chúng ta chắc chắn sẽ thoát ra khỏi đây! Đừng sợ, đừng bỏ cuộc, chúng ta nhất định sẽ ra khỏi đây.
Cô cà lăm không chỉ nhát gan, còn rất ngốc nghếch, từ trước đến nay tôi nói gì cô ta cũng tin, mỗi lần tôi lặp lại những câu an ủi, là cô ta lại thấy bình tâm trở lại.

Nhưng bụng tôi càng ngày càng đau.

Nhưng tôi không muốn để cô ta biết việc này, tránh việc làm cho cô ta thấy thất vọng.

Thật sự rất đau! Cũng không biết là đi trong bao lâu, tôi toát mồ hôi ướt sũng cả người, cảm giác như cơ thể vừa được lôi từ dưới nước lên, cố gắng hết sức lực mới kìm nén được cơn đau.

Trong lòng cũng dần dần nghi hoặc: Nơi này rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nơi này thực sự có thể thoát khỏi bệnh viện này hay sao? Anh Mạc đã đưa tôi đến đúng nơi hay chưa? Hay là, anh ta nhìn thấy bộ mặt thật của tôi, cho nên mới cố tình đưa tôi đến nơi này để lấy mạng tôi? Nếu mà vậy thật thì tôi cũng chịu, dù sao thì tôi cũng biết những việc mình làm trước đây là không đúng, cho dù bị cô lập hoàn toàn, bị người đời nhiếc móc, tôi cũng cam lòng.

Nhưng chỉ tiếc cho cô cà lăm chịu khổ cùng tôi...

Trong động lúc này càng nhiều những thứ dinh dính nhớp nháp, những dịch thể ấy có mùi chua loét, càng ngày càng trơn.

Tôi không chú ý, nên trượt ngã một cái!

Kèm thêm cái đau ở bụng lúc này, làm tôi không thể bò dậy.

Cô cà lăm thất kinh, mau chóng sà xuống bên tôi xem xét tình hình.


Cô...

Cô làm...

sao thế?
Cô ta hỏi.

Tôi ôm lấy bụng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
Tôi đói rồi.
Cô cà lăm đột nhiên thả tay tôi ra, bay đi mất.

Đi được cũng tốt.

Bây giờ có thể thoát một người coi như được một người.

Nơi này rất giống như
dạ dày
của người, chúng tôi đi từ miệng của nó, giờ đang ở trong dạ dày, trong dạ dày này sẽ tiết ra axit, rồi sẽ dần dần tiêu hóa chúng tôi.

Nếu không đi ra ngoài, chúng tôi đều sẽ chết! Cô cà lăm là ma, biết bay, có thể tự mình chạy thoát, có thể nhanh chóng đến được cửa ra.

Chỉ mong khi cô ta ra đến cửa, sẽ không phải ban ngày, mà trời vẫn tối.

Tôi tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt.

Đột nhiên có một tia sáng chiếu vào mắt tôi, tôi mở mắt, cô cà lăm đã quay trở lại, còn nắm lấy tay tôi.

Tôi biến sắc, phẫn nộ đẩy cô ta ra:
Cô còn quay trở lại đây làm gì? Cô mau đi đi! Tôi không phải đã nói với cô hay sao, tôi đói rồi! Tôi muốn ăn thịt cô!

Ăn, ăn đi.
Cô cà lăm cứ thể nắm chặt lấy tay tôi, làm tôi không thể hất tay cô ta ra được.

Tôi không nén được nước mắt chực rơi ra ngoài:
Cô có phải bị ngốc quá rồi không...

Không có cô, cũng...

không có...

tôi.
Cô cà lăm nói.

Thật cảm động.

Tôi không thể nén được cảm xúc nhưng vẫn cố đẩy cô ta ra.

Tôi là người, cô ta là ma, cô ta muốn bám lấy tôi, tôi cũng không đẩy được cô ta ra khỏi.

Thế là tôi dùng bàn tay có dấu ấn của Diêm Vương đẩy cô ta bắn xa ra ngoài.


Âm Thiện là một kẻ đáng chết, hắn ta biết ăn thịt ma quỷ sẽ bị nghiện, cho nên hắn ta cố tình mắt nhắm mắt mở để thả cho tôi lộng hành...

tôi trước đây không biết, nhưng bây giờ thì biết rồi...

Cô cà lăm, thực ra tôi không đói, nhưng bây giờ có thứ gì đó cứ thúc giục tôi, rằng tôi muốn có đủ sức để bước ra khỏi đây thì sẽ phải ăn thịt cô...

Nhưng tôi đã hứa với cô rồi, tôi tuyệt đối sẽ không ăn thịt cô.

Cô hãy đi đi! Hãy coi như tội của tôi đến lúc bị báo ứng, đáng chết ở nơi này.

Cô hãy mau đi đi! Một mình đi ra ngoài, còn hơn là hai người chúng ta chết ở đây!
Tôi nén đau, nói với cô ta.

Cô ta lắc đầu, vẫn còn muốn quay lại bên cạnh tôi.

Nhưng tôi mở con dâu ở tay ra dọa cô ta, dấu ấn của Diêm Vương làm cô ta sợ hãi, không dám quay lại.

Tôi nhắm mắt, không nỡ nhìn bộ mặt đáng thương của cô ta, tránh mềm lòng.

Nhưng cô ta vẫn không rời đi, bởi vì tôi vẫn nghe thấy tiếng cầu xin của cô ta.

Cô ta cầu xin tôi hãy ăn cô ta, cô ta cầu xin tôi hãy tự mình đi khỏi đây, còn nhiều lời khác nữa, tôi càng nghe càng mơ hồ, tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ chết ở nơi này...

Đột nhiên, trời sáng lên.

Ánh sáng ấm áp chiếu vào người tôi, xua đi bóng tối và cái lạnh, nhưng tôi lại cảm thấy vùng bụng của mình như bị một con quái vật cuộn mình lung tung bên trong, tôi không nên được đau hét lên!

Mà sau khi hét lên.

Tôi...

Không đau nữa?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.