• 534

17.


Số từ: 3266
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn

Swaminathan
, tấm biển tên căn nhà nhỏ nằm riêng biệt của Ananya viết thành vòng cung. Tôi nhấn cái chuông cửa mà kể cả tiếng o o của một chiếc máy xay cũng có thể át đi tiếng reng của nó.

Vâng?
bố Ananya mở cửa với vẻ bối rối. Tôi cá ông nhận ra tôi nhưng giả tảng không biết để làm tôi bối rối. Ông mặc áo vest trắng cộc tay có túi ngực trước và lungi kẻ ô vuông xanh trắng.

Cháu là Krish, thưa ngài, bạn của Ananya,
tôi nói. Cũng chẳng rõ tại sao, nhưng nỗi sợ thường khiến tôi gọi người ta là ngài. Tôi đã mang theo một hộp bánh quy, vì trực giác Punjab của tôi đã dạy tôi rằng đừng bao giờ tới nhà ai mà không mang theo ít nhất bằng lượng calo mà bạn sẽ hấp thụ ở đó.

Ồ, vào đi,
ông nói sau khi tôi tự giới thiệu lần nữa.
Tôi bước vào bên trong và đưa ông gói quà.

Giày!
ông nói giọng nghiêm khắc trong khi tôi đang nghĩ ông sẽ nói
cảm ơn.


Gì ạ?
tôi hỏi.
Ông chỉ vào chiếc giá để giày bên ngoài nhà.
Tôi tháo giày và kiểm tra tất xem có bị bốc mùi và thủng ở đâu không. Rồi tôi cũng quyết định tháo tất ra. Tôi bước vào bên trong.

Đừng giẫm lên rangoli [28],
ông cảnh báo.
Tôi nhìn xuống. Bàn chân phải của tôi đã để lên một hoa văn bông hoa bằng bột gạo.

Cháu xin lỗi, cháu thành thật xin lỗi, thưa ngài,
tôi nói và cúi xuống để sửa hoa văn đó.

Không sao. Giờ cũng chẳng sửa được nữa rồi,
ông nói và dẫn tôi vào phòng khách. Căn phòng dài hình chữ nhật nhìn giống như những gì còn lại của một phòng khách Punjab sau khi bị cướp khoắng đồ. Những chiếc xô pha khá đơn giản, nệm mỏng hơn những chiếc nệm của đường sắt Ấn dành cho khách đi tàu ngủ và đối ngược với những chiếc xô pha nhung đỏ diễm lệ của cô Pammi. Bức tường được quét màu sơn xanh nhạt. Có rất nhiều bức hình của vô số các vị thần Nam Ấn xung quanh căn phòng. Khu vực ăn có những chỗ ngồi dưới sàn. Ở một góc có chiếc giường với một cây đàn tambura[29] (trông giống như đàn sita). Một ông già ngồi ở đó. Tôi tự hỏi liệu có phải bố mẹ Ananya ăn chơi tới mức bày nhạc sống cho bữa tối không.

Ngồi đi,
bố Ananya nói, trỏ tay vào xô pha.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, lần đầu tiên tôi đối mặt với bố Ananya. Tôi suy nghĩ rất lung cố nặn ra một chủ đề phù hợp.
Nhà chú đẹp thật đấy ạ,
tôi nói.

Đẹp cái gì? Ở đây không có nước đâu,
ông nói và nhặt một tờ báo lên.
Tôi cúi gằm mặt, như thể xin lỗi về sự cố nước nôi ở Mylapore.
Ông mở tờ báo ra, che giữa mặt ông và mặt tôi. Tôi không biết liệu điều đó có phải là chủ tâm không. Tôi giữ yên lặng và quay sang người đàn ông với chiếc tambura. Tôi cười, nhưng ông ta không phản ứng gì. Căn nhà này có một vẻ im lặng kỳ quái. Một ngôi nhà của người Punjab sẽ chẳng bao giờ yên lặng như thế này kể cả khi người ta ngủ ban đêm.
Tôi nghiêng người lên phía trước để xem liệu rằng ông đang đọc báo hay đang tránh tôi. Ông đã mở trang xã luận của tờ Người Hindu. Ông đang đọc một bài bày tỏ quan điểm về việc AIADMK[30] yêu cầu chính phủ điều tra bộ trưởng quốc phòng, người đã cách chức một vị chỉ huy hải quân. Đó là những thứ quá to tát. Chẳng ai trong gia đình tôi, nói đúng hơn, chẳng ai họ gần họ xa của tôi từng đọc những trang xã luận trên các tờ báo, chứ đừng nói tới những bài báo về AIADMK.
Bắt gặp tôi đang nhìn trộm, ông gầm gừ,
Gì thế?


Không ạ,
tôi nói. Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy tội lỗi đến thế.
Ông tiếp tục đọc trong vòng năm phút nữa. Tôi có cơ hội để cất lời lần nữa khi ông giở trang báo.
Không có ai ở nhà cả ạ, thưa ngài?


Họ đi đâu được chứ?


Cháu chẳng thấy ai cả.


Nấu ăn. Cậu không nghe tiếng máy xay thịt à?
ông nói.
Tôi không biết bình thường bố Ananya vẫn như thế này hay do hôm nay là một ngày rất bực mình. Có lẽ ông bực vì mình đang ở đây, tôi nghĩ.

Cậu muốn uống nước không?
ông hỏi.

Không, thưa ngài,
tôi nói.

Tại sao? Sao cậu lại không muốn uống nước?

Tôi chẳng biết trả lời thế nào ngoài việc nói rằng tôi cảm thấy sợ sệt và lạc lõng trong ngôi nhà này.
Vâng, cho cháu ít nước cũng được,
tôi nói.

Radha,
ông gọi to.
Tanni!


Có phải đó là ông của Ananya không ạ?
tôi hỏi và trỏ về phía ông già.

Không,
ông nói.
Tôi nhận ra rằng bố Ananya chỉ trả lời chính xác những gì được hỏi.
Ông ấy là ai ạ?
tôi hỏi chậm rãi.

Đó là thầy giáo dạy nhạc camatic[31] của Radha, ông ta đến gặp bà ấy. Nhưng bây giờ bà ấy đang bận bịu trong bếp nấu bữa cho cậu đấy. Làm gì được bây giờ chứ?

Tôi gật đầu.
Mẹ Ananya bước vào phòng khách. Bà cầm chiếc khay có cốc nước và một đĩa đồ ăn vặt. Những thứ đồ ăn màu nâu hình xoắn ốc trông giống như rắn hóa thạch.

Cháu chào cô,
tôi đứng dậy.

Chào Krish,
bà nói.

Cháu xin lỗi vì đã đến không đúng lúc,
tôi nói và nhìn vị thầy giáo.

Không sao. Ananya đã mời cháu mà. Nó thường không hay hỏi tôi trước,
mẹ Ananya nói.

Thưa cô, chúng ta có thể ra ngoài ăn được mà,
tôi nói.

Không sao. Đồ ăn cũng sắp xong cả rồi,
bà nói và quay sang chồng mình.
Cho em nửa tiếng với thầy nhé.
Bà bước tới và chạm vào chân vị thầy. Vị thầy ban phúc cho bà. Bà cầm chiếc tambura và họ rời khỏi căn phòng.

Vậy là Citibank đã phân cậu về Chennai à?
Lần đầu tiên ông cất lời gợi chuyện với tôi.

Vâng, thưa ngài,
tôi nói. Ananya đã nói với ông việc ngân hàng chuyển tôi tới đây.

Sao họ lại cử người Bắc Ấn tới đây nhỉ?


Cháu không biết, thưa ngài.


Lũ vô dụng chết tiệt,
ông lẩm bẩm và lại vùi mặt vào tờ báo.
Tôi hắng giọng và cuối cùng đã có đủ dũng khí để hỏi.
Ananya đâu ạ?

Ông ngẩng lên vẻ bị sốc như thể tôi vừa hỏi ông giấu tạp chí khiêu dâm ở đâu vậy.
Nó đi tắm rồi. Nó sẽ trở lại sau buổi cầu nguyện tối.

Tôi gật đầu. Ananya chẳng bao giờ cầu nguyện buổi tối ở Ahmedabad. Tôi nghe âm thanh từ phòng khác vọng lại. Nghe như những tiếng ỉ ôi dài, như thể có ai đó đang bị siết cổ từ từ. Thấy tôi có vẻ bối rối, ông bèn ngẩng lên nhìn.

Nhạc camatic đấy,
ông nói.
Cậu biết chứ?

Tôi lắc đầu.

Thế cậu biết gì?
ông hỏi và lại chúi mũi vào tờ Người Hindu mà chẳng thèm chờ tôi trả lời.
Trong tôi dấy lên thôi thúc được chạy khỏi căn nhà này. Mình đang làm cái khỉ gì trong căn nhà thần kinh này vậy? Tôi nghe tiếng bước chân bên ngoài.

Em xin lỗi,
Ananya nói và bước vào.
Tôi quay lại nhìn cô. Tôi đang được gặp cô sau hai tháng. Cô mặc một bộ sari cotton màu kem có đường viền mỏng màu vàng. Cô có vẻ xinh đẹp hơn lần gần đây nhất tôi nhìn thấy. Tôi muốn vồ lấy cô và đặt chiếc hôn nồng nàn nhất lên môi cô. Tất nhiên, khi mà ngài Swami khó tính nghiện Hindu còn đang ngồi trước mặt tôi thì tình hình lại khác.

Chào Ananya, rất vui được gặp lại em,
tôi chào cô như đồng nghiệp chào nhau ở chỗ làm. Tôi giữ tay sát người.

Gì thế? Ôm em một cái nào,
cô nói và ông bố cuối cùng đã mất hứng thú với tờ Người Hindu .

Ngồi đây, Ananya,
ông nói và cẩn thận gập tờ báo lại như thể có khả năng ông sẽ đọc lại nó hằng ngày suốt phần đời còn lại của mình.

Chào bố,
Ananya nói và hôn vào má bố cô. Tôi cảm thấy ghen tị.
Ồ, mẹ đang hát à?
cô nói khi nghe thấy tiếng kêu khóc của mẹ cô.

Đúng thế đấy,
bố Ananya nói.
Con có biết đó là điệu ca dân gian nào không?

Ananya nhắm mắt lại để lắng nghe. Trông cô rất xinh đẹp nhưng tôi phải nhìn đi chỗ khác bởi vì bố cô để mắt tới nhất cử nhất động của tôi.

Đó là malhar, chắc chắn là malhar rồi,
cô nói. Ông gật đầu hài lòng.

Có bao nhiêu điệu ca dân gian thế?
tôi hỏi, cố để len vào câu chuyện.

Một nghìn, phải không bố?
Ananya nói.

Ít nhất cỡ đó. Cậu không nghe nhạc camatic sao?
ông hỏi tôi.

Không nhiều lắm ạ, nhưng loại này nghe có vẻ hay,
tôi nói. Tất nhiên, có vẻ không hay lắm nếu nói rằng cháu chẳng biết chú đang nói cái quái gì.

Mẹ đã giành hai chức vô địch ở cuộc thi Tamil Sangam ở Kolkata khi bố còn làm việc ở đó,
Ananya nói, giọng tự hào.

Nhưng bà ấy đã thôi hát kể từ khi chúng tôi chuyển đến Chennai,
ông nói và giơ tay lên trời.

Tại sao ạ?
tôi hỏi.

Có rất nhiều lý do,
Ananya nói và ra hiệu cho tôi thay đổi đề tài.

Bác em đang ở đây à?
tôi hỏi.

Vâng, bác Shobha đang ở trong bếp. Bác ấy là chị của bố.

Tôi cầu mong bác Shobha không giống tính người em trai của bà. Sự im lặng trùm xuống căn phòng. Tôi nhặt một miếng snack lên ăn. Mỗi tiếng lạo xạo phát ra đều nghe thấy rõ ràng trong căn phòng này. Tôi phải giữ cho câu chuyện được tiếp tục. Hồi trước tôi đã từng đọc một cuốn sách về cách kết bạn. Nó nói rằng hãy quan tâm tới công việc người ta làm và hãy nhắc tên họ trong cuộc đối thoại.

Vậy là ngài đã làm việc khắp Ấn Độ, ngài Swaminathan?
tôi ướm hỏi.

Một vài nơi, cho tới khi tôi bị kẹt lại đây,
ông nói.

Kẹt lại ư? Cháu tưởng ngài thích Chennai, quê hương của mình,
tôi nói.
Ông nhìn tôi khó chịu. Tôi băn khoăn không biết liệu có phải mình đã nói điều gì đó không phù hợp.

Tôi đi gọi Shobha đây. Ăn tối sớm thôi,
ông nói và rời khỏi phòng. Tôi muốn hỏi Ananya về bố cô, nhưng tôi muốn ôm lấy cô trước.

Đừng,
Ananya nói khi cảm nhận thấy ý định của tôi.

Sao thế?


Đừng nhúc nhích. Giữ khoảng cách một mét nhé,
cô nói.

Em điên à? Có ai ở đây đâu.


Không có ai ư? Mẹ em đang hát ở phòng bên đấy, trời ạ.


Đó mà là hát ư?


Im đi,
cô khúc khích cười.
Và theo em thì anh cũng nên học một chút nhạc camatic đi. Không, dừng lại, đừng đứng dậy khỏi ghế xô pha.
Cô gửi tôi một cái hồn gió và tôi ngồi thụt trở lại xô pha.

Tháng này là tháng tồi tệ của bố ở ngân hàng,
Ananya thì thào.
Bố đã lỡ cơ hội thăng chức. Đáng lẽ ông đã được làm giám đốc chi nhánh Ngân hàng Baroda của quận này, nhưng những mưu mô chính trị bẩn thỉu đã diễn ra. Còn ông thì ghét chính trị.

Tôi không đề cập đến vẻ quan tâm khi ông đọc bài báo về AIADMK.
Em trai em đâu?


Nó đi ngủ rồi. Nó thường dậy sớm để học bài.

Chúng tôi nghe tiếng bước chân.

Hãy cẩn thận với bác Shobha nhé. Nói càng ít càng tốt,
cô nói.

Sao lại thế?
tôi nói đúng lúc mẹ Ananya trở lại phòng khách. Bà và vị thầy giáo bước về phía cửa chính. Trông bà lộ vẻ thất vọng.

Illa luyện tập?
thầy giáo lẩm bẩm khi mẹ Ananya nói với ông bằng tiếng Tamil. Thầy giáo lắc đầu và rời đi.

Sao vậy ạ?
Ananya hỏi bà.

Chẳng có gì. Bố và bác con đâu? Ăn thôi,
mẹ Ananya nói giọng nghiêm trọng.
Bố và bác của Ananya bước vào phòng khách. Họ mang nhiều đĩa thức ăn hơn số lượng tay họ mang được. Tôi đứng dậy để giúp.
Chào bác, để cháu cầm giúp vài thứ ạ!


Cậu rửa tay đi,
ông bảo tôi và chỉ cho tôi xuống bếp.
Chúng tôi ngồi xuống sàn chuẩn bị ăn bữa tối. Bố Ananya đưa tôi một miếng lá chuối. Tôi tự hỏi không biết phải ăn miếng lá chuối hay dùng nó để lau tay.

Đặt nó xuống, nó dùng làm đĩa đấy,
Ananya thì thào.

Radha,
bác Shobha vừa đanh giọng nói vừa trỏ xuống miếng lá chuối của bà. Có đốm bụi ở một bên.

Ô, em xin lỗi, xin lỗi,
cô Radha nói và thay miếng lá đi. Chuyện này chẳng khác gì chuyện bác Shipra bới lỗi mẹ tôi. Dù nền văn hóa khác nhau đến đâu thì vẫn luôn có những người họ hàng thần kinh.
Tôi bắt chước Ananya xúc cơm, sambhar, những thứ rau trông ngồ ngộ và hai thứ bột màu nâu vào đĩa.

Cái gì đây?
tôi hỏi.

Thuốc súng đấy, thử đi,
cô nói.
Tôi nếm thử. Nó giống như mạt cưa trộn với ớt vậy.

Ngon không?

Tôi gật đầu với Ananya. Mọi người lúc đầu giữ những đụn nhỏ gọn gàng các món trên tờ lá chuối. Chẳng bao lâu sau họ đã trộn nó thành một đống sền sệt.

Trộn nữa đi,
Ananya nói khi tôi cố bắt chước nhà vợ tương lai.

Cậu là bạn học của Ananya à?
bà bác Shobha cất tiếng lần đầu tiên.

Vâng, ở IIM ạ,
tôi nói.

Sinh viên IIT à?

Tôi gật đầu. Ananya đã bảo tôi rằng cái mác IIT của tôi là dải bạc lấp lánh duy nhất trong cái vị thế lởm khởm của tôi trước gia đình họ.

Em họ của Sushila cũng học IIT đấy. Radha, tôi đã bảo cô rồi, phải không? Harish sống ở San Francisco ấy.


Khóa nào ạ?
tôi hỏi.

Ở IIT Madras, không phải trường của cậu,
bác Shobha nói, bực mình vì bị chen ngang.
Tôi giữ yên lặng và nhìn rất nhiều các loại rau, cố gắng gọi tên chúng. Tôi chào lũ đậu và cải bắp.

Bố mẹ Harish muốn nó lấy vợ rồi. Xem nakshatram cho Ananya chưa?
bác Shobha hỏi.

Chưa, chưa ạ,
mẹ Ananya nói.

Sao thế, Swami? Vợ cậu không muốn tìm một chàng rể tốt hay sao?

Thật không thể tin được họ lại bàn bạc chuyện này ngay khi tôi đang ở đó.
Em đưa bát cơm cho anh với,
tôi nói, hy vọng lèo lái được câu chuyện sang hướng nào đó.

Radha, em phải nghe lời Shobha. Chị ấy hiểu rõ nhất,
bố Ananya nói. Đàn ông Ấn Độ chẳng hề ngần ngại vả vào mặt vợ mình vì những người chị em của ông ta.
Mẹ Ananya gật đầu trong khi bác Shobha bắt đầu bài thuyết trình bằng tiếng Tamil. Bố mẹ Ananya cũng trả lời lại bằng tiếng Tamil. Thật khó chịu, như thể đang xem một bộ phim toàn tiếng địa phương chiếu trước mặt mình vậy.
Sau năm phút tôi nói.
Cháu xin phép ạ.


Gì thế?
bố Ananya nói.

Các bác có thể nói tiếng Anh được không ạ? Cháu không theo được câu chuyện,
tôi nói.
Ananya nhìn tôi, sốc. Thôi cho em xin, mắt cô nói vậy.

Thế thì học tiếng Tamil đi,
bố Ananya nói.

Vâng, thưa ngài,
tôi nói vẻ ngoan ngoãn.

Dù sao, chuyện này cũng không liên quan tới cậu,
ông thêm vào.
Tôi gật đầu. Tôi nghe rất nhiều tên các công ty công nghệ và tên của các cậu con trai. Tôi chỉ muốn hất tàu lá chuối của tôi vào mặt bà bác.
Tôi ra về khá sớm sau bữa tối. Ananya ra cùng để giúp tôi bắt xe. Cô cầm tay tôi khi chúng tôi bước trên đường phố vắng lặng.

Anh không nói chuyện với em,
tôi nói và gỡ tay ra.

Gì thế?
cô hỏi.
Chúng tôi đi qua một ngôi nhà gỗ có khu vườn trồng dừa.

Mọi người đang bàn bạc về đám cưới của em còn gì. Nakshatram là cái quái gì thế?
tôi hỏi.

Đó là lá số tử vi. Mọi người cứ viển vông vậy ấy mà. Em sẽ chẳng cưới ai ngoại trừ anh.

Cô cầm tay tôi lên hôn. Tôi lại rút tay về. Tôi vẫy một chiếc tuk tuk. Ananya sẽ phải mặc cả với anh ta bằng tiếng Tamil, nếu không tôi lại phải trả gấp đôi.
Làm sao anh chiếm được cảm tình của họ bây giờ. Điều đó hầu như là không thể. Ngồi với bố em cứ như là bị gọi lên phòng hiệu trưởng ấy.

Ananya cười phá lên.

Có gì buồn cười đâu?


Có một chút đấy. Thế còn mẹ em thì sao?


Từ hồi ở trường anh đã sợ những bức ảnh của bà chứ đừng nói là ngoài đời thật! Nhìn thấy bà anh đã đủ chết rồi.


Các bức ảnh của mẹ làm anh sợ sao?


Đúng thế, chính vì vậy anh chẳng bao giờ muốn làm tình ở phòng em. Cứ nhìn thấy ảnh mẹ em là anh lạnh cả xương sống rồi. Anh cứ tưởng tượng bà đang nói, ‘Cậu đang làm gì với con gái tôi đấy?’

Ananya lại phá lên cười.
Nếu không phải chúng ta đang ở Mylapore thì em đã hôn anh rồi. Anh đáng yêu quá,
cô nói.

Thôi nào, Ananya, kế hoạch của em là gì? Em sẽ nói chuyện với mẹ em chứ?


Mẹ đang bực mình. Ông thầy camatic đã từ chối dạy mẹ.


Tại sao chứ?


Em sẽ nói với anh sau.


Mai gặp nhau được không? Ra ngoài nhé,
tôi nói.

Gặp em ở bãi biển Marina lúc sáu giờ nhé,
cô nói.

Anh không thể đến lúc sáu giờ được. Ông sếp Bala cực kỳ sát sao của anh tám giờ mới về.


Em có nói là buổi tối đâu.


Sáu giờ sáng á?
Tôi nuốt cái ực.
Ananya đã quay sang anh tài xế.

Nungambakkam, hai mươi rupi, không thêm blah, OK?
cô nói với anh ta.
= =
• Chú thích •
[29] Tambura và Sita là những chiếc đàn có cổ dài, bầu nhỏ, tròn.
[30] Tên một đảng phái chính trị ở Ấn Độ.
[31] Một hệ thống âm nhạc vùng Nam Ấn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.