• 343

26.


Số từ: 814
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn

Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời,
Bala nói. Chúng tôi đang trong cuộc họp nhóm chăm sóc khách hàng cấp cao. Mumbai đã đề xuất sự kiện bữa tối
nâng cao tinh thần
cho các khách hàng cá nhân của chúng tôi trên khắp Ấn Độ. Bất chấp sự suy giảm kinh tế, họ đã phê duyệt một khoản ngân sách cho tất cả các chi nhánh chính. Chennai cần có nó nhất, nếu xét tới khoản phiêu lưu đầu tư chúng tôi đã gây cho khách hàng của mình.

Vậy, chúng ta phải động não suy nghĩ xem sự kiện như thế nào sẽ phù hợp nhất cho khách hàng ở Chennai,
Bala nói.

Một triển lãm nghệ thuật,
một vị quản lý nói.

Thế thì chúng ta lại bán thứ gì đó rồi,
một quản lý khác nói.
Điểm mấu chốt là phải vui vẻ.


Một buổi biểu diễn thời trang,
vị quản lý lúc đầu lại nói.

Quá liều lĩnh đối với thị trường của chúng ta,
vị phản đối đáp lại.
Cuộc thảo luận tiếp tục trong mười phút. Tất cả các thể loại ý tưởng từ một đêm xem phim tới mời một ngôi sao Bollywood tới việc gọi một đầu bếp tới chế biến những món đặc sắc đều được đưa ra bàn thảo.
Tuy nhiên, vì một vài lý do nào đó, chưa có ý tưởng nào được duyệt cả. Tôi cảm thấy mình khá vô dụng vì chẳng có gì để nói. Nhưng tôi chẳng biết điều gì thì phù hợp với khách hàng ở Chennai ngoài việc trả lại tiền cho họ.

Krish, cậu nghĩ thế nào?
Bala hỏi, cắt đứt giấc mơ ban ngày của tôi về việc tay trong tay bước đi cùng với Ananya trong bộ sari xanh chim công.

Hả?
tôi nói, và nhận ra rằng tất cả mọi người đã quay lại phía tôi.

Cậu có muốn đóng góp gì không?
Bala hỏi. Cho dù ông ta đã nói ra cho tôi yên, thi thoảng tay sếp bị kìm giữ trong ông ta lại nhảy ra.

Âm nhạc, âm nhạc thì thế nào? Một đêm nhạc nhé?
tôi gợi ý.
Những tiếng thì thào phấn khích chạy khắp căn phòng. Cuối cùng, chúng tôi đã có một ý tưởng mà không gặp bất cứ sự phản đối tiêu cực mạnh mẽ nào. Mặc dù vậy, liên quan đến âm nhạc thì có hàng tá ý tưởng.

Kutcheri, làm nhạc kutcheri nhé,
một người nói.

Đó là gì vậy?
tôi hỏi và hướng về phía Saraswati.
Saraswati là một nhân viên Tamil kín tiếng, chỉ nói mỗi năm một lần và chẳng bao giờ tẩy lông tay. (Tôi thừa nhận nói điều thứ hai là không thích hợp nhưng thật khó để không nhận ra những thứ đó.)

Kutcheri là một buổi hòa nhạc camatic,
giải thích xong, Saraswati lại ngả ra sau làm một phần của bức tường.

Này, tôi nghĩ chúng ta muốn buổi tối vui vẻ cơ mà,
tôi nói.

Nhạc camatic cũng vui vẻ chứ sao,
Ravi, một vị quản lý khác nói.
Đúng, vui vẻ như thể lũ trẻ con khóc trên một chuyến tàu chật chội, tôi muốn nói thế nhưng lại thôi. Việc tuân theo thể chế là rất cần thiết ở Chennai, đặc biệt là khi tất cả mọi người ghét bạn vì bạn là kẻ ngoại đạo.
Tôi quay sang Bala.
Chúng ta muốn nâng cao tinh thần kia mà. Chẳng phải nhạc camatic quá nghiêm túc sao? Sao không tổ chức một tối nhạc phổ thông. Một tối nhạc phổ thông thật hay.


A.R. Rahman, chúng ta có thể mời A.R. Rahman?
một người nói.

Hoặc Ilaiyaraja,
một người khác nói.
Bala lắc đầu và vẫy tay ra hiệu
không
.
Chúng ta không thể mời những tên tuổi lớn như thế. Ngân quỹ không nhiều đến vậy. Và những người đó sẽ thu hút cánh báo chí. Chúng ta không muốn có một vài vị khách nói với báo giới về những tổn thất của họ và chúng ta đang phí tiền vào những buổi nhạc hội như thế này. Mumbai sẽ giết tôi.

Sau hai tiếng bàn thảo chi tiết kéo dài tới giờ nghỉ trưa, chúng tôi đã đưa ra được vài quyết định về sự kiện đó. Buổi nhạc hội sẽ được tổ chức ở Fisherman’s Cove, một resort cấp cao ở ngoại ô thành phố. Chúng tôi sẽ có ba đến năm ca sĩ hạng trung, như thế chúng tôi sẽ giữ được ngân quỹ trong khoảng hai trăm nghìn rupi.

Vậy là tất cả đã xong,
Bala nói khi chúng tôi kết thúc cuộc họp lúc sáu giờ tối. Tôi nhận ra mình phải về. Rốt cuộc tôi có một cuộc hẹn quan trọng với ông bố quan trọng tối nay kia mà.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.