• 534

29.


Số từ: 1401
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn

Một triệu!
Bala búng ngón tay trong cuộc họp của ủy ban chỉ đạo nhạc hội. Đúng, một trong những giá trị lớn lao được Bala thêm vào là làm cho mọi thứ nghe có vẻ quan trọng. Ông ta đã lập ra ủy ban Chỉ đạo Nhạc hội. Nghe có vẻ rất quan trọng, suýt nữa tôi đã nộp hồ sơ xin vào đó.
Nhưng ngay lúc này đây, chúng tôi có một rắc rối. Tất cả mọi người yên lặng khi người chịu trách nhiệm lo liệu về ca sĩ báo cáo.
Ngài muốn ba ca sĩ nổi tiếng mà,
Madhavi, một nhân viên béo đeo kính trông lai lai giữa một lớp trưởng ở trường và một y tá chăm sóc các bệnh nhân đặc biệt.

Nhưng sao bọn họ lại được trả nhiều như thế chứ?
Bala nói. Không biết làm sao mà Bala cảm thấy chỉ có mình mới xứng đáng với một công việc được trả lương quá nhiều so với những gì đã làm.

Họ đến cùng với ban nhạc, thưa ngài, và cả ca sĩ hát phụ nữa,
Madhavi nói.
Tất cả mọi người trong phòng gật đầu.
Bala lắc đầu.
Sao lại cần ca sĩ phụ? Ca sĩ chính sẽ bị đụng xe hay gì đó à?

Không có ai cười cả.

Phụ tức là hát bè ấy, thưa ngài,
Madhavi nói.
Bala vẫn không ấn tượng gì.

Hát bè là những người cứ aaaaaa trong các bản tình ca ấy, thưa ngài,
Renuka, một nhân viên khác nói.

Tôi biết hát bè là gì,
Bala nói và đập tay xuống bàn.
Nhưng thế này là quá nhiều.


Chúng ta có thể giảm đồ ăn đi,
một nhân viên nói. Anh ta nhận được nhiều cái nhìn kỳ thị hơn cả một kẻ ghẹo gái trên xe buýt. Anh ta thu lại lời đề nghị của mình.

Sao chúng ta không mời những ca sĩ bớt tiếng tăm hơn?
tôi hỏi.

Nhưng đây là một sự kiện của Citibank. Nếu chúng ta mời ca sĩ hạng B mà ngày mai HSBC tổ chức một sự kiện với những ca sĩ hạng A, chúng ta chỉ có nước đào hố mà chui xuống đất,
Bala nói.

Thưa ngài, địa điểm…
một người chưa từng nói câu nào trong một cuộc họp nào suốt sự nghiệp của mình vừa nói đã bị chặn họng.

Phải là năm sao,
Bala nói.

Ca sĩ nào nổi nhất trong ba người?
tôi hỏi.

Hariharan,
một nhân viên nói.

Không, là S.P. Balasubramanium,
một người khác nói.
Chiến tranh đã nổ ra giữa những người Tamil bình thường rất hiền lành. Hễ nói tới âm nhạc, họ có thể giết người.

Không hợp, Hari hợp với S.P,
Madhavi gào lên kích động.

Suchitra? Mọi người quên Suchitra sao?
một nhân viên khác nói.
Bala đứng dậy. Giống như tất cả các cuộc họp công ty khác trên thế giới, kể cả cuộc họp này cũng phải dừng lại mà không đi đến kết luận gì.
Tôi phải nói thế này, chúng ta không thể trả nhiều vậy được. Địa điểm, đồ ăn và quảng cáo đã tốn mất bốn trăm nghìn rồi,
Bala nói.

Quảng cáo ư?
tôi hỏi.

Chúng ta quảng cáo nửa trang trên tờ Người Hindu,
Bala nói.
Các nhân viên gập hồ sơ của họ lại để ra về.

Chẳng phải đây là sự kiện chỉ dành cho khách mời hay sao?
tôi hỏi.

Mục quảng cáo sẽ nói y như thế. Chỉ khách hàng của chúng ta mới được mời. Tuy vậy, quảng cáo đó sẽ đảm bảo rằng bạn bè và người thân của họ cảm thấy ghen tị.


Đó là lợi thế của Citi,
tôi nói.

Chuẩn đấy,
Bala vỗ lưng tôi.


Thế nào, bố vui chứ hả?
tôi hỏi Ananya trong xe tuk tuk.

Đúng thế. Bữa tối nào bố cũng chỉ nói về bản thuyết trình. Và giờ ông đang ở Delhi, để thuyết trình chính cái bài đó ở trụ sở chính. Anh có tin được không?
Ananya nói.

Chà!
tôi nói vừa lúc chúng tôi tới nơi.
Chúng tôi đã tới cửa hiệu tạp hóa Ratna ở T. Nagar để mua vài chiếc đĩa sắt cho phòng trọ của tôi. Tôi cần bốn chiếc, ở nơi này có tới bốn triệu chiếc. Thật sự tất cả các bức tường, trên mái, trong góc, trên các kệ và giá khắp hai tầng nhà đều được phủ bởi những thứ đồ ăn bằng thép sáng bóng. Nếu tia nắng lọt vào trong cửa hàng, bạn có thể sẽ bốc cháy như một con kiến dưới một chiếc kính lúp. Tôi tự hỏi làm thế nào cửa hàng này theo dõi việc kiểm kê được.

Làm thế nào chọn được đây?
tôi hỏi Ananya khi chúng tôi tới gần khu bày đĩa.
Ananya giơ tay miêu tả độ dày chiếc đĩa mong muốn với một trong những người phục vụ.

Em thật lòng cảm ơn anh vì đã giúp bố. Em nghĩ giờ ông thích anh rồi,
cô nói.

Không nhiều như ông thích Harish đâu. Dù sao anh đã uống whisky của anh ta.


Gì cơ?
Ananya nói.
Tôi kể với Ananya về vụ uống rượu của chúng tôi.

Anh mặc cái gì của bố đi ngủ cơ?
cô hỏi, sốc vì kết cục câu chuyện của tôi.

Lungi,
tôi vừa nói vừa trả tiền ở quầy thu ngân.
Có gì đáng ngạc nhiên thế đâu? Nó khá thoải mái mà.

Ananya nhướng lông mày lên.

Anh làm việc đó vì em.
Tôi nhìn vào mắt cô.
Cô tiến lên trước và mặc dù người ta có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chúng tôi trong cả năm trăm chiếc chảo rán xung quanh, cô vẫn hôn tôi. Tất cả những bà nội trợ Tamil trong cửa hàng đó quay lại nhìn chúng tôi kinh ngạc.

Ananya,
giọng một bà vọng tới từ đằng sau chúng tôi.
Ananya quay lại.
Chết rồi, cô Chitra,
Ananya nói và nhấc một khay sắt lớn lên che mặt. Đã quá trễ bởi vì bà đó đã bắt đầu tiến tới chỗ chúng tôi.

Cô Chitra nào thế?
tôi hỏi.

Cô Chitra ở cùng dãy phố với nhà em. Cô ấy hát nhạc camatic cùng với mẹ em,
Ananya nói sau chiếc khay.

Anh cũng đã mua mấy đĩa CD nhạc camatic đấy,
tôi nói.

Gì cơ?
cô hỏi.

Thôi bỏ đi, cháu chào cô,
tôi nói khi cô Chitra bước gần lại chúng tôi.

Đây là Krish,
Ananya nói.
Đồng nghiệp ạ.


Vậy sao, đồng nghiệp kiểu gì thế?
bà cô Chitra hỏi vẻ hách dịch.

Anh phải đi đây,
tôi nói và nhặt những chiếc đĩa của mình.
Bọn anh cần những thứ này trước bữa tối.


Tối muộn, Ananya gọi cho tôi, sau khi tôi đã dùng bữa xong xuôi với những chiếc đĩa sắt mới.

Mọi chuyện ổn chứ?
tôi hỏi.

Đại loại thế,
Ananya nói.
Dự là cô ấy sẽ kể với mẹ em. Dù sao họ cũng là đối thủ của nhau. Thầy dạy nhạc nhận cô ấy nhưng không nhận mẹ em.


Rồi sao?


Chẳng sao cả, em sẽ nói với mẹ là cô ấy nói quá lên thôi. Em có khùng đâu mà âu yếm ai đó trong cửa hàng Ratna?
cô nói.

Có khùng đấy,
tôi cười.

Đúng thế, nhưng có mỗi anh biết thôi.


Anh không muốn phá hỏng những gì anh vừa tạo dựng được với bố em,
tôi nói.

Giờ anh phải lo phần mẹ đi thôi. Manju và bố ổn rồi.


Bằng cách nào đây?


Em chẳng biết đâu. Em đã bảo với mẹ rằng anh sẽ đến ăn tối ngày mai.


Tại sao chứ?


Lý do đưa ra là cảm ơn anh vì đã giúp bố. Chúng ta có thể kể với bà về chuyến đi tới cửa hàng Ratna trước cô Chitra. Tất nhiên chúng ta sẽ bỏ qua vài chi tiết.


Em không nên hôn anh ở đó. Sao em lại làm thế?


Bởi vì em không cưỡng lại được, đôi khi anh thật khó cưỡng,
Ananya nói.
Tim tôi ngừng lại một giây trước lời đáp của cô. Được rồi, bà Swaminathan, nếu con gái bà không thể từ chối tôi, thì bà cũng không làm được đâu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.