• 534

30.


Số từ: 1099
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn

Buổi thuyết trình xuất sắc, hội đồng đã nói với bố ở Delhi như vậy. Giờ họ yêu cầu tất cả các văn phòng khu vực làm các bài thuyết trình tương tự,
Ananya nói với giọng phấn khích.
Chúng tôi ngồi xuống sàn chuẩn bị ăn bữa tối. Mẹ Ananya giữ yên lặng trong khi đảo bát rasam. Bà đưa nó cho tôi mà không nói lời nào.

Mẹ không sao chứ?
Ananya hỏi.

Có phải con đã tới cửa hàng Ratna với cậu ấy không?
mẹ Ananya trỏ tôi hỏi.

Chết tiệt! Hẳn là cô Chitra đã nói với mẹ ngay buổi sáng hôm sau,
Ananya nói, tay bận rộn trộn cơm và đậu lăng hầm.

Chị, đừng nói tục ở bàn ăn,
Manju nói.

Manju, ăn đi. Chị đang nói chuyện với mẹ mà,
Ananya nói.

Nó nói đúng đấy. Chúng ta không nói chuyện như thế ở cái nhà này. Chúng ta cũng không làm những chuyện con đã làm,
mẹ Ananya vừa nói vừa trút một phần cơn giận vào chỗ cơm trên lá của bà. Bà bóp rồi đập nó thật mạnh cùng với tất cả những thứ rau rợ trên đó.

Con có làm gì đâu, mẹ? Krish muốn mua đĩa sắt. Anh ấy còn đến chỗ nào được chứ? Con đã đưa anh ấy tới cửa hàng Ratna.


Và con làm những chuyện rẻ tiền ở trong cửa hàng đó?
mẹ Ananya hỏi.

Chuyện rẻ tiền gì hả mẹ?
Manju hỏi.

Manju, em có thể ra khỏi phòng được không? Đi đọc sách vật lý đi,
Ananya nói.

Nhưng hôm nay em đã ôn vật lý rồi mà,
Manju nói.

Thế thì học toán hay hóa đi, trời ạ. Đi đi.
Cái nhìn nghiêm nghị của Ananya đã giải quyết được vấn đề. Manju thu tấm lá chuối của mình và mang vào phòng.

Gì đó gì đó rẻ tiền gì đó…
mẹ Ananya vừa nói, cô đã ngắt lời bà.

Mẹ, Krish không hiểu tiếng Tamil đâu. Mẹ nói tiếng Anh đi,
Ananya nói.
Mẹ Ananya trấn tĩnh lại một chút và lại bắt đầu nói.
Sao con bảo em con đi chỗ khác, trong khi con lại sẵn sàng làm những chuyện rẻ tiền ở chỗ công cộng?


Con chẳng làm bất cứ chuyện gì rẻ tiền cả.


Cô Chitra nói dối sao?


Con chỉ hôn phớt anh ấy một cái thôi mà.


Hôn!
mẹ Ananya nói như thể Ananya vừa thổ lộ chuyện chúng tôi hít ma túy.

Mẹ, đừng có bé xé ra to thế. Anh ấy là bạn trai con. Mẹ hiểu chứ?


Con là con gái mẹ, con hiểu chứ? Con đang bôi nhọ danh tiếng nhà ta giữa chốn công cộng, con hiểu chứ? Mẹ nuôi con lớn, cho ăn học, hy sinh cho con, con hiểu chứ?

Tôi không biết bà mẹ và cô con gái có hiểu gì không, nhưng tôi hiểu đã đến lúc tôi phải đi. Tôi đứng dậy.

Anh đi đâu đấy?
Ananya hỏi tôi.

Anh đi rửa tay,
tôi nói, giơ đôi tay dính đầy sữa đông ra cho cô xem để chứng minh.

Tay em cũng bẩn đây. Ở đây với em,
Ananya ra lệnh.

Con không biết mẹ phải chịu đựng những gì vì con đâu,
mẹ Ananya nói. Bà đứng dậy, thu chiếc lá, lấy lại bình tĩnh và rời khỏi phòng.
Ananya thở ra một hơi dài.

Anh thích xúp rasam, ngon và thơm,
tôi nói.


Ông đã nói có nợ lớn với tôi,
tôi nói. Tôi ngồi trong văn phòng Bala. Ông ta chống cả hai khuỷu tay trên bàn và sục cả mười ngón tay vào mái tóc bóng dầu.

Nhưng tôi có thể làm thế nào?
Bala nói.

Ông đã nói bị quá ngân quỹ. Tôi có một ca sĩ cho ông, miễn phí luôn.

Tôi nghịch cái chặn giấy trong văn phòng ông ta. Chỉ có hai chúng tôi với nhau, tôi cư xử ngang hàng với ông ta.

Ai thế?
ông ta hỏi.

Radha Swaminathan, một ca sĩ đang lên.


Vậy sao? Chưa bao giờ nghe nói về bà ta,
Bala nói.

Bà ấy vẫn đang ở trong màn bí mật. Bà ấy đã tu luyện nhạc camatic.


Nhưng đây là đêm nhạc phổ thông. Chúng ta sẽ có đội múa phụ họa cho các ca sĩ.


Bala, nhạc phổ thông thì ăn thua gì với các ca sĩ camatic chứ. Ông biết điều đó mà.


Bà ấy hát hay chứ? Cậu nghe bà ấy hát bao giờ chưa?


Kiểu như thế.


Kiểu như thế?


Có, tôi đã nghe. Sẽ ổn thôi mà. Thêm nữa ông đã có Hariharan và S.P., không thể không ổn được.

Bala đứng lên và bước về phía cửa sổ.

Bà ấy nóng bỏng chứ?
Bala nói,
Trông có được không ấy?


Bà ấy là mẹ bạn gái tôi. Với tôi con gái bà ấy rất xinh.


Gì cơ?


Tôi phải làm chuyện này, Bala. Tôi đang có khoảng thời gian cực tệ với bà ấy. Nếu không làm gì đó thật quyết liệt, có thể tôi sẽ phải hôn chào vĩnh biệt bạn gái. Nhà họ chấm một gã làm ở Cisco, tinh khiết như dầu dừa ấy.


Bạn gái cậu là người Tamil à?


Đúng vậy, Brahmin, bởi thế ông có thể đồng ý một lần được chứ?


Người Iyer hay là…


Iyer, thế thì có sao không?


Không,
Bala nói và quay trở lại ghế ngồi của ông ta.
Giờ tôi biết tại sao cậu lại đến Chennai rồi.


Ngoài lý do là tôi khát khao muốn làm việc với một phù thủy tài chính như ông,
tôi nói.

Gì cơ?


Không có gì, thế ông có làm việc đó không?


Việc gì?


Chốt danh sách ca sĩ, Hariharan, S.P. và tài năng mới Radha.


Rồi các nhân viên sẽ nói gì? Chúng ta có ủy ban chỉ đạo cơ mà.


Tất cả mọi người trong ủy ban đó đều làm việc cho ông. Họ là đám lâu nhâu của ông thôi.


Nhưng mà…
Bala nói vẻ trầm ngâm.

Tùy ông quyết định,
tôi thở dài.
Tôi có việc. Tôi chưa dọn hộp thư cả năm nay rồi. Tôi vẫn còn có những email ông yêu cầu tôi thúc mua những cổ phiếu Internet đó. Tôi nên xóa chúng đi mới phải, nhỉ?

Bala chằm chặp nhìn tôi khi tôi quay đầu bước ra.

Nghe này, cũng không phải chuyện riêng tư gì lắm,
tôi nói,
nhưng nó liên quan đến những đứa con tương lai của tôi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.