• 534

31.


Số từ: 1457
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn

Thưa cô, cháu vào được chứ ạ?
tôi hỏi.
Mẹ Ananya nhìn tôi qua cửa lưới với đôi mắt lờ đờ. Bà mặc một bộ đồ ngủ; tôi đã quấy rầy giấc ngủ trưa của bà.
Tôi đã bảo với các nhân viên của mình là tôi sẽ ra ngoài ăn trưa muộn. Trước khi tới nhà họ, tôi đã ghé qua cửa hàng Grand Sweets và mua hai cân Mysore pak[38].
Bà mở cửa. Tôi bước vào. Bà vào trong nhà để thay quần áo. Tôi lật giở tờ Người Hindu cho tới khi bà quay trở lại.

Chú đã về chưa ạ?
tôi hỏi.

Ông ấy về tối qua.
Bà ngáp.
Nhưng giờ ông ấy đang ở văn phòng.


Cháu xin lỗi đã đánh thức cô,
tôi nói và đưa bà hộp kẹo.

Cái gì thế?


Cháu muốn xin lỗi vì bữa tối hôm đó.

Bà giữ yên lặng và nhìn chiếc bàn cà phê.

Cháu xin lỗi về chuyện ở cửa hàng Ratna. Cháu đảm bảo với cô, không hề có chuyện gì rẻ tiền xảy ra đâu ạ,
tôi nói.

Chitra là một kẻ lắm mồm,
bà đáp.
Giờ chắc cô ta đã nói với toàn thể Mylapore rồi.


Cháu có thể hiểu được. Người Punjab chúng cháu cũng có những người như thế. Những người thích chọc ngoáy vào cuộc sống của người khác.

Bà tảng lờ tôi. Bà bước vào bên trong để cất kẹo vào tủ lạnh. Bà quay trở lại với một cốc nước và thứ bánh vòng xoắn, cứng, giòn, chẳng có mùi vị gì của gia đình họ.
Tôi lấy một cái. Răng tôi phát đau khi cố cắn nó. Tôi lấy cái vòng ra khỏi miệng và ra vẻ vừa cắn một miếng bằng cách vờ nhai chóp chép. Chúng tôi có một phút im lặng ngượng nghịu.

Thưa cô, cháu muốn cho cô xem cái này,
tôi nói và mở cặp ra. Tôi lấy những đĩa CD nhạc camatic và đưa cho bà.

T.S. Subramanium? Của ai vậy?


Của cháu.


Gì cơ?


Cháu đang cố thưởng thức. Cháu đang học, nhưng khó quá. Có swara, có hát dân gian, rồi shruti.


Cháu biết shruti ư?


Chỉ cơ bản thôi ạ. Cháu không phải chuyên gia như cô.

Bà đưa trả tôi những đĩa CD và cười méo mó.
Ở Chennai cô chẳng là ai cả. Thậm chí Chitra còn khá hơn cô. Cho dù người ta nói cô ta quen biết một ông hội đồng của Chennai, tay đó đã yêu cầu thầy dạy nhạc nhận cô ta. Tay hội đồng đó quản lý các địa điểm kutcheri, bởi vậy thầy phải chấp nhận cô ta. Cháu có tưởng tượng được cô ta tầm thường thế nào không?


Phải có những ông thầy khác chứ,
tôi nói.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho một ông giỏi hơn. Dù sao đi nữa, cô xin lỗi vì đã phản ứng thái quá hôm đó.


Không, không, cô không phải xin lỗi. Cháu tới để xin lỗi mà. Và có một đề nghị nhỏ.


Đề nghị? Cháu đề nghị gì cô? Dù sao người trẻ các cháu toàn làm bất cứ gì mình muốn mà.


Không, chuyện này không phải về Ananya và cháu. Chuyện này là về nhạc hội của Citibank.

Trong vòng nửa tiếng sau tôi giải thích cho bà về sự kiện sắp tới. Tôi nói với bà về địa điểm ở Fisherman’s Cove, có những ai ở Chennai chúng tôi chờ đợi xuất hiện ở đó, nhạc hội phổ thông kéo dài hai giờ được phân ra cho ba ca sĩ, và tôi muốn bà là một trong số họ.

Cô ư?
bà nhắc lại, sốc.

Vâng,
tôi nói.

Cô đã bao giờ hát nhạc phổ thông đâu,
bà nói.

Cô có chất giọng đã được rèn luyện. Hãy bật kênh MTV và xem những bài trong bảng xếp hạng mới nhất. Ba bài Kollywood, ba bài Bollywood. Thế là xong.


Tại sao lại là cô?
bà hỏi, vẫn còn bối rối.

Thực ra, chúng cháu đang tuyệt vọng. Chúng cháu cần ba ca sĩ mà mới chỉ tìm được hai. Sếp cháu giao cho cháu tìm ca sĩ thứ ba. Bởi thế, cơ hội thăng tiến của cháu phụ thuộc vào cô đấy.


Hai ca sĩ kia là ai?


Họ có chút tiếng tăm. Bởi vậy, người thứ ba phải là người mới để cân bằng.


Ai thế?


Hariharan và S.P. Balasubramanium,
tôi nói.
Miệng bà há hốc. Bà đứng dậy và ra khỏi phòng. Tôi theo bà vào trong bếp.
Thưa cô, không có gì đáng ngại đâu. Đây đâu phải là nhạc hội đại chúng.

Bà trả lời bằng cách đặt một chảo rán lên bếp và đổ dầu vào. Khi dầu đã nóng, bà rắc hạt mù tạt và lá cà ri vào. Mùi hăng tỏa khắp căn bếp. Tôi ho hai cái.

Thấy chứ, đây là việc cô làm cả ngày. Cô nấu nướng, cô không biểu diễn. Cô chỉ là nghiệp dư thôi. Cô thậm chí còn chẳng dám ngồi trước mặt Hariharan và S.P., chứ đừng nói đứng chung sân khấu.


Đó là một tối vui vẻ, chứ không phải một cuộc thi. Họ sẽ hát sau cô.

Bà bỏ hành thái nhỏ vào trong chảo. Mắt với cổ họng tôi bỏng rát.
Cô, cô đã bao giờ biểu diễn trên sân khấu chưa ạ?


Chưa. À mà có, một vài lần trong các sự kiện ở Tamil Sangam nơi bố Ananya làm việc hồi trước. Nhưng lần này, khách sạn năm sao, tầng lớp cao, Hariharan… Cháu đã có Hariharan rồi, sao lại cần đến cô nữa?


Chỉ có những ca sĩ chuyên nghiệp thôi thì trông tính thương mại quá. Chúng cháu muốn khách hàng của mình cảm thấy như ở nhà. Có được bầu không khí thân thuộc thì tuyệt,
tôi nói.
Bà lắc đầu. Tôi tiếp tục thuyết phục bà cho tới khi bà đã nấu xong bữa tối với rasam cà chua, cơm chanh và bhindi rán. Tôi đã học được công thức làm rasam và giờ đây có thể tự mình làm từ đầu. Dù vậy, tôi vẫn chưa thể lôi kéo bà được.

Sao cháu lại làm việc này. Chẳng phải cô đã chấp nhận lời xin lỗi của cháu rồi sao?


Đó không phải lý do cháu làm việc này đâu ạ.


Thế thì tại sao?
Bà đậy đồ ăn lại bằng những chiếc đĩa.

Cháu làm bởi cháu nghĩ cô là một ca sĩ tốt.


Làm sao cháu biết điều đó?


Bởi vì Ananya đã bảo cháu. Cô ấy cũng nói rằng cô đã rèn luyện suốt cuộc đời mình. Và cháu tin cô ấy.

Bà nhìn tôi.

Đừng nói với cháu rằng ý tưởng đó không làm cô phấn khích. Dù chỉ một chút thôi sao?
tôi nói khi chúng tôi quay trở lại phòng khách.

Tất nhiên, đó là một vinh hạnh lớn, nhưng cô không thể.


Đừng nói rằng cô không thể. Nào, chúng ta sẽ giữ nó là một bí mật bất ngờ nhé. Chúng ta sẽ không nói với chú. Nếu cô muốn, chúng ta thậm chí sẽ không nói với Ananya nếu cô muốn.

Chúng tôi ngồi xuống xô pha. Tôi để ý thấy chai whisky vẫn ở mức cũ như lúc tôi để lại.

OK, vậy thế này nhé. Bây giờ cô cứ tạm nhận lời. Cô chuẩn bị các bài hát khi Ananya và chú không ở nhà. Nếu đến lúc tổ chức nhạc hội, cô muốn rút, cô cứ bảo cháu từ tối hôm trước đó và cháu sẽ thu xếp. Không thì cô cứ thử đi. Vậy cô nhé?


Đến cuối thì cô sẽ lại nhát chết thôi,
bà hứa.

Cháu sẽ mạo hiểm. Đi mà, cô,
tôi nói.
Bà lặng yên mười giây, nhưng cuối cùng bà khẽ gật đầu một cái.
Tôi bật lên trên ghế xô pha đầy phấn khích.
Tuyệt lắm, việc luyện tập của cô bắt đầu ngay bây giờ,
tôi nói và cầm điều khiển ti vi lên bật kênh MTV.

Những bài hát này là gì thế?
bà nói khi màn hình hiện lên hai trăm vũ công Nam Ấn đang nhảy trên Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc.

Cháu sẽ để cô tự tìm hiểu. Còn bây giờ, cháu phải đi làm đây,
tôi nói,
Citi không bao giờ ngủ, nhưng Citi cũng không nên bỏ việc ở văn phòng.

Tôi giật nắm tay vui sướng khi rời khỏi nhà Ananya.
= =
• Chú thích •
[38] Một thứ đồ ăn ngọt, được nấu từ bột, đường và sữa trâu, thường được dùng làm món tráng miệng
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.