Phần 4 - 42
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 1512 chữ
- 2020-05-09 02:37:09
Số từ: 1495
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
PHẦN 4: ĐIỆP VỤ DELHI
---o0o---
42.
Buông khuỷu tay anh ra đi,
tôi nói.
Tại sao?
Ananya hỏi.
Anh nhìn thấy mẹ.
Mẹ đợi ở khu đến. Bà đứng cùng mười nghìn tài xế cầm những chiếc biển với tất cả những cái tên Punjab có thể có. Chẳng còn những Venkat với Ramaswami, chỉ có những Arora và Khanna.
Khi hạ cánh xuống sân bay Chennai, người ta cười với nhau và lặng lẽ tiếp tục tới chỗ đỗ xe. Ở Delhi thì tắc đường vì người ta muốn ôm nhau tới chết. Mẹ tôi ôm chặt tôi, và tôi thích thế, cho dù nó có hơi thái quá. Suốt sáu tháng vừa rồi ở Chennai không có ai ôm tôi như thế (tất nhiên, ngoại trừ Ananya, nhưng đó lại là một dạng tình cảm khác). Chúng tôi bước tới bãi đậu xe. Ananya chào mẹ tôi nhưng bà không để ý.
Con ăn chưa?
mẹ tôi hỏi câu hỏi quan trọng nhất.
Tôi gật đầu.
Họ phục vụ món gì thế?
Tôi nhận ra bà đang hoàn toàn tảng lờ Ananya.
Paneer masala và cơm,
tôi nói.
Mẹ, mẹ đã gặp Ananya rồi. Mẹ nhớ chứ?
Mẹ tôi cười cho có với Ananya và quay trở lại với tôi.
Không có roti à?
Mẹ, Ananya đến làm việc một tuần ở văn phòng công ty cô ấy ở Delhi.
Cô ấy sẽ ở đâu?
mẹ tôi nói, giọng quan ngại.
Ở nhà khách công ty ạ,
Ananya nói.
Vâng, nhưng ngày mai, tức là thứ Hai, cô ấy mới tới đó. Con nghĩ cuối tuần cô ấy nên về nhà thì tốt hơn.
Nhà ai cơ?
mẹ tôi hỏi, kinh ngạc.
Nhà chúng ta,
tôi nói. Tôi nhấc những túi xách của mình ra khỏi xe đẩy ở bến đợi xe.
Mẹ tôi bỗng yên lặng. Tôi trả tiền ở cột trả trước.
Mấy người chúng tôi cùng với những chiếc túi bị lèn chặt vào trong một chiếc xe tuk tuk. Tôi ngồi ở giữa, Ananya bên tay phải và mẹ tôi ở bên tay trái.
Đám cưới chị Minti chuẩn bị xong xuôi cả rồi chứ ạ?
tôi hỏi.
Anh chàng Minti sắp cưới được lắm đấy!
mẹ tôi nói.
Thế ạ? Anh ấy tốt lắm ạ?
tôi hỏi.
Ồ, đúng vậy, rất đẹp trai. Trắng như sữa ấy,
mẹ tôi nói,
và con đoán chi phí cho đám cưới là bao nhiêu?
Tôi nhún vai.
Bác Rajji tiêu mất năm trăm nghìn rupi chỉ tính riêng cho tiệc thôi đấy. Ngoài ra còn có quà tặng bất ngờ rất lớn cho cậu ấy trong lễ đính hôn.
Tên anh ấy là gì ạ?
tôi hỏi.
Ananya không tham dự vào cuộc nói chuyện. Cô quay mặt ngắm khung cảnh bên ngoài. Tóc cô bay trong cơn gió nhẹ và vài sợi tóc mơn trớn mặt tôi.
Mẹ quên mất tên thật rồi, nhưng tất cả mọi người đều gọi cậu ấy là Công tước.
Công tước? Như kiểu công tước Hoàng gia Anh ấy ạ?
tôi hỏi.
Đúng thế, cậu ấy là kỹ sư tốt nghiệp từ một trường tư. Giờ cậu ấy làm việc cho công ty phần mềm Escorts. Và bố mẹ cậu ấy rất tốt tính,
mẹ tôi nói.
Cứ mỗi dịp đến gặp bác con, họ lại mang thứ gì đó tặng mẹ. Họ đã tặng mẹ ba bộ sari rồi đấy.
Thế cơ ạ,
tôi nói.
Con phải thấy họ bày tỏ sự kính trọng ra sao cơ. Lần nào gặp mặt cậu ta cũng chạm chân mẹ.
Tôi gật đầu. Tôi muốn kết thúc chủ đề này. Nhưng mẹ tôi đang cao hứng.
Mẹ đã hỏi bác Rajji là sao bác ấy lại chi tiêu nhiều như vậy. Con biết bác ấy nói gì không?
Nói gì ạ?
tôi hỏi.
Bác ấy nói ‘Cô này, thời buổi này kiếm đâu được các cậu con trai tốt cơ chứ?’ Bởi vậy, mẹ nói, nếu Công tước được như thế này, thì Krish sẽ được gì?
Tôi im lặng. Mẹ tôi thì vẫn cứ tiếp tục.
Bác ấy nói nếu chi phí dành cho Công tước là năm trăm ngàn, thì của nhà cô phải là một triệu, quà cáp chưa tính.
Cảm ơn mẹ đã định giá con,
tôi nói.
Mẹ chỉ nói là…
mẹ tôi nói.
Chúng tôi yên lặng trong năm phút tiếp sau đó. Mẹ tôi cọ cựa trên ghế vì chật chội.
Đáng lẽ mẹ nên đặt trước một chiếc xe to. Con trả tiền được mà,
tôi nói.
Mẹ không biết là con lại mang thêm hành lý từ Chennai,
mẹ tôi nói.
Tôi chỉ cho Ananya phòng khách. Cô lặng lẽ lấy quần áo sạch ra để mang vào phòng tắm.
Này, anh xin lỗi về mẹ anh. Bà chỉ nói vậy thôi. Tâm địa hiền hậu lắm.
Kể cả những kẻ sát nhân cũng tâm địa hiền hậu. Em tưởng anh đã bảo với bà là em sẽ tới chứ.
Anh muốn cho bà một sự bất ngờ,
tôi nói.
Bất ngờ cái con khỉ,
Ananya nói và đẩy tôi ra khỏi phòng.
Bố tôi đã đi dự một cuộc hội thảo công việc. Kể từ khi rời khỏi quân ngũ, ông đã thử sức với nhiều việc. Những việc đó bao gồm cả làm đại lý bán hàng, nhân viên an ninh và nhân viên chuyển hàng. Chẳng việc nào trong đó thành công cả. Theo ông, những đối tác vô lương tâm hoặc những quan chức thối nát đã dẫn đến những sự thất bại đó. Theo tôi, đó là do tính khí nóng nảy của ông và việc ông không thể nào thoát khỏi lối sống sĩ quan quân đội của mình. Khi bạn đang quen với việc có hàng trăm người chào mình mỗi ngày, thì thật khó mà nịnh nọt những gã chủ thầu vô giáo dục để họ cho phép bạn bán nhà cho họ. Tuy vậy, bố tôi cứ tiếp tục nhảy từ thảm họa này sang thảm họa khác, thế nên ông chẳng mấy khi ở nhà. Có người thậm chí còn nói ông có vợ bé đâu đó, dù tôi thì tin là chẳng có người phụ nữ nào khác chịu nổi ông.
Từ lúc bước chân vào phòng, Ananya vẫn chưa hề ra khỏi đó. Tối nào mẹ tôi cũng đi dạo lúc sáu giờ.
Em đang làm gì trong đó vậy? Ra đây nào, mẹ đi dạo rồi.
Cô mở cửa ra, mặt vẫn còn bực dọc.
Chúng mình làm tí nhé?
tôi nháy mắt với cô.
Đừng có mà liều, quý ngài Malhotra ạ, em điên lên bây giờ.
Cô đẩy tôi sang một bên và bước vào phòng khách. Cô bật ti vi lên.
Thái độ của em sao thế, Ananya? Đáng lẽ em phải thu phục nhân tâm người nhà anh chứ,
tôi nói.
Anh có thể thu phục những người bình thường. Không phải những người thô lỗ, vô cảm, sỉ nhục khách,
cô nói.
Vậy là em sẽ ở trong phòng đó và hờn dỗi?
tôi tắt ti vi.
Em không biết phải làm gì nữa,
cô nói.
Nếu em nghe anh, em sẽ có thể điều chỉnh mẹ.
Em nghe đây,
cô nói lãnh đạm.
Bữa tối,
tôi nói.
Bữa tối làm sao? Nhà anh không nói chuyện gì khác ngoài ăn uống được à? Chuyện gì thế? Mẹ anh lại còn hỏi trên máy bay chúng ta được ăn gì? Câu đầu tiên người ta hỏi nhau khi hạ cánh đấy sao.
Tôi mở tủ lạnh và lấy ra hai hộp Frooti. Tôi đưa cô một hộp.
Mẹ sẽ quay về sau khi đi dạo và chuẩn bị bữa tối. Hãy đề nghị giúp bà, đó là một khởi đầu tốt.
Giúp bà?
Cô đâm ống hút vào hộp Frooti với lực mạnh hơn mức cần thiết.
Thì em làm một hai món. Hoặc nếu em muốn gây ấn tượng với bà hơn nữa, hãy nấu bữa tối nay.
Gì cơ? Anh điên à, em đã bao giờ nấu cả một bữa đâu.
Vậy á?
Tôi hút sùn sụt đồ uống của tôi.
Đừng có ‘vậy á’ với em. Anh đã bao giờ học nấu ăn chưa?
Chưa, nhưng đấy là vì anh mải học hành.
Em cũng học IIMA.
Ừ, nhưng…
tôi nói và ngừng lại.
Ừ, nhưng sao? Em là con gái, thật không may. Bếp kìa,
cô nói và vứt vỏ hộp carton Frooti lên bàn.
Ananya, anh đang gợi ý cách để giành tình cảm của mẹ anh. Em nói là em sẽ làm bất cứ điều gì cơ mà.
Được thôi, cho em một hộp Frooti nữa được không? Em chết đói rồi đây này.
Tôi đưa Ananya một hộp nữa. Chuông cửa reo lên. Ananya đứng dậy định về phòng.
Ở đây đi,
tôi nói và ra mở cửa.