• 534

43.


Số từ: 2085
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Mẹ tôi về với hai làn nhựa đầy rau. Tôi giúp bà mang chúng vào bếp. Bà mở tủ lạnh để bỏ rau vào bên trong.

Ai đã uống Frooti thế?
mẹ tôi hỏi.

Con uống một. Và Ananya cũng uống.


Thiếu ba hộp Frooti. Cô ta đã uống hai hả?
bà nói.
Tôi im lặng.
Chúng tôi vào phòng khách. Mẹ tôi mang một cây xúp lơ khổng lồ, một cái đĩa và một con dao. Bà bắt đầu cắt từng chẽ xúp lơ bằng con dao đó, dùng ngón tay cái làm điểm tựa.

Bác ơi, cháu giúp được chứ ạ?
Ananya hỏi.

Giúp gì?
mẹ tôi hỏi.

Nấu bữa tối ạ,
Ananya nói.

Đúng rồi, mẹ, sao mẹ không để Ananya nấu bữa tối hôm nay?
tôi gợi ý với một nụ cười gượng gạo.
Ananya nhìn tôi trừng trừng. Giúp là một chuyện, nấu cả bữa là chuyện khác. Nhưng mà, nếu cần gây ấn tượng thì cô phải làm nhiều hơn là chỉ rửa rau thôi.
Mẹ tôi nhìn Ananya.

Vâng, thưa bác, sao không chứ? Sẽ rất vui mà,
Ananya nói.
Mẹ tôi nhún vai và đưa chiếc đĩa cho Ananya.
Krish thích gobi aloo[40]. Tôi cũng định làm đậu lăng đen hầm, đậu bắp, raita[41] và xa lát. Thế thôi, một bữa tối đơn giản.


Mẹ,
tôi nói, để ngăn bà tăng thực đơn thêm nhiều món nữa.

Bột thì để trong thùng dưới bếp ga nhé. Nhào một ít để làm roti,
mẹ tôi nói.
Nghe thấy chứ, Krish?


Không có gì ạ. Mẹ có muốn nấu cùng nhau để cho nhanh hơn không?
tôi nói.

Cô ấy muốn thì để cô ấy làm thế. Mẹ cũng không đến nỗi đói. Cứ thoải mái thời gian,
mẹ tôi nói và bật ti vi lên.
Ananya nâng niu cái xúp lơ trong lòng như thể một em bé sơ sinh. Bằng dao và ngón cái, cô chẳng thể cắt cho ra trò. Cô cắt mỗi lần một chẽ, dùng con dao như một chiếc cưa.
Mẹ tôi cười khẩy. Tôi cau mặt nhìn bà.
Mẹ bị đau đầu. Mẹ về phòng nghỉ đây. Hãy gọi mẹ khi bữa tối đã sẵn sàng nhé,
mẹ tôi nói và rời đi.

Ananya, em muốn anh giúp chứ?
tôi nói.

Để em yên,
Ananya nói, mắt cô nhìn xuyên vào trong cây xúp lơ.

Dùng ngón cái của em, như thế này này,
tôi nói và lấy tay thể hiện động tác.
Ananya thử. Được hai chẽ, cô cắt vào tay mình.
Ôi!
cô kêu lên.

Có chuyện gì vậy?


Chẳng có gì,
cô sụt sịt.
Chẳng có gì cả, anh đi nghỉ cùng với mẹ mình đi.


Chảy máu à?
tôi hỏi.
Em bị thương rồi!


Không sao. Em đã nói sẽ làm bất cứ điều gì cơ mà. Một tí máu thì sao chứ?


Vết cắt này không phải lỗi của mẹ anh,
tôi nói.

Im đi và đi lấy bông băng cho em. Và lấy đậu bắp trong tủ lạnh nữa,
cô nói.
Một giờ sau chúng tôi đã cắt gobi, đậu bắp, hành, tỏi, gừng, cà chua, dưa chuột và ớt xanh đủ cho nhiều món. Nếu không tự mình làm, bạn sẽ chẳng bao giờ nhận ra nỗ lực mẹ bạn đặt vào trong mỗi bữa ăn.
Chúng tôi vào bếp. Tôi lấy bột vào một cái bát.

Em không biết phải trộn cái này thế nào,
cô nói.

Không sao, anh đã nhìn thấy mẹ anh làm rồi. Để anh thử,
tôi nói và rót nước vào trong bát.

Và anh rán hành trong… cái này?
Ananya lấy ra một chiếc chảo sâu lòng từ chạn bếp.

Đúng rồi,
tôi nói và bật bếp ga lên. Tôi mở các hộp gia vị. Cô không biết sử dụng chúng như thế nào.
Hãy nhớ năm gia vị bất biến trong mỗi món Punjab - muối, nghệ, ớt đỏ, bột rau mùi và garam masala,
tôi nói.
Ananya nấu các món rau trong khi tôi xử lý bột. Tôi phải đổ nước vào hai lần vì nó quá dính. Một làn khói cay sè bay lên trong bếp. Cả hai chúng tôi đều ho sù sụ.

Em đã làm gì thế?
tôi hỏi.

Em… chẳng… biết… nữa.
Ananya ho không kiểm soát được.
Mẹ tôi bước vào bếp.
Cô đang làm cái gì vậy?
Bà chạy đến bếp và vặn nhỏ lửa.
Ai lại nấu to lửa thế này chứ? Thấy chưa, gia vị khét cả rồi.

Ananya lùi khỏi bếp.

Còn con? Con đang làm gì ở đây?
mẹ tôi hỏi.

Con… con ngửi thấy mùi cháy nên chạy ra,
tôi nói.

Thế là tay con rơi vào bát bột hả?
bà hỏi, trỏ vào những ngón tay và lòng bàn tay dính đầy bột của tôi.
Tôi im lặng.

Thấy chưa, cô ta sẽ lợi dụng con như thế sau đám cưới đấy. Cô ta còn chẳng thể làm món roti.

Ananya chạy khỏi bếp. Tôi muốn chạy theo cô, nhưng với sự có mặt của mẹ, thì đó dường như không phải ý kiến hay. Tôi giơ hai tay dính đầy bột lên tuyệt vọng.

Cô ấy là người Nam Ấn, mẹ, làm sao mẹ có thể trông chờ cô ấy…


Con đã nói là cô ta muốn nấu bữa tối mà. OK, bảo cô ta nếu muốn thì làm dosa cũng được. Cô ta có biết làm dosa không đấy?


Vâng, con chắc chắn. Nhưng mẹ cần một cái máy xay…

Ananya quay trở lại bếp.
Không, thưa bác, cháu không biết làm dosa,
Ananya nói.
Và cháu cũng không biết làm roti. Thực sự, cháu nấu cái gì cũng dở lắm.


Ngoại trừ những mưu mô để đánh bẫy con trai tôi,
mẹ tôi nói.
Họ ném cho nhau những cái nhìn hằn học, Ananya rời khỏi bếp trong căm phẫn.

Mẹ!
tôi bực dọc nói.

Gì cơ? Cái gì nữa đây?
mẹ tôi nói.
Con bị nó bỏ bùa rồi. Con mang nó về nhà. Nhào bột cho nó. Con đưa cho nó hai hộp Frooti mẹ mua cho khách. Con quá lo lắng cho nó. Còn mẹ thì sao?


Mẹ thì sao, hả mẹ?


Nó đang làm gì ở đây vậy?


Mẹ, cô ấy có thể nghe thấy mẹ đấy.


Thấy chưa, con chỉ quan tâm tới nó thôi. Đi, đi với nó đi.

Mẹ tôi sắp xếp lại những chiếc đĩa trong bếp. Bà vứt bỏ hỗn hợp gia vị cũ đi và làm một đợt mới khi tôi rời đi.

Đưa em tới nhà khách, em muốn rời khỏi đây,
Ananya nói, mặt đẫm nước mắt.

Không,
tôi nói và lau nước mắt cho cô.
Không, em không thể đi được.


Em không thể làm được việc này,
cô nói.
Em cứ tưởng thuyết phục bố mẹ em là đủ rồi. Anh nói mẹ anh rất tình cảm. Tình cảm? Nếu mẹ anh mà tình cảm, thì Hitler là một thứ đồ chơi trẻ con.


Em đi tắm đi, Ananya,
tôi nói.
Hãy ăn bữa tối cùng nhau.

Chúng tôi ngồi xuống ăn bữa tối. Mẹ tôi lấy thức ăn cho tôi. Ananya tự lấy thức ăn cho mình.
Tôi chọn một chủ đề an toàn.
Những lễ nào là quan trọng cho đám cưới của chị Minti vậy ạ?


Ngày nào mẹ cũng phải đi,
mẹ tôi vừa nói vừa nhai thức ăn.
Puja[42], rồi Sangeet[43].Tất nhiên, những cái quan trọng nhất là lễ đính hôn và đám cưới, thứ Sáu và Chủ nhật tới. Con cũng sẽ tới chứ?


Lễ đính hôn và đám cưới, tất nhiên rồi. Con sẽ đưa cả Ananya tới cùng.

Mẹ nhìn tôi khó chịu. Bà không muốn nói về chuyện đó khi có mặt Ananya.

Mẹ đừng lảng tránh chuyện đó, mẹ. Con đưa Ananya về đây để mẹ và gia đình mình biết cô ấy.


Mẹ đã biết nó không thể nấu bữa tối,
mẹ tôi nói.

Cháu xin lỗi bác,
Ananya nói.
Tôi không ngờ đến điều đó, nhưng cảm thấy nhẹ lòng khi Ananya xin lỗi.

Không sao, các cô gái được nuông chiều đều như thế này. Chính vì thế mà tôi muốn Krish cưới…


Mẹ, con muốn cưới Ananya,
tôi nói,
nếu mẹ vẫn chưa nhận ra điều đó.

Mẹ tôi đặt miếng roti trở lại đĩa của bà và đẩy ghế ra đằng sau để đứng lên.

Mẹ, mẹ đợi đã. Con muốn nói chuyện,
tôi nói.

Sao mẹ phải nói chuyện? Dù sao thì con cũng sẽ làm bất cứ điều gì con muốn mà. Ra đền ngay bây giờ mà cưới luôn đi.


Thưa bác, chúng cháu muốn bác được vui vẻ trong đám cưới,
Ananya nói.

Vui vẻ nỗi gì. Cô không thể ép tôi vui được. Mọi người đều khen mẹ Minti vì sự lựa chọn của bà ấy. Tôi đã chịu đựng nhiều năm để nuôi con mình lớn lên. Sao tôi không có được niềm vui sướng như thế? Tôi muốn một đám cưới xa hoa, tôi muốn đằng nhà gái tôn trọng tôi, tôi muốn cô gái được các anh chị em tôi chấp nhận.


Họ sẽ thích Ananya! Cô ấy thông minh, có giáo dục…


Nó là người Nam Ấn,
mẹ tôi nói, ngắt lời tôi.

Thế thì sao nào? Hãy xem các anh chị em của mẹ nói gì về Ananya. Đám cưới này là một dịp hoàn hảo đấy.


Và mẹ sẽ phải nói nó là ai?
mẹ tôi hỏi một cách dứt khoát.

Mẹ cứ bảo cô ấy là một người bạn cùng lớp của Krish, chưa bao giờ được chứng kiến một đám cưới Punjab và muốn đến,
tôi nói.
Mẹ tôi yên lặng. Bà nhặt miếng roti lên và bắt đầu ăn tiếp.

Thưa bác, cháu xin lỗi vì đã tới mà không báo trước. Cháu tưởng anh Krish đã nói với bác rồi.


Nó chẳng bảo gì tôi cả. Nó thật vô ý vô tứ,
mẹ tôi nói.

Cháu đồng ý, anh ấy giao tiếp không khéo lắm,
Ananya nói.

Thấy chưa,
mẹ tôi nói với tôi.
Cho dù họ đang lập hội chống lại tôi, tôi bỏ qua. Tôi muốn họ gắn kết với nhau theo mọi cách có thể.

Đậu láng hầm ngon quá bác ạ, bác phải dạy cháu cách làm mới được,
Ananya nói.

Thế thì tại sao cháu lại ăn như một con sóc thế? Hãy ăn cho tử tế đi,
mẹ tôi nói.

Con sẽ nói chuyện với Minti,
tôi nói thêm.
Con chắc chị ấy sẽ không có vấn đề gì nếu con đưa một người bạn đi cùng.


Chỉ như một người bạn thôi đấy,
mẹ tôi nói.

Cảm ơn mẹ,
tôi nói và ôm bà.

Bố con chẳng bao giờ cho mẹ bất cứ cái gì cả. Con đừng có tước đi của mẹ những điều mẹ đáng được hưởng,
mẹ tôi nói.

Bác trai đâu ạ?
Ananya hỏi.

Ai biết được chứ?
mẹ tôi nói.
Ông ấy sẽ trở về muộn. Cháu sẽ gặp ông ấy vào buổi sáng. Cháu sẽ ngủ ở phòng của khách còn Krish ở phòng của nó, phải không?


Tất nhiên rồi, mẹ,
tôi nói,
còn thế nào được chứ?

Mẹ tôi kết thúc bữa tối. Ananya xin rửa bát. Mẹ tôi nói người giúp việc sẽ tới vào buổi sáng, nhưng Ananya nhất định đòi làm. Mẹ tôi về phòng mình.

Nào, Quý cô Quản lý Thương hiệu, cô chắc không cần giúp đỡ chứ?
tôi nói và dựa vào tường bếp.
Ananya lấy bùi nhùi rửa bát cho Vim vào bát đĩa.
Không, em không muốn bị tố là bẫy Hoàng tử Punjab nữa đâu,
Ananya nói và cọ chiếc chảo không thương tiếc.

Để anh lau khô bát đĩa,
tôi đề nghị.

Anh đi đi, em xin anh đấy,
cô nói và đẩy tôi ra khỏi bếp.
= =
• Chú thích •
[40] Gobi alo: Món ăn Ấn được nấu từ khoai tây và xúp lơ với các gia vị như cà ri, bột nghệ.
[41] Raita: món ăn làm từ rau quả (như dưa chuột, hành tây, cà rốt,…) trộn với sữa chua và các loại gia vị.
[42] Puja: Nghi lễ đầu trong đám cưới, cả hai gia đình cô dâu và chú rể cầu nguyện để lễ cưới diễn ra thuận lợi.
[43] Sangeet: Ca hát mừng đám cưới, thường có trong phong tục cưới xin của người Punjab.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.