• 343

44.


Số từ: 834
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn

Cháu chào bác,
Ananya vừa nói vừa bước vào phòng khách trong bộ áo ngủ. Lúc đó là bảy rưỡi sáng. Bố tôi, theo thói quen từ hồi trong quân ngũ, đã tắm và thay đồ xong. Ông ngẩng lên khỏi tờ báo. Ông không đáp lời.

Cháu là Ananya, bạn của anh Krish.


Tốt,
bố tôi nói và quay trở lại với tờ báo. Ông giữ bình tĩnh. Tôi biết Ananya mà rời đi là ông sẽ nổi điên lên ngay. Tôi bước vào phòng khách và tảng lờ ông.

Ananya, xong chưa. Chúng mình phải đi trước giờ cao điểm.


Con đi đâu đấy?
bố tôi nói.
Tôi không trả lời. Bố tôi đứng dậy và vào bếp.

Cái thói ở đâu đấy hả?
tôi nghe ông quát tháo mẹ tôi.

Lại làm sao vậy?
mẹ tôi nói trong khi tôi vẫn ghé một tai hóng chuyện trong bếp.

Tôi hỏi nó chuẩn bị đi đâu, nó không trả lời. Còn đứa con gái đó là ai?


Nó sẽ đưa Ananya tới nhà khách rồi đi làm. Có gì đâu?
mẹ tôi nói.

Thế sao nó lại không nói? Và sao bà không bảo tôi là chúng ta có khách tới nhà?


Tôi có biết đâu,
mẹ tôi nói.

Bà lại nói dối nữa rồi,
bố tôi gào lên.
Trông Ananya đầy kinh hãi.

Chào mừng đến với thế giới của anh,
tôi nói,
giờ biến khỏi đây thôi.


Tôi quay trở về sau giờ làm việc và thấy ngôi nhà yên lặng đến chết chóc. Hiển nhiên bố tôi đang ở nhà. Ông đang ngồi ở bàn ăn tối cùng với mẹ tôi.

Krish, bố con muốn nói chuyện với con,
mẹ tôi nói.

Mẹ bảo ông ấy là con không muốn,
tôi nói.

Ông ấy nói ông ấy sẽ không tới đám cưới Minti nếu con không nói chuyện với ông ấy,
mẹ tôi nói.
Những đám cưới ở bên đằng ngoại chính là lúc chúng tôi cần đến bố tôi nhất. Mẹ tôi muốn thể hiện rằng mọi thứ vẫn bình thường. Sự có mặt của bố tôi sẽ ngăn cản được những cái lưỡi khỏi uốn éo trong vài tuần. Tôi không có lựa chọn. Tôi bước tới và ngồi đối diện ông.

Vậy là giờ bố chuyển sang hăm dọa rồi đấy, bố muốn nói chuyện gì nào?
tôi nói.

Đây không phải là hăm dọa. Khi gia đình ta không nói chuyện với ta, sao ta phải…
ông nói.

Sao cũng được. Chuyện gì vậy?
tôi hỏi.

Đứa con gái đó là ai?


Ananya Swaminathan.


Sao con lại biết nó?


Cô ấy là bạn cùng lớp đại học và là bạn gái của con.


Thấy chưa Kavita,
bố tôi nói,
thế mà bà nói con bé chỉ là bạn hả.


Bố đang nói với con, sao bố phải đổ tội lên mẹ con,
tôi nói.

Thế con bé đến đây là vì chuyện gì?
bố tôi hỏi.

Cô ấy được cử đến vì công việc. Minti đã mời cô ấy tới đám cưới. Bố có vấn đề gì sao?


Con không thể chọn một đứa con gái để cưới được. Ta sẽ chọn cho con,
bố tôi nói.

Bố muốn rao bán con. Vậy trong khi bố ở ngoài đó thương lượng, giá của con tăng đến đâu rồi?


Kavita, thằng lỏi này…


Thằng lỏi ở ngay đây. Nói với con đây này.


Tôi sẽ không tới đám cưới Minti,
bố tôi tuyên bố.

Đừng mà, đừng làm thế. Krish, hãy nói năng đúng mực đi,
mẹ tôi cầu khẩn.

Không, mẹ, chúng ta sẽ không đưa ông ấy đi cùng. Chúng ta sẽ nói ông ấy bị ốm, bị tâm thần.


Cẩn thận cái mồm mày đấy,
bố tôi nói và giơ tay lên.

Tôi thách đấy,
tôi nói và đứng dậy. Tôi về phòng mình nhưng có thể nghe thấy họ.

Tôi sẽ không đến đám cưới đó đâu, Kavita,
bố tôi nói. Tiếng bát đĩa loảng xoảng có lẽ là do bị gạt xuống khỏi bàn ăn.

Cứ làm gì mình muốn đi, tất cả các người,
mẹ tôi nói.
Tôi nằm trên giường. Tôi tự hỏi sao chúng tôi vẫn có thể ở với nhau như một gia đình. Tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ nhớ Chennai, nhưng lúc này tôi đang nhớ. Rõ ràng người ở đó chẳng gắn kết gì với tôi, nhưng ít nhất cũng không ai đâm xỉa vào lòng tôi. Tôi tính gọi cho Ananya nhưng tôi không muốn dồn những bực dọc của tôi lên cô. Những câu hỏi vụt qua trong đầu tôi. Việc tôi đưa Ananya về cái nhà này có phải là điều đúng đắn? Cô ấy sẽ nghĩ gì về tôi? Liệu cô ấy có thay đổi quyết định về tôi? Ngắm nhìn vũ điệu ngu ngốc của những ý nghĩ trong đầu óc mình trước khi đi ngủ, tôi cứ trằn trọc mãi trên giường cả đêm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.