58.
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 1458 chữ
- 2020-05-09 02:37:13
Số từ: 1442
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
58
Bố con đâu ạ?
tôi hỏi mẹ tôi,
bố không nói với con bố cần bao nhiêu bản copy.
Dù ngồi ăn sáng trước khi đi làm, tôi chỉ uống một cốc sữa. Những thứ rắn vẫn không thể tiêu hóa được. Tôi muốn chạy ù đi làm và để đầu óc tôi bận rộn trước khi nó lại rơi vào cái hố đen chết tiệt đó lần nữa.
Đi bộ buổi sáng rồi,
mẹ tôi nói.
Sao bố không mang di động?
tôi vừa nói vừa xỏ giày để tới công ty.
Cứ copy mỗi cái bốn bản, đề phòng,
mẹ tôi nói.
Đó không phải chuyện lớn. Tuy vậy, những ngày này tôi rất dễ cáu bẳn.
Cứ như con chẳng còn việc gì để làm ở văn phòng vậy,
tôi nói.
Tất cả những người gắt gỏng trong cái nhà này, xin hãy đi đi,
mẹ tôi nói và chắp tay.
Mẹ không biết khi nào con mới quên con bé ấy.
Con không biết khi nào mẹ mới kết thúc vở kịch của mẹ,
tôi nói.
Đứa con gái này…
mẹ tôi bắt đầu.
Tạm biệt mẹ,
tôi nói vội và vọt khỏi nhà.
Đêm đó tôi về nhà muộn. Tôi đã vục đầu vào nước quả và sữa cả ngày.
Lại không ăn tối à? Dạo này con ăn uống ở đâu thế, và nhìn con kìa, phờ phạc quá. Mà cạo râu đi, xin con đấy,
mẹ tôi nói.
Bố đã về chưa ạ?
tôi hỏi,
Đây là giấy tờ của bố.
Tôi lấy ra các bản in và đặt chúng lên trên bàn. Mẹ tôi lắc đầu và bảo tôi rằng ông đã đi đâu cả ngày nay rồi.
Mẹ đưa cho bố hộ con nhé,
tôi nói.
Tôi về phòng và nằm vật ra giường. Sợ hãi mảnh-đất-hố-đen, tôi để đèn sáng. Tôi đọc báo, cố gắng tập trung hết sức vào từng bài để làm cho tâm trí bận rộn. Một cô gái quảng cáo với bức ảnh mặc bikini nói rằng cô muốn được yêu chân thành. Tôi thấy yêu cầu của cô khá hợp lý.
Bố tôi trở về lúc nửa đêm.
Bố nghĩ đây là khách sạn sao?
tôi nói và mở cửa. Mấy tuần nay tôi chưa có trận cãi cọ nào với ông, nên bây giờ cũng đến lúc rồi.
Bố tôi không đáp lại.
Đây là các bản in của bố. Con không biết bố cần bao nhiêu bản.
Cảm ơn con,
bố tôi nói.
Bố đi đâu mà muộn vậy? Công việc đại lý bất động sản của bố không thể muộn thế này được,
tôi nói.
Bố không trả lời cho con được,
bố tôi nói.
Và đó chính là lý do tại sao chúng ta là một gia đình chết tiệt,
tôi nói.
Tôi về phòng mình. Tôi đóng sầm cửa vào và chuẩn bị cho một đêm nữa với những con quỷ trong đầu mình. Tôi đã tự hứa sáng mai sẽ gọi cho bác sĩ Iyer và lấy một đơn thuốc phấn chấn tinh thần. Ngoài ra thì, tôi không chịu đựng nổi những con quái vật trong đầu nữa.
Đến ba giờ sáng tôi vẫn nửa thức nửa ngủ. Những tiếng chuông liên tiếp đánh thức tôi dậy. Tôi xem đồng hồ, năm giờ sáng. Gã quái quỷ nào gọi vào giờ này vậy nhỉ?
Tôi lảo đảo thức dậy với cơn đau đầu chực sẵn. Tôi ra phòng khách. Tôi cầm điện thoại lên, sẵn sàng gào vào mặt tay đưa sữa hoặc bất cứ kẻ nào khác nghĩ rằng gọi lúc này cũng không vấn đề gì.
A lô,
một giọng nữ nói.
Ananya?
tôi hỏi. Tôi biết giọng nói này quá rõ.
Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều,
Ananya nói.
Cô ấy có quay nhầm số không nhỉ?
Gì cơ?
tôi nói, các giác quan vẫn chưa hoạt động hết.
Anh đã giải quyết được mọi chuyện. Cảm ơn anh rất nhiều,
cô nói, giọng cô vô cùng phấn khích.
Anh đã làm gì nhỉ?
Tôi chớp mắt ngái ngủ.
Đừng giả vờ! Đáng lẽ ít ra anh cũng phải bảo em chứ.
Bảo em cái gì cơ?
Rằng bố anh sẽ đến Chennai,
Ananya nói.
Gì cơ?
tôi nói và tỉnh ngủ ngay lập tức.
Đừng có giả vờ ngốc nghếch nữa. Bác ấy đã dành bảy tiếng với bố mẹ em ngày hôm qua. Bác ấy đã thuyết phục họ rằng em sẽ được đối xử như con gái mình và xin lỗi về tất cả những điều không đúng trong quá khứ.
Bố anh ấy à?
tôi cố gắng hỏi lại cho rõ.
Vâng, bố mẹ em đã cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi gặp gỡ bác ấy. Thực tế, họ còn hỏi em đã tính ngày cụ thể hay chưa. Anh có thể tưởng tượng được không?
Ananya nói quá nhanh, thật khó để hiểu hết lời cô.
Hả, thật vậy sao?
tôi nói.
Ồ, hãy thức dậy hẳn đi rồi gọi em nhé. Em yêu anh, anh yêu. Xin lỗi anh về chuyện ngày hôm trước nhé, em đã quá rối trí.
Anh cũng vậy,
tôi nói.
Gì cơ? Anh cũng yêu em hay anh cũng đang rối trí.
Cả hai,
tôi nói,
nhưng gượm đã, bố anh đến nhà em ư?
Anh không biết thật đấy à.
Không,
tôi nói.
Chà,
cô nói,
thế thì cảm ơn bác giùm em nhé.
Tôi bước vào phòng bố mẹ mình. Họ đang ngủ. Không biết tại sao, nhưng tôi đã làm một việc hoàn toàn ngớ ngẩn. Tôi nằm vào giữa và mỗi tay ôm một người. Một phút sau, tôi đã ngủ thiếp đi.
Tôi tỉnh dậy năm tiếng sau đó, lúc mười giờ. Bố mẹ tôi không ở trong phòng. Tôi bật dậy khỏi giường, hoảng hốt vì mình đã quá muộn giờ đi làm. Tôi bước ra ngoài.
Bố đâu rồi ạ?
tôi hỏi khi nhìn thấy mẹ tôi.
Ngoài ban công ấy,
mẹ tôi nói.
Bố tôi ngồi trên ghế, đang xới đất trong một chậu hoa. Ông nhìn thấy tôi nhưng vẫn giữ yên lặng. Tôi băn khoăn không biết nên nói điều gì với ông. Tôi nhặt một chiếc bay khác và bắt đầu xới đất cùng.
Bố, bố đã tới Chennai à?
Tin tức lan truyền nhanh đấy,
ông nói. Ông không ngẩng lên khỏi chậu hoa.
Tại sao? Ý con là, sao có thể chứ?
Con bố cần giúp đỡ,
bố tôi vừa nói vừa nhổ cỏ từ đất lên. Giọng ông đều đều, nhưng tôi cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.
Ông đặt một cây con vào trong chậu và vun đất tơi mới xung quanh nó. Tôi tới ngồi cạnh ông và lấy ngón tay ấn đất.
Sao bố lại biết được?
tôi hỏi.
Ông nhìn thẳng vào tôi, nói,
Bởi vì bố là bố của con. Một người bố tồi, nhưng bố vẫn là bố của con.
Ông tiếp tục,
Và cho dù con cảm thấy bố đã làm con thất vọng đến thế nào trong quá khứ, bố vẫn cảm thấy lần này nên làm việc của mình. Một người bạn đời là rất quan trọng. Ananya là một cô gái tốt. Con không nên để mất con bé.
Cảm ơn bố,
tôi nói, cố kìm những giọt nước mắt.
Không có gì,
ông nói. Ông ôm tôi.
Bố không hoàn hảo. Nhưng đừng cướp đi đứa con trai của bố trong những năm cuối đời này,
ông nói.
Tôi ôm lại ông. Không cần kiềm chế gì nữa, tôi để mặc nước mắt trào ra. Thế giới chào đón những đứa trẻ và những người mẹ của chúng, nhưng chúng ta cũng cần những người bố.
Tôi nhắm mắt lại. Tôi nhớ tới vị guru. Tôi đứng trên đỉnh một ngọn núi xanh, ngắm nhìn bình minh tuyệt đẹp. Khi tôi ôm bố tôi, chiếc áo choàng nặng trĩu đã rơi xuống, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù sao bố cũng sẽ không tới đám cưới đâu,
bố tôi nói.
Tại sao ạ?
tôi hỏi, ngạc nhiên.
Mẹ con sẽ không đi mà không có họ hàng của bà ấy. Bố không biết phải làm gì ở đó nếu như họ có mặt.
Bố không đến đám cưới của chính con trai mình ư?
tôi nói.
Ananya tới nhà mình là được rồi,
bố tôi nói.
Lúc đó tôi cảm thấy biết ơn đến mức không giận nổi ông.
Bố phải tới. Con muộn làm rồi, nhưng con sẽ thuyết phục bố sau,
tôi nói.