• 222

Chương 55


Tiểu Huyên dịch
Võ Thị phát hành
Nxb Văn Học
7:30 SÁNG
DE ROQUEFORT ĐI THANG QUA KHU RỪNG TOÀN NHỮNG cây thông cao, mặt đất dưới chân gã điểm xuyết những bụi thạch nam. Mùi mật lan tỏa trong không khí sáng sớm. Những kẽ đá vôi màu đỏ bao quanh gã đang được bao phủ trong một làn sương mỏng. Một con đại bàng ẩn hiện trong hơi sương, đi tìm con mồi cho bữa sáng của mình. Gã đã ăn cùng các giáo hữu, bữa ăn theo lốỉ truyền thống, trong im lặng, chỉ có tiếng đọc kinh.
Gã buộc phải đặt lòng tin vào Claridon. Lão ta đã tìm ra lời giải bức mật mã với hai con số bảy và chín. Thật không may, thông điệp đó là vô tích sự. Claridon nói với gã rằng Lars Nelle đã tìm ra một bức mật mã trong một bản thảo chưa được công bố của Noel Corbu, người từng đã thêu dệt rất nhiều câu chuyện bịa đặt về Rennes vào giữa thế kỷ hai mươi. Nhưng Nelle đã thay đổi bức mật mã hay Saunière ? Liệu có phải lời giải đáng thất vọng đã khiến Lars Nelle quyết định tự sát hay không ? Với tất cả những nỗ lực đó, và khi cuối cùng giải mã được những gì Saunière để lại, mọi thứ hóa ra lại là công cốc. Nelle muốn nói gì khi ông ta tuyên bố "Hoàn toàn không có gì để tìm kiếm cả" ?
Thật khó mà biết được.
Nhưng gã nhất quyết sẽ tìm ra.
Một tiếng tù và vang lên từ xa, phía lâu đài. Có lẽ ngày làm việc mới đã sắp bắt đầu. Phía trước, gã nhìn thấy một tên thám thính của mình. Gã đã liên lạc qua điện thoại di động trên đường từ tu viện đi về phía Bắc và được biết rằng tất cả đều yên ắng. Qua đám cây, gã nhìn thấy tòa lâu đài, còn cách đó khoảng hai trăm mét, tắm mình trong ánh sáng rực rỡ của buổi sáng.
Gã tiến lại gần tay giáo hữu, kẻ báo cáo lại rằng cách đó một giờ, mười một người gồm cả đàn ông và phụ nữ đã đi chân trần đến nhà, từ khu công trường xây dựng. Tất cả đều ăn mặc bình thường. Kể từ khi đó họ chưa ra khỏi nhà. Tay gác thứ hai báo cáo rằng cửa hậu của tòa nhà vẫn yên tĩnh. Không có ai ra hoặc vào. Hai giờ trước đó thì có nhiều hoạt động ở trong nhà — ánh đèn ở các phòng, gia nhân đi lại. Chính Cassiopeia Vitt đã có lúc xuất hiện và đi ra tàu ngựa, rồi quay trở vào nhà.

Vào khoảng một giờ sáng cũng có nhiều hoạt động
, tay giáo hữu nói với gã.
Đèn trong các phòng ngủ bật, rồi có ánh đèn trong một phòng ở tầng dưới. Khoảng một giờ sau, đèn tắt hết. Có vẻ như là tất cả đã tỉnh dậy một lúc, rồi lại đi ngủ
.
Có vẻ như là đêm đó đã mang lại cho họ nhiều kết quả cũng giống như cho gã.
Nhưng không có ai ra khỏi nhà chứ ?

Tay kia lắc đầu.
Gã lấy điện đàm từ trong túi ra và nói chuyện với tay chỉ huy mười hiệp sĩ mà gã dẫn theo. Họ đã đỗ xe cách đó nửa dặm và đi bộ qua khu rừng để đến chỗ lâu đài. Gã đã ra lệnh cho họ kín đáo vây lấy tòa nhà, rồi ở yên đó đợi lệnh. Lúc này gã được biết rằng cả mười người đều đã vào vị trí. Cộng thêm cả hai người đã ở đó từ trước và gã, tổng cộng có mười ba người mang vũ khí - thừa khả năng để có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Thật là hài hước, gã nghĩ. Lại thêm một lần nữa các giáo hữu phải chiến đấu chống lại một kẻ mang dòng máu Saracen. Bảy trăm năm trước, người Hồi giáo đã đánh bại người Công giáo và đoạt lại Đất Thánh. Giờ đây lại thêm một người Hồi giáo khác, Cassiopeia Vitt, dính dáng đến công việc của Dòng.

Thưa trưởng giáo
.
Sự chú ý của gã hướng đến tòa lâu đài và lối vào chính, nơi người ta đang xao xác lên trong những bộ quần áo sặc sỡ của nông dân thời Trung cổ. Những người mặc áo nâu với những sợi dây buộc quanh người, chân đi tất dài sẫm màu và xỏ trong những đôi giày mỏng. Vài người nô giỡn với mấy con chó phốc chạy quanh quẩn bên chân. Mấy người phụ nữ mặc những cái áo choàng dài màu ghi và buộc khăn quanh người. Những cái mũ rơm, mũ rộng vành, khăn và mũ trùm đầu nằm trên đầu họ. Hôm qua, gã đã nhận thấy các công nhân làm việc ở đây ăn vận giống thời Trung cổ đến thế nào. Hai người vui vẻ xô đẩy một người khác khi nhóm người rẽ sang hướng khác và chậm rãi tiến về con đường dẫn đến công trường xây dựng tòa lâu đài.

Chắc là có họp hành gì đó
, tay giáo hữu đứng cạnh gã nói.
Họ cứ đi đi lại lại từ công trường vào nhà
.
Gã đồng ý. Đích thân Cassiopeia Vitt trông coi dự án Givors này, cho nên cũng hợp lý khi cho rằng các công nhân đến nhà để gặp cô ta.

Có bao nhiêu người vào đó ?


Mười một
.
Gã nhẩm tính. Cùng số lượng đó đã đi ra. Tốt. Đã đến lúc hành động. Gã đưa điện đàm lên môi và nói.
Vào đi
.


Chúng ta sẽ làm gì trong đó ?
, giọng nói ở đầu kia hỏi.
Gã đã mệt mỏi với việc chơi đùa cùng đối phương.

Làm tất cả những gì cần thiết để giữ chúng lại cho đến khi ta vào
.
Gã vào lâu đài qua phòng bếp, một căn phòng rộng mênh mông, đồ đạc bóng loáng. Mười lăm phút đã trôi qua kể từ khi gã ra lệnh chiếm ngôi nhà và cuộc bao vây đã được tiến hành mà không phải nổ phát súng nào. Quả thực là những người ở trong nhà đang ăn sáng khi các giáo hữu tiến vào theo lối cửa chính. Người của gã đã đứng trấn giữ tất cả các lối ra vào và bên ngoài các cửa sổ của phòng ăn, triệt tiêu mọi hy vọng thoát thân.
Gà thấy vui. Gã không muốn gây sự chú ý.
Khi đi qua các căn phòng, gã có dịp ngưỡng mộ những bức tường sơn thật đẹp, những cái trần vẽ tranh, những cây cột chạm trổ, những cái giá để nến bằng thuỷ tinh, và các thứ đồ lụa Damacus. Cassiopeia Vitt là người rất có gu.
Gã tìm được phòng ăn và chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Mark Nelle. Những người khác thì có thể giết, xác của bọn họ sẽ được chôn trong rừng, nhưng Mark Nelle và Geoffrey thì phải được dẫn về để chịu hình phạt. Gã cần phải lấy bọn họ ra để làm gương. Cái chết của giáo hữu ở Rennes sẽ được báo thù.
Gã bước qua một căn phòng rộng và bước vào phòng ăn.
Các giáo hữu đã vây quanh phòng, súng giương sẵn. Cái nhìn của gã chạy qua cái bàn dài và ghi nhận sáu khuôn mặt.
Gã không nhận ra khuôn mặt nào trong số đó.
Thay vì nhìn thấy Cotton Malone, Stephanie Nelle, Mark Nelle, Geoữrey, và Cassiopeia Vitt, mấy người đàn ông và phụ nữ đang ngồi quanh bàn đều là những người lạ mặt, cả sáu đều mặc quần jeans và áo phông.
Những người công nhân của công trường xây dựng.
Khốn kiếp.
Bọn họ đã trốn thoát ngay trước mắt gã.
Gã cố kìm giữ cơn tức tối đang dâng lên.
Giữ họ lại cho đến khi ta quay lại
, gã nói với một trong số các giáo hữu.
Gã rời khỏi nhà và bình tĩnh đi dọc theo lối đi phủ bóng cây về phía bãi đỗ xe. Chỉ có vài cái xe ở đó vào cái giờ sớm sủa này. Nhưng cái xe thuê của Cotton Malone, từng đỗ ở đây lúc gã đến, giờ đã đi khỏi.
Gã lắc đầu.
Giờ đây gã rơi vào tình trạng hoang mang vì không biết họ đi đâu.
Một giáo hữu mà gã để lại trong lâu đài chạy đến từ phía sau. Gã tự hỏi tại sao tay này lại dám rời khỏi vị trí của mình.

Thưa trưởng giáo
, gã đàn ông nói.
Một trong số những người ở trong lâu đài nói rằng Cassiopeia Vitt yêu cầu họ đến lâu đài vào lúc sáng sớm hôm nay trong trang phục lao động. Sáu trong số họ thay quần áo và được Vitt chúc ăn sáng ngon miệng
.
Cái đó thì gã đã đoán ra rồi. Còn gì khác nữa không ?
Gã đàn ông chìa ra một cái điện thoại di động.
Cũng người đó nói rằng có một mẩu giấy để lại nói rằng cha sẽ đến đây. Khi cha đến, anh ta phải đưa cái điện thoại này cho cha, cùng với cái này nữa
.
Gã mở một tờ giấy ra và đọc.
Đã tìm được câu trả lời. Tôi sẽ gọi trước khi mặt trời lặn để báo tin.
Gã cần phải biết.
Ai đã viết cái này ?


Tay người làm nói rằng nó đã được để lại trong lúc thay quần áo với lệnh phải đưa lại trực tiếp cho cha
.

Làm thế nào mà con biết điều đó ?


Khi anh ta nói tên cha, con chỉ đơn giản nói rằng con là cha và anh ta đã đưa nó cho con
.
Điều gì đang xảy ra ở đây thế này ? Trong số kẻ thù của gã có một kẻ phản bội chăng ? Có vẻ như vậy. Vì không biết được là họ đã đi đâu, nên gã còn lại rất ít lựa chọn.

Rút các giáo hữu ra và quay lại tu viện
.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ.