Chương 56
-
Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ
- Steve Berry
- 2054 chữ
- 2020-02-02 09:00:19
Tiểu Huyên dịch
Võ Thị phát hành
Nxb Văn Học
10:00 SÁNG
MALONE LÁI XE VỀ HƯỚNG DÃY NÚI PYRÉNÉES, TRÔNG thật giống dãy núi Alps ở dáng vẻ và sự hùng vĩ. Chia cách Pháp với Tây Ban Nha, các đỉnh núi như thể kéo dài mãi cho đến bất tận, xung quanh phủ một lớp tuyết sáng, phía bên dưới là các triền núi xanh và những chỏm đá tím. Giữa các đỉnh là những thung lũng sâu và đầy bí ẩn phơi mình dưới mặt trời, với những bóng ma của vua Charlemagne, người Frank, người Visigoth, và người Moor.
Họ đi hai xe — xe thuê của anh và chiếc Land Rover của Cassiopeia, mà cô đã đỗ ở công trường xây dựng. Kế hoạch ra khỏi lâu đài thật thông minh và có vẻ như là mưu mẹo đó đã thành công, vì không thấy có cái đuôi nào bám theo - và, khi đã đi xa khỏi đó, anh kiểm tra thật kỹ cả hai chiếc xe xem có gắn thiết bị điện tử nào hay không. Anh buộc phải đặt lòng tin vào Cassiopeia. Cô là người có trí tưởng tượng cự phách.
Một giờ trước, trước khi đi vào núi, họ đã dừng lại để mua quần áo tại một trung tâm thương mại bên ngoài Ax-les-Thermes, một khu du lịch đẹp đẽ dành cho người leo núi và dân mê trượt tuyết. Những cái áo dài màu sắc sặc sỡ khiến họ trở nên khác hẳn, nhưng giờ đây họ đã chuyển sang quần jeans, áo phông, giày bốt và áo jacket bằng vải nỉ, sẵn sàng cho những gì đang chờ ở phía trước.
st. Agulous nằm trên mép một cái vực, bao quanh là những ngọn đồi bậc thang, ở cuối một đường xa lộ lẫn vào mây. Ngôi làng, không rộng hơn Rennes-le-Château bao lăm, là một quần thể những tòa nhà bằng đá vôi đã cũ mòn theo thời gian, như thể hòa mình vào núi đá phía trên.
Malone dừng xe trước khi vào làng, dưới những tán cây, trên một lối đi hẹp. Cassiopeia cũng dừng xe ở phía sau. Họ bước ra ngoài không khí lạnh buốt của vùng núi.
Tôi không nghĩ tất cả chúng ta nên đi cả vào làng
, anh nói.
Nơi này có vẻ như không mấy khi có nhiều khách du lịch cùng một lúc
.
Anh ấy nói đúng đấy
, Mark nói.
Bố tôi luôn rất thận trọng trong việc tiếp cận mấy cái làng kiểu này. Để tôi và Geoffrey lo việc này. Chỉ là hai người đi dạo chơi thôi. Việc đó thì không mấy lạ lùng vào mùa hè
.
Anh không nghĩ là tôi sẽ tạo được ấn tượng tốt à ?
, Cassiopeia hỏi.
Tạo ấn tượng tốt không phải là vấn đề của cô, Malone châm chọc.
Khiến cho người ta quên đi được ấn tượng đó mới là vấn đề".
Thế ai bắt anh phải làm việc đó ?
Cassiopeia hỏi.
Tôi
, Thorvaldsen tuyên bố.
Mark biết rõ vùng núi này. Cậu ấy biết tiếng. Để cậu ấy và Geoffrey đi vào đi
.
Thế thì đành vậy
, cô nói.
Đi đi
.
Mark đi trước, anh và Geoffrey bước qua cánh cổng chính và vào một quảng trường nhỏ cây cối bao quanh. Geoffrey vẫn đeo cái túi đựng hai quyển sách, cho nên trông họ rất giống hai người leo núi đi dạo vào buổi chiều. Những con bồ câu bay vòng vòng phía trên đám mái ngói bằng đá acdoa màu đen, chập chờn trên ngọn gió đang thổi lồng lộn qua các khe đá, thứ gió đang đẩy những đám mây dạt về phía Bắc phía trên những ngọn núi. Không một bóng người.
Một con đường rải sỏi dẫn từ quảng trường được chăm sóc cẩn thận và điểm xuyết bằng những tia nắng. Tiếng chân gõ cồm cộp báo hiệu sự xuất hiện của một con dê núi, rồi nó lại biến mất ở con đường phía bên kia. Mark mỉm cười. Cũng giống như nhiều nơi khác trong vùng, đây không phải là một nơi đông người.
Một đống đổ nát của một vinh quang nào đó xa xưa nằm ở nhà thờ, phía cuối quảng trường. Mấy bậc tam cấp hẹp dẫn lên một cánh cửa kiểu La Mã. Dù vậy, bản thân tòa nhà lại mang dáng dấp Gô tích nhiều hơn, tháp chuông của nó là một hình bát giác kỳ cục khiến Mark ngay lập tức chú ý. Anh không nhớ đã nhìn thấy cái gì tương tự trong vùng. Kích thước khổng lồ của nhà thờ nói lên rất nhiều điều về sự giàu có và quyền lực.
Thật thú vị vì một cái làng nhỏ thế này lại có nhà thờ to đến thế
, Geoffrey nói.
Ta đã nhìn thấy nhiều cái tương tự rồi. Năm trăm năm trước, đây là một trung tâm thương mại lớn. Vì vậy có nhà thờ là chuyện tất nhiên
.
Một cô gái trẻ xuất hiện. Những đốm tàn nhang khiến cô có dáng vẻ của một cô gái nông dân. Cô mỉm cười, rồi bước vào một cửa hàng bán đồ lặt vặt. Kế bên là một cái bưu điện. Mark tự hỏi về cái duyên của số phận đã khiến cho St. Agulous thoát được bàn tay tàn phá của người Saracen, Tây Ban Nha, Pháp, và những người tham gia cuộc Thập tự chinh Albigensia.
Bắt đầu ở đây nhé,
anh nói, tay chỉ vào nhà thờ.
Cha xứ nơi này có thể sẽ giúp được chúng ta
.
Họ bước vào một gian chính lớn, trần phía trên màu xanh đậm vẽ nhiều ngôi sao. Trên tường không hề trang trí tượng. Một cây thập giá khổng lồ treo phía trên ban thờ. Những phiến gỗ lót sàn, mỗi phiến rộng ít nhất hai feet, có thể đã được lấy từ các khu rừng lân cận từ nhiều thế kỷ trước, kêu ken két theo mỗi bước đi. Trong khi nhà thờ ở Rennes dày đặc các chi tiết, thì trong gian chính ngôi nhà thờ này, một sự vắng lặng kém tự nhiên đang bao phủ.
Mark nhận thấy sự chú ý của Geoffrey đang hướng lên cái trần. Anh biết Geoffrey đang nghĩ gì. Trưởng giáo từng mặc một cái áo choàng màu xanh thêu những ngôi sao vàng trong những ngày cuối đời.
Trùng hợp à ?
, Geoffrey hỏi.
Cái đó thì ta nghi ngờ đấy
.
Từ bóng tối gần ban thờ hiện ra một ông già. Hai bờ vai còng xuống của ông ta chỉ được trùm bên ngoài bằng một cái áo choàng mỏng rộng. Ông ta bước đi khó nhọc, khiến Mark nghĩ đến chuyển động của một con rối giật dây.
Cha có phải là tu viện trưởng không ?
, anh hỏi bằng tiếng Pháp.
Vâng, thưa ông
. .
Tên của nhà thờ này là gì ?
Nhà thờ St. Agulous
.
Mark nhìn thấy Geoffrey đi về phía trước, qua chỗ họ đang đứng, đến chỗ hàng ghế đầu tiên trước ban thờ.
Đây là một nơi yên tĩnh
.
Những người sống ở đây chỉ thuộc về chính họ. Quả thực đây là một nơi hiền hòa
.
Cha làm tu viện trưởng được bao nhiêu lâu rồi ?
Ôi, nhiều năm rồi. Có vẻ như là không có ai khác muốn làm việc ở đây. Nhưng tôi thực sự thích
.
Mark nhớ lại những gì mình đã biết.
Khu vực này đã từng có thời là hang ổ của bọn cướp người Tây Ban Nha, đúng không ? Chúng có thể luồn vào Tây Ban Nha, cướp phá người dân địa phương ở đó rồi quay trở về qua vùng núi, an toàn ở trên đất Pháp này, nơi người Tây Ban Nha không thể với tới được
.
Cha xứ gật đầu.
Để ăn cướp được ở Tây Ban Nha, họ phải sống ở Pháp. Và chưa bao giờ họ chạm đến một người Pháp nào cả. Nhưng thời đó cũng đã lâu lắm rồi
.
Anh tiếp tục chăm chú nhìn vẻ bên trong đầy khổ hạnh của nhà thờ. Không có gì cho thấy nơi này cất giấu một bí mật lớn cả.
Tu viện trưởng
, anh nói.
Có bao giờ cha nghe nói đến cái tên Bérenger Saunière chưa ?
Ông già ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.
Trong làng đã bao giờ có ai nhắc đến cái tên đó chưa ?
Tôi không quen nghe ngóng những câu chuyện của các giáo dân ở đây
.
Tôi cũng không định nói thế. Nhưng ông có nhớ ai đó từng nói đến cái tên đó không ?
Ông ta lại lắc đầu.
Nhà thờ này được xây khi nào ?
Năm 1732. Nhưng trước đó đã có các xây dựng vào thế kỷ mười ba rồi. Sau đó còn có nhiều tòa nhà nữa. Thật không may là hiện giờ không còn sót lại gì của thời đó cả
.
Sự chú ý của ông già quay sang Geoffrey, lúc đó đang bình thản đi lại gần ban thờ.
Cha có thấy phiền gì không ?
Mark hỏi.
Anh ta tìm gì vậy ?
Câu hỏi rất hay, Mark nghĩ.
Có thể là cậu ấy đang cầu nguyện và muốn được ở gần ban thờ chăng ?
Tu viện trưởng nhìn vào mặt anh.
Ông không giỏi nói dối lắm đâu
.
Mark nhận ra ông già đang đứng trước mặt mình khôn ngoan hơn là ông ta muốn người đối diện với mình nghĩ.
Tại sao cha không nói cho tôi biết là tôi muốn biết gì ?
Trông ông giống ông ấy lắm
.
Anh phải cố gắng lắm mới không để lộ sự kinh ngạc.
Cha biết bố tôi à ?
Ông ấy đã đến đây nhiều lần. Chúng tôi đã nói chuyện nhiều
.
Ông ấy có nói cho cha điều gì không ?
Cha xứ lắc đầu.
Ông biết rõ hơn mà
.
Cha có biết tôi đang định làm gì không ?
Bố ông nói với tôi rằng nếu ông đến đây thì có nghĩa là ông đã biết phải làm gì rồi
.
Cha có biết là ông ấy đã chết không ?
Tất nhiên. Người ta đã nói cho tôi. Ông ấy đã tự định đoạt đời mình
.
Một cách không cần thiết
.
Không hẳn là như vậy. Bố ông là một con người không hạnh phúc. Ông ấy đến đây để tìm kiếm nhưng thật đáng buồn là không tìm được gì cả. Điều đó làm ông ấy bực tức. Khi nghe nói rằng ông ấy đã tự định đoạt cuộc đời mình, tôi không thấy ngạc nhiên đâu. Trên cõi đời này, ông ấy không có được sự bằng an".
Ông ấy nói cho cha tất cả những chuyện đó à ?
Nhiều lần
.
Tại sao cha lại nói dối tôi rằng cha chưa bao giờ nghe thấy cái tên Bérenger Saunière ?
Tôi không nói dối. Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó
.
Bố tôi chưa bao giờ nói đến ông ây ?
Chưa một lần nào
.
Lại thêm một câu đố hiện ra trước anh, cũng gây bực bội và tức tối giống như là Geoffrey, lúc đó đang bước trở lại chỗ họ. Nhà thờ này rõ ràng không chứa đựng câu trả lời nào, cho nên anh hỏi,
Về tu viện của Hildemar, nơi trước đó là lâu đài rồi được hiến cho Agulous vào thế kỷ thứ mười thì sao ? Còn lại gì không ?
Ồ, có chứ. Vẫn còn đống đổ nát. Trên núi ấy. Không xa lắm đâu
.
Đó không còn là một tu viện nữa à ?
Tất nhiên là không rồi. Nó không còn là tu viện từ ba trăm năm nay rồi
.
Bố tôi có bao giờ nói đến nó không ?
Ông ấy đã đến đó nhiều lần, nhưng không tìm được gì. Điều ở đó càng khiến cho ông ấy thấy tức tối
.
Họ cần phải đi. Nhưng trước đó anh cần phải biết một điều.
Ai sở hữu đống đổ nát của tu viện ?
Nó được mua lại nhiều năm về trước. Một người Đan Mạch Henrik Thorvaldsen
.