Chương 18.1
-
Không Kịp Nói Yêu Em!
- Phỉ Ngã Tư Tồn
- 2104 chữ
- 2020-02-02 04:00:21
Dịch: Keichan (Huyền Trang)
Nhà xuất bản: Văn Học
Nguồn typer: DĐ Lê Quý Đôn
Tĩnh Uyển tiễn Trình Tín Chi về,trái tim mới đập bình thường trở lại.Ngày hôm sau ,vì là ngày đại hỷ cho nên hai vợ chồng họ Doãn đều bận chuẩn bị hôn lễ,trong nhà người đông việc nhiều,mấy người chị em họ của Tĩnh Uyển đều đến,ở trên lầu cùng cô.Một đám người nói nói cười cười,bỗng nghe thấy bác Phúc từ ngoài đường hô vọng vào trong,trên tay cầm tờ báo nói:
Đại thắng đại thắng ,đánh một trận thắng lớn rồi!’’.
Tĩnh Uyễn vội vàng đi lên hai bước,quả nhiên nhìn thấy hàng tít màu đỏ lớn trên trang báo:
Dư Gia Khẩu đại thắng,
cô không kịp nghĩ nhiều,chỉ mãi đọc nội dung bên dưới,chiến đấu kịch liệt hơn mười ngày,Thừa quân cuối cùng không địch được Dĩnh quân,toàn tuyến phía đông tan vỡ.Tĩnh Uyển đọc đến mấy chữ:
Dĩnh quân chiếm đóng Dư Gia Khẩu
,trong đầu
ầm
,một tiếng,định thần lại mới nghĩ Dư Gia Khẩu là vùng trọng yếu của Thừa quân,sau Dư Gia Khẩu là vĩnh tân,Vĩnh Tân làđại bản doanh phía nam của Thừa quân bóp chặt yết hầu đường sắt Thừa Dĩnh,bây giờ lại để mất Dư Gia Khẩu,e rằng Vĩnh Tân nguy hiểm chỉ một sớm một chiều.Cô sững sờ đứng đó,Minh Hương vội cầm lấy tờ báo,rót cho cô tách trà nóng.
Một người chị họ cười nói:
Tĩnh Uyển nhà ta từ nhỏ đã giống con trai,cho nên không chịu thua kém đấng mày râu,lúc nào cũng quan tâm tin tức quốc sự,e rằng sau này Kiến Chương còn phải chịu lép vế với em ấy
.Một người em họ khác nói:
báo thì có gì hay,ngày ngày chỉ nói chuyện đánh nhau,nhưng em nghe cha nói,trận đáng này sẽ chóng kết thúc thôi.Tin tức trang đầu hôm nay nói nước Nga tuyên chiến với Thừa quân.Cha nói ,Thừa quân lần này trước sau đều có địch,chỉ có thể thua thảm hại
.
Chỉ nghe thấy
choang
một tiếng,tách trà trong tay Tĩnh Uyển vỡ tan.Minh Hương giật bắn mình,vội vàng hỏi:
tiểu thư có bị bỏng không?
Tĩnh Uyển sắc mặt trắng bệch,nhug dáng vẽ vẫn trấn tỉnh:
không
.Minh Hương vội thu dọn mãnh vỡ,miệng còn nói:
rơi xuống đất nở hoa vinh hoa phú quý
.Một tay Tĩnh Uyển ấn lên ngực,trên mặt đang cười ngẩn ngơ ,lẩm bẩm nói:
em học ai thế,lải nhải như vậy
.Minh Hương bĩu môi:
còn không phải là bác Ngô,nói trong nhà có việc hỷ,những câu tốt lành nhất định phải nhớ
.
Mấy người chị em họ xúm lại coi của hồi môn của cô ,khăn trùm đầu,đồ trang sức hết thảy đều mang ra,cầm thứ nào lên là tấm tắc khen thứ ấy,toàn con giá trẻ tuổi tụ tập với nhau nên rất náo nhiệt,huống hồ đang xem trang sức,khen cái này tinh xảo,cái kia quý,trên trán Tĩnh Uyển lấm tấm mồ nôi lạnh,tiếng cười nói ồn ã cả căn phòng,vang lên trong tai như xa như gần vo ve như tiếng ong.Cô trấn tỉnh vì tổ chức hôn sự nên cả phòng đều treo trướng hỷ và hoa màu,bốn bề đều là màu sắc rực rở,trong căn phòng chất đầy các loại gấm vóc,rương hòm,đều là đồ cưới chuẩn bị cho ngày mai,trên bàn trang điểm có chiếc đồng hồ tây nho nhỏ,dưới đồng hồ có quả cầu thủy tinh di chuyển không ngừng,lắc qua lắc lại,cô nhìn đến chóng mặt,dường như cả căn phòng đang chuyển động.
Vợ chồng họ Doãn đều bận tiếp khách đến ba bốn giờ chiều,Doãn phu nhân mớicó thời gian lên lầu,xem con gái,còn đám chị em họ của Tĩnh Uyển đều đi xuống bên dưới nghe kịch một mình Tĩnh Uyển ngồi ở đó,sững sờ thẩn thờ.Doãn phu nhân xót xa hỏi:
nghe bác Ngô nói trưa nay con không ăn gì,sao mặt đỏ thế
.Tĩnh Uyển đưa tay sờ sờ mặt,má cô nóng hầm hập,giống như sốt,nhưng trong tim cô dường như có một ngọn lửa đang hừng hực cháy,ánh mắt đượm về xa xôi,cô khẽ gọi một tiếng
mẹ
.
Doãn phu nhân nhẹ nhàng vuốt tóc cô,mắt cô bỗng ngấn lệ:
Mẹ,con sợ lắm
.Doãn phu nhân sững lại một lát,lập tức cười nói:
con bé ngốc này,có gì sợ chứ ,con gái lớn đều phải gả chồng mà
.Tĩnh Uyển lại giống như sắp bật khóc,cắn chặt môi,cố ngân nước mắt.Doãn phu nhân hoãng hốt,vội nói:
Con ngoan trên dưới Hứa gia con đều quen thuộc,giống như nhà mình vậy,hơn nữa đều ở trong thành,sau này con muốn về cũng rất thuận tiện mà
.
Tĩnh Uyển cuối cùng không kìm được nữa,nước mắt trào ra,Doãn phu nhân thấy cô như thế,không hiểu vì sao cũng thấy vô cùng xúc động,đưa tay ra ôm con gái vào lòng.Tĩnh Uyển vừa nói vừa ngấc ngẹn ngào:
mẹ con xin lỗi
.Doãn phu nhân vỗ lưng cô:
nói linh tinh con có lỗi gì với mẹ chứ,chỉ cần con sống vui vẻ mẹ vui lắm rồi
.Bà lại nói tiếp:
xưa nay con luôn hiểu chuyện,hôm nay phải vui vẻ,hôm nay là đại hỷ mà
.Tĩnh Uyển
vâng
một tiếng,vùi mặt vào mẹ .ôm chặt lấy eo mẹ rất lâu không chịu buông ra.Doãn phu nhân nghĩ chỉ có một cô con gái độc nhất này,ngày mai phải gả về nhà người khác,trong lòng cũng ngàn lần ,vạn phần không nở,nên bà cứ dặn dò mãi mấy đạo lý làm dâu,rồi an ủi rất nhiều.
Theo lễ tiết ,trước khi kết hôn với Kiến Chương và Tĩnh Uyển không được gặp mặt,cho nên chiều muôn hôm đó,Kiến Chương gọi điện tới.Tĩnh Uyển nhận điện,trong lòng cô có cảm giác rối ren phức tạp,nhưng không biết nên nói gì với anh,Kiến Chương chỉ coi như cô mệt,nói mấy việc hôn lễ ngày mai,cuối cùng dặn dò:
vậy em ngủ sớm đi
.Cô
ậm ừ
một tiếng,anh sắp dập điện thoại,bỗng nghe cô gọi
Kiến Chương
.Anh hỏi:
sao thế?
Trong ống nghe chỉ có tiếng ù ù,hơi thở anh chậm và đều,cô dịu dàng nói:
không có gì ,chỉ nuốn gọi anh một tiếng thôi
.
Thỉnh thoảng cô lộ ra vẽ trẻ con đó,nhưng Kiến Chương lại thấy ngọt ngào nói:
ngủ sớm chút đi ,ngày mai gặp mặt rồi
.Tĩnh Uyển yên lặng hồi lâu,cuối cùng mới nói:
anh cũng nghĩ sớm đi ,tạm biệt
.
Cô dập điện thoại,đứng dậy.Phía trước bắc sân khấu,đang biểu diển ,tiếng chiên trống truyền đến như xa như gần,réo rắt réo rắt…trái tim cô còn đập nhanh hơn tiếng trống,cô kiểm tra tất cả mọi thứ trong túi xách:ảnh cha mẹ và mình,hai tập tiền giấy dày ,một nắm tiền lẻ,còn cả chiếc đồng hồ quả quýt đó.Cô nghĩ một lúc lấy khăn tay bọc viên
thần châu
,nhét vào đáy chiếc túi xách.
Khách khứa đều nghe kịch ở phía trước,cô lặng lẽ xuống lầu,vì sắp mở tiệc nên mọi người đều bận túi bụi,nhất thời không ai chú ý đến cô.Cô ra khỏi hoa viên từ cửa sau,trong vườn yên lặng không một bong người,chỉ có mấychiếc cờ màu nhỏ treo trên cây,tung bay trong gió ,reo lên
lật phật,lật phật
,tiếng chiêng trống huyên náo phía trước,cô lờ mờ nhận ra khúc
Ngọc Liên Minh
,đang hát đến câu:
ta không cần gấm vóc tram ngọc,chỉ cần áo vải tram gai,mưa gió có nhau ,ben nhau tron đời
….Lời thề son sắt đó như một lời an ủi kì lạ,khiến cô không thấy quá sợ hãi,chỉ là bước chân không kìm được hơi chùn lại,may mà suốt dọc đường không gặp ai.Cửa sau vốn không khóa ,ông lý canh cửa ngồi ở ghế mây,ngẩng đầu há miệng ngồi ở đó,hóa ra đã ngủ quên trong cơn gió mát,ông Lý nuôi một con chó vàng lớn,thấy cô nó lười nhác vẫy đuôi,cô lặng lẽ đi ra khõi cửa.
Xuyên qua con phố liền nhìn thấy mấy chiếc xe kéo,đang đợi khách,cô lên đại một chiếc nói với phu xe:
đến phía nam thành mau lên…
phu xe đó thấy dáng vẽ cô biết là tiểu thư con nhà giàu,hơn nữa lại không mặc cả,rõ rang là khách sộp,lập tức hăng hái kéo nhanh như bay,không lâu sao đã đưa cô đến phía Nam thành.
Cô biết hành động này của cô khiến người đời kinh hãi,ngay cả Nghêm tiên sinh đó thấy cô cũng rất bất ngờ.Cô không nhiều lời chỉ nói ngắn gọn một câu:
tôi muốn đến Vĩnh tân
.
Nghiêm tiên sinh đó lập tức trấn tỉnh,ánh mắt đầy vẻ khâm phục,miệng lại nói:
bây giờ hai bên chiến sự gay go,giao thông đứt đoạn,tiểu thư không thể mạo hiểm như thế
.
Tĩnh Uyển cố chấp ngẩng mặt lên:
anh ấy đã có thể đến được,anh nhất định có cách đưa tôi đi.Cửa thành sắp đóng rồi,nếu không đi hôm nay thì cả đời này tôi cũng không có cách nào đi
.Nghiêm tiên sinh do dự:
tiểu thư thân đáng ngàn vàng,tiền tuyến lửa đạn không phải là chuyện chơi.Trên đường chẳng may có tổn thất gì ,Nghiêm Thế Xương tôi mặt mũi nào đi gặp cậu Sáu
.Tĩnh Uyển giậm chân:
tôi không sợ ,anh sợ cái gì?
.Nghiêm Thế Xương suy nghĩ một lúc lâu ,cuối cùng hạ quyết tâm,ngẩng đầu lên nói:
vậy xin tiểu thư đợi lát.tôi đi bố trí
.
Anh ta làm việc rất nhanh lẹ,một lúc sao liền quay lại,hai người ngồi xe ra khỏi thành ,bên ngoài thành đã có một người thuê xe ngựa đón ở đó,trời đã muộn hai người ngồi trên xe ngựa lắc lư đi khoảng mười cây số.Tĩnh uyển một nửa hồi hộp một nửa sợ hãi,xen lẫn sự vui mừng khó tả,ngồi trong chiếc ống xe ngựa lọc cọc lọc cọc.trái tim cô ấp ủ một sự nồng nhiệt không thể khống chế.Lần này gần như đi cả nửa đêm,từ con đường nhỏ xe ngựa đi lắc lư rẽ vào con đường hẹp hơn nữa,cuối cùng đi vào một khuôn viên,nhờ vào chút ánh sáng ở đầu xe Tĩnh Uyển lờ mờ nhận thấy một hộ gia đình bình thường.
Nghiêm Thế Xương xuống xe trước,giúp cô kéo mành che nói nhỏ:
tiểu thư tối nay ở tạm đây,sáng sớm mai lại lên đường
.Tĩnh Uyển tuy to gan ,nhưng đến nơi không quen biết này vẫn không khỏi thấy sợ hãi.Trong lòng vẫn nhớ cha mẹ,lúc này chắc họ lo lắng đến phát điên rồi,nhưng bản thân khi ra đi,đã không máng tất cả,sau này chỉ có thể cầu xin họ tha thứ.
Chủ nhà là một cặp vợ chồng tươi cười ra đón.Ở đây không có đèn điện ,vẫn thắp đèn dầu,Tĩnh Uyển thấy có nữ chủ nhà mới thở phào nhẹ nhõm.Dưới ánh sáng ảm đạm,chỉ thấy một căn phòng dọn dẹp gọn gang,bà chủ nhà giúp cô kéo chiếc mành,bên trong cũng là giường đất.Tĩnh Uyển nửa đêm bôn ba,nay thấy chiếc giường sạch sẽ đó liền ngồi xuống trước. Nghiêm Thế Xương nói:
e rằng ngày mai tiểu thư phải khổ rồi
.Anh ta nói rõ tất cả kế hoạch cho cô ta:tiền tuyến tuy đang đánh nhau,nhưng ở đây rất gần núi Kỳ Phong,chúng ta đã chuẩn bị gia súc,sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành,đi qua con đường nhỏ trên núi,dự tính phải đi mất bốn năm ngày,chỉ cần đến phạm vi núi Kỳ Phong,thì chúng ta có thể kiểm soát được rồi.Có điều đuòng đi đều là đường nhỏ qua núi vượt đèo,nhà dân thưa thớt ,chỉ sợ việc ăn ở của tiểu thư sẽ gặp khó khăn nhiều
Tĩnh Uyển nói:
không sao ,tôi đã đi là đã chuẩn bị khổ rồi
.
Nghiêm Thế Xương gặp mặt cô có mấy lần,trong lòng rất lo lắng,cô là đại tiểu thư yếu đuối như thế chỉ sợ trên đường rất khó chăm sóc.Sáng sớm ngày hôm sau Tĩnh Uyển thay bộ đồ củ của bà chủ nhà,lấy vải xanh quấn lên tóc,nhìn rất giống thôn nữ.Cô tuy trẻ tuổi nhưng trong lòng đầy tâm sự,biết rõ con đường phía trước rất vất vã,soi mình vào mặt nước vẫn kkhông nhịn được cười thành tiếng.
Nghiêm Thế Xương cũng thay quần áo vải củ,chủ nhà chuẩn bị cho anh hai con lừa lớn,lại bảo một đứa cháu của mình tuổi thầm mười bốn gọi là Thặng Nhi,giúp Tĩnh Uyển kéo gia súc.Tuy Tĩnh Uyển cưỡi ngựa rất khá nhưng cũng chưa từng cưỡi lừa,cô đứng ở một chiếc cối bên cửa do dự một lúc lâu,cuối cùng lấy hết can đảm cưỡi lên,Nghiêm Thế Xương vốn cũng rất lo lắng,thấy cô ngồi chắc chắn trên yên mới thở phào.