Chương 55 : Đấu giá hội
....................................
Tại một góc ngoài phòng của minh chủ Vương Minh, đường chủ Hỏa Đầu Quân, Nguyễn Bá ngồi sếp bằng đổ mồ hôi hột, miệng tủm tỉm cười như bắt được vàng.
Sau mấy tháng tu luyện Nguyễn Bá đã bước vào phong linh cảnh. Mặc dù trong các đường chủ Nguyễn Bá lần này hấp thu linh lực của Minh kém nhất nhưng hắn lại là người kiếm được lợi nhiều nhất.
Tin tức minh chủ
tuyệt thực
làm trấn động không biết bao nhiêu thế lực. Mặc dù tin tức chỉ có vỏn vẹn vài câu
vẫn tuyệt thực
và
linh khí ngũ hành tinh thuần được tuôn ra khiến mọi người điên cuồng hấp thu và đột phá
, nhưng các thế lực đưa nhau mua.
Một bản tin được cập nhập 3 lần một ngày giá 40 linh thạch cho mỗi thế lực, tin tức được truyền qua một viên linh thạch phế phẩm ảm đạm. Chỉ đủ chịu đựng tinh thần lực quét qua vài lần là báo hỏng các lời đồn về tụ linh trận của Vương Minh liên tiếp được thổi phồng.
Các đại thế lực cũng rục rịch không thôi Vương Minh tu luyện quên ngày tháng. Khi chỉ cách ngày đấu giá hội bắt đầu 2 ngày linh khí ngừng chảy, Vương Minh mở mắt trong Hắc Giới tươi cười.
Cún con chạy đến liếm tay Minh. Khẽ vỗ đầu Tiểu Lôi, Minh bước ra khỏi Hắc Giới, đi ra khỏi phòng. Trong thức hải của Vương Minh tiếng của hai vị sư phụ vang lên.
-
Tiểu tử chết bầm, cả tháng không tỉnh, không nhai tinh thần thảo! Ngươi định làm đói chết 2 chúng ta hay sao?
Vương Minh chỉ mỉm cười không đáp, tuy giọng nói có vẻ như trách móc nhưng hai vị sư phụ lại pha đầy nét tươi cười vã hãnh diện. Không có nửa lời ý tứ trách móc Minh.
Thì ra mình đã sống trong cảm ngộ một tháng trời, cũng may là trong lúc hấp thu linh khí có thể không cần ăn, nhưng một tháng không ăn giờ cũng đói phải biết. Vương Minh cầm một vốc Tinh Thần Thảo bỏ vào miệng.
-
Đa tạ nhị vị sư phụ.
Vương Minh mỉm cười rồi nội thị đan điền, mảnh đất trong đan điền của Minh đã to lớn hơn không ít. Hiện giờ tru vi của phiến thiên địa đó Minh có cảm giác cũng gần bằng cả Đấu Linh đại lục.
Vì là chủ nhân của thế giới đan điền của mình Minh đã có thể cảm giác được biên giới của nó một cách rõ ràng. Trong đan điền linh lực không ngừng được luyện hóa.
Mặc dù Minh đeo Hắc Dung nhưng ba động linh khí vẫn như phiên hốt tuôn vào đan điền của Minh. Cắt đứt trạng thái thiên nhân hợp nhất hoàn toàn khiến linh khí hòa hoãn lắng động xuống không cuồng bạo chạy vào phía Minh nữa.
Mọi người ở ngoài cũng đình chỉ hấp thu linh khí, dư vị của linh khí tinh thuần vẫn khiến nhiều người thèm khát vẫn cố kéo vào đan điền của mình. Nhưng vì ai ai cũng muốn chào đón Minh nên đành buông bỏ.
Thiên Địa song Hồn Nhãn thật sự ảo diệu Thiên Hồn Nhãn có thể nội thị linh khí ba động trong đan điền của chính mình và của người khác. So với cảnh giới xuất thần cảnh chỉ có hơn chứ không thua.
Địa Hồn Nhãn chế tạo ảo cảnh và không bị ảo cảnh ảnh hưởng. Tiếc rằng Phong chưa có thời gian tìm hiểu hai huyền nhãn này sâu hơn.
Lại cười khổ không thôi vì tinh thần lực của Minh mặc dù mạnh mẽ nhưng thân thể chỉ có một, không thể phân thân ra để làm việc. Chia tinh thần khống chế linh dược và luyện khí rồi còn dư thừa tinh thần để tìm hiểu trận pháp đã là cực hạn của Minh hiện giờ rồi.
Bước ra khỏi phòng Minh nhìn mọi người mỉm cười:
-
Đói chết ta.
Tiện tay vớ một cái đùi độc nhãn hắc trư đã nguội Vương Minh nhai ngấu nghiến. Sau đó lại vứt một gốc Tinh Thần Thảo cấp 8 vào miệng chỉ thoáng một cái đùi heo chỉ còn xương.
Minh quay sang nhìn Nguyễn Bá thấy hắn đang loay hoay dùng linh khí nướng lại ít thịt chim ưng cấp 3 đã nguội Vương Minh mỉm cười. Chỉ có tên này không bị mất hồn khi thấy Minh mọi người khác vẫn chìm đắm trong cảnh ngộ của riêng mình, hay há hốc mồm nhìn 1 con ma đói.
Minh cũng chả để ý đến hình tượng ngồi bệt xuống đất dùng tinh thần lực kéo vài cái con chim nướng đã nguội lạnh từ bữa trước. Lấy ra một bình rựu hảo hạng trong không gian giới chỉ rồi một mạch đổ xuống cổ, xé thịt ăn như một kẻ ăn xin bị bỏ đói lâu ngày.
Các đường chủ trố mắt nhìn tốc độ nhai thịt của Minh mà nghẹn lời. Mặc dù mọi người ở đây đều là võ giả nhưng chưa ai nhịn đói cả tháng trời cả nếu muốn không ăn không ngủ, ít nhất cũng phải lên đến sinh tử cảnh.
Lúc đó thân thể mới có thể thoát khỏi phàm thể không bị đói khát ràng buộc. Chỉ cần hấp thu linh khí thiên địa cũng có thể sống bất quá ăn uống cũng là một loại hưởng thụ nên rất ít tu luyện giả chỉ hấp thu linh khí mà bỏ ăn.
Đến khi trên tay của Nguyễn Bá không còn đến một chút gì và sau khi Minh đã nuốt hết 10 gốc Tinh Thần Thảo, uống hết ba vò rựu và nhai hết gần trăm cân thịt Minh mới vỗ bụng hài lòng.
-
No rồi hà hà hà.
-
Chúc mừng minh chủ xuất quan.
-
Minh nhi, chúc mừng con xuất quan.
Những tiếng chúc tụng không ngớt vang lên, 3 tháng trước sau khi xuất quan Vương Minh đã cho mọi người quá nhiều kinh hỷ. Giờ Minh đã bế quan hết ba tháng chắc chắn thu hoạch không nhỏ. Ba động linh khí một tháng cuối cùng còn nồng đậm và tinh thuần hơn lúc trước rất nhiều.
Minh đem đến cho mọi người sự hy vọng và mong chờ. Hiện giờ Minh đã có hướng đi cho con đường tu luyện của mình. Minh thiếu đó là cảm ngộ về thiên địa, Đấu Linh đại lục có hỏa thuộc tính rất nồng đậm nhưng thiếu linh khí thuộc tính khác.
Nói là nồng đậm vì ở gần Hỏa Linh Hải nên mới hưởng được chút sái, so linh khí với các đại lục khác Đấu Linh vẫn còn thua xa. Hiểu được điều này Minh thật sự rất muốn đi đến các đại lục khác để cảm ngộ thiên địa.
Vui vẻ nói chuyện với mọi người nửa ngày, chao đổi tin tức về những gì đã sảy ra ba tháng nay Minh cũng hơi nhíu mày, động tĩnh Minh làm ra thật sự quá lớn.
Linh khí ba động của Minh kéo về khiến trong không khí bình thường ảm đạm thất sắc, nếu không có tụ khí tháp chắc chắn Minh đã trở thành công địch của tất cả mọi tu luyện giả.
Nhưng mọi người cũng phát hiện sau mỗi lần Minh kéo linh khí về phía hắn tổng lượng linh khí của Thôn Kiếm Thành lại trở lên sung túc hơn, nồng đậm hơn.
Cũng như nước chảy tử cao xuống thấp, khi linh khí của Thôn Kiếm Thành bị loãng, từ Thôn Kiếm Lâm là nơi có linh khí nồng đậm hơn lại tràn về để bù đắp. Như Thôn Kiếm Lâm lúc trước bị một cái nút thắt giữ linh khí lại.
Mọi tu luyện giả đều biết vào Thôn Kiếm Lâm để tu luyện sẽ tốt hơn nhưng trong đó lại có số lượng linh thú quá khủng bố. Mấy ai dám vào đó để nhập cảnh giới vô ngã ngộ đạo cơ chứ?
Sau khi Minh đình chỉ hấp thu linh khí từ Thôn Kiếm Lâm vẫn theo đà tràn về Thôn Kiếm Thành. Linh thú cũng theo đó mà rời khỏi địa bàn của mình biến thành mồi cho các dong binh đoàn phục kích.
Ba động Minh tạo ra không những không bị phản cảm mà lại làm cho rất nhiều người ủng hộ. Họ nghĩ nếu Minh tiếp tục tạo ba động linh khí như vậy sớm muộn gì tổng số lượng linh khí sẽ nhờ đó mà tăng lên không ít.
Mọi người cũng thầm hiểu rằng sâu trong Thôn Kiếm Lâm vẫn còn nguồn linh khí hùng hậu không cạn kiệt. Nếu có thể kéo lượng linh khí đó về Thôn Kiếm Thành, vậy người hưởng lợi không chỉ có Vương gia mà là tất cả mọi người sống tại Thôn Kiếm Thành.
Cái tin Vương Minh trước đấu giá hội 2 ngày đã xuất quan làm các thế lực mong đợi. Họ rất muốn gặp mặt vị thiếu niên này, Tụ linh trận của Minh tạo ra khiến họ quá rung động.
Đây là Đấu Linh với nồng độ linh khí rất loãng Minh đã có thể tạo ra rung động như vậy. Nếu đặt tụ linh trận này của Minh tại đại lục khác thì sẽ ra sao? Vương gia trong thời gian ngắn như vậy đã có nhiều người đột phá.
Nếu lực lượng này có thể thu phục cho thế lực của họ dùng sẽ ra sao? Đồng thời mọi người cũng hiểu một thiếu niên thiên tài như vậy bất kỳ một thế lực nào cũng không đủ lực trấn áp khiến mọi người phải phục tùng.
Minh tuy không có lực lượng chiến đấu cường hãn, nhưng nếu hủy diệt một nhân tài như vậy sẽ bị bao thế lực chỉ trích và vây đánh. Sự quan trọng của Minh đối với các thế lực đã trở nên rõ rệt.
Vương gia cũng bỏ ra không ít trân tàng đem đi đấu giá cho các thế lực nhờ đó có thể gia tăng thực lực. Vương gia như con gà đẻ trứng vàng, một thế lực khó có đủ sức nuốt trôi.
Cao tầng của Vương gia cũng lắc đầu cười khổ, Tiểu bối của họ đã tạo ra kinh động quá lớn, khó mà dàn xếp che dấu Vương gia chỉ còn biết cách tận lực bảo hộ.
Các thế lực tuy mạnh mẽ nhưng họ cũng canh chừng lẫn nhau không để thế lực nào chiếm được lợi lộc từ Vương gia quá nhiều. Điều chắc chắn đó là địa vị của Vương gia hiện giờ đã lên thêm một tầng.
Hai chi của Vương gia đã qua lại công khai nên các thế lực cũng phải kiêng dè. Tuy thiếu cường giả đỉnh phong nhưng thủ đoạn của Vương gia cũng không phải để làm cảnh. Các thế lực khó lòng cướp người.
Với tình hình Vương gia không ngừng tổ chức hội đấu giá như hiện nay khiến các thế lực cũng khó lòng ra tay. Vương gia không đe dọa địa vị của họ. Không đánh chiếm địa bàn, cũng không tranh dành tài nguyên tu luyện. Trái lại mọi người rất mong chờ vào tụ linh trận của Vương gia.
Vương Minh sau khi ăn uống liền đóng cửa phòng tắm rửa rồi chui vào Hắc Giới ngủ ly bì cấm không cho ai quấy rầy. Khu ở của Minh vẫn được cường giả trong tộc bảo vệ, Người của Vương gia canh gác vòng trong, Vương Minh đoàn canh gác vòng ngoài.
Vương Minh lại ở lỳ trong phòng không ra, bao nhiêu người đến bái kiến đều được các trưởng lão Vương gia từ chối nói rằng hậu bối của họ cần nghỉ ngơi. Việc của gia tộc không cần Vương Minh lo lắng, việc làm ăn của gia tộc có thể bàn thẳng với người chịu trách nhiệm.
Ngày đấu giá hội bắt đầu cả Đấu Linh đại lục nín thở chờ xem diễn biến, Sáng sớm ngày đấu giá hội tại bầu trời Thôn Kiếm Thành bỗng xuất hiện rất nhiều xuyên tinh toa. Tiếng của các cường giả võ thần, võ thánh cảnh của các thế lực đỉnh tiêm không ngừng vang vọng khắp Thôn Kiếm Thành:
-
Trần Tự gia của Thanh Long đại lục có việc cầu kiến Lôi gia tam thiếu.
-
Hoàng gia Lý thị của Chu Tước Thiên vực có việc cầu kiến Lôi gia tam thiếu.
-
Tinh Kiếm Tông Thiên Minh Trung lục có việc cầu kiến Vương gia tam thiếu.
-
Thần Đao Tông Thiên Minh Trung lục có việc cầu kiến Vương gia tam thiếu.
...
Tiếng của các cường giả sang sảng không ngừng đòi gặp mặt Vương gia tam thiếu Vương Minh, không khí bỗng chốc bùng nổ xịt mùi thuốc súng. Trong tất cả các tiếng của các cường giả vang vọng lại có một giọng trấn áp tất cả mọi người:
-
Ha ha ha, nghe nói tại Vương gia xuất hiện một thiên tài trận pháp. Đại trưởng lão Vương Thánh Ân của Trận Môn Liên Minh Bách Tộc muốn gặp mặt Vương gia tam thiếu, hy vọng tam thiếu gia nể mặt ra gặp đàm luận trận pháp.
Thủ hạ của Vương Minh đua nhau run cầm cập, cường giả cỡ này đối với bọn họ chỉ có thể ngước nhìn chứ không thể ngạnh kháng.
Phụ thân Vương Chí Hào của Vương Minh khẽ nhíu mày đành đẩy cửa phòng của Minh nhưng không phát hiện trong phòng có người, giật mình hoảng hốt thốt lên:
- Minh nhi đã đi đâu?
..............................................................
Còn tiếp