• 264

Chương 59 : Thế lực ra mặt


-
Sư phụ đi ngủ... Tiểu tử ngươi muốn làm gì thì làm.


Kết giới của Thánh Ân hoàn toàn bị phá, Ân không còn lực lượng để đứng trên không trung rơi xuống đất như đá rơi. Đụng xuống mặt đất tạo ra một cái hố khá to, mặc dù không còn linh lực nhưng thân thể của võ thần cảnh không phải gỗ mủn.

Nôn ra một ngụm máu tươi Thánh Ân bò khỏi hố sâu quá nhục nhã. Bị một tiểu bối đánh cho không còn lực hoàn thủ, mặc dù phương pháp của Minh dùng không giống trận pháp sư khác nhưng Vương Minh đúng là một thể tu.

Hắn không thể dùng linh khí phụ trợ để kích hoạt trận pháp nên kiểu gì so với trận pháp sư cùng cấp Minh cũng ở vào thế hạ phong. Nào ngờ tiểu tử này dùng linh khí tinh thuần của linh thạch trực tiếp kích nổ, cái kiểu dùng trận này làm sao đỡ, tay run rẩy lững thững không nói lời nào muốn bỏ đi.

-
Ân tiền bối, ta thua thì bị ngươi bắt đến Trận Môn, giờ ngươi thua thì cũng nên ở lại Vương gia ta phục vụ 10 năm để chuộc lỗi đi.


- Ngươi...!!!

Vương Thánh Ân mặt tái mét lại ọe ra một búng máu, mặt mũi tối sầm như muốn sỉu. Nhưng chưa đợi Ân nói gì thêm Vương Minh đã chế diễu.

-
Ân tiền bối, ta bày trận cũng tốn linh thạch à. Không biết trong vòng 10 năm làm việc 1 đỉnh cấp như tiền bối kiếm được bao nhiêu linh thạch đây? Có nên giao ra một ít để chuộc lại tự do hay không?


Trấn Thánh Ân nghe vậy thì rùng mình, trộm gà không được còn mất nắm gạo. Hôm nay quá nhục nhã rồi Ân hít sâu một hơi cố giữ lại chút hơi tàn rồi vứt sang cho Minh một không gian giới chỉ.

Minh xóa ấn ký của Ân trên không gian giới chỉ, Tinh thần lực của Thánh Ân cũng rất mạnh mẽ nhưng đối với Minh cũng không mất bao nhiêu thời gian. Thánh Ân thấy hành động này của Minh thì nhíu mày.

Tinh thần lực là thứ khó tu luyện nhất, ngoài thiên phú phải cần sự kiên trì bền bỉ và sức chịu đựng được nỗi đau khi linh hồn bị xé rách của dược lực. Nhìn tốc độ của Minh xóa ấn ký của hắn trên không gian giới chỉ Ân chỉ có thể căm hận nuốt giận.

Không những cảnh giới trận pháp đã bị Minh đè bẹp giờ so tinh thần lực cũng thua Minh một bậc, trong khi tu vị của hắn lại là võ thần cảnh sơ kỳ. Thể tu mà đánh bại võ thần cảnh, nói ra sợ không có ai tin.

Đảo tinh thần lực lướt qua một vòng trong giới chỉ Minh thoáng rung động, may mà Hắc Dung che dấu rất tốt nét mặt của Minh, dù gì thì Hắc Dung cũng chỉ là một chiếc mặt nạ. Không lộ ra biểu cảm của người dùng ra ngoài quá rõ ràng Minh gật gù hài lòng.

Không ngờ võ thần cảnh lại có số lượng trân tàng nhiều như vậy.

-
Ân tiền bối, lần sau muốn bắt ta thì cầm nhiều linh thạch cực phẩm theo một chút. Tưng đây cũng chỉ vừa đủ nhét kẽ răng của bản thiếu gia.


Khi mọi người nghe đến đây thì phì cười, nhiều võ giả nhịn không được ôm bụng cười lớn. Minh chủ Vương Minh đoàn, Vương gia tam thiếu khiến bọn họ quá kinh ngạc.

Các thế lực nhất lưu nhìn Vương Minh cũng không thể giấu được vẻ thèm thuồng. Nhìn Minh như một mỹ nữ trần chuồng khiến bọn họ thèm khát, thì ra cảnh giới trận pháp thật sự của Minh là thần cảnh chứ không phải nửa bước thiên giai.

Khi Trấn Thánh Ân muốn bỏ đi thì phía Vương gia cường giả bán tôn cảnh đã lao ra một quyền đánh thằng vào mặt Trấn Thánh Ân. Tuy Trấn Thánh Ân là cường giả võ thần cảnh sơ kỳ nhưng đối với bán tôn vẫn cách quá xa.

Thánh Ân bị linh thạch kích nổ không còn một tia linh lực, vẫn chưa kịp điều tức bị đánh sâu vào lòng đất, đợi một hồi tiếng nôn ọe lại vang lên. Thánh Ân bò từ trong lòng đất đứng lên, một quyền rất mạnh nhưng hắn vẫn giữ được nửa cái mạng.

Nét mặt âm trầm đầy lửa giận, ra tay trước mặt bao người như vậy Vương gia cũng quá càn rỡ rồi. Mọi người trong Thôn Kiếm Thành run cầm cập, nếu thật sự đánh nhau với sức chiến đấu cường hãn của các cường giả đỉnh tiêm ở đây, bọn họ chỉ có nước bị chôn sống.

Các thế lực khác cũng quay sang nhìn nhau, họ chỉ muốn đến xem rò sét tình hình và đến tham gia đấu giá hội thôi chứ không có ý gây chiến với Vương gia. Tuy họ làm ra động tĩnh lớn như vậy nhưng cũng không có ý công phu sư tử ngoạm.

Việc Trấn Thánh Ân lấy danh nghĩa của Liên Minh Bách Tộc ra mặt là việc riêng của hắn Liên Minh chưa có chỉ thị. Đối với những thế lực nhất lưu có mặt ở đây hơn một nửa đều thuộc Liên Minh Bách Tộc.

Kể cả Vương gia và hai thế lực khác của Đấu Linh đại lục, Trấn Thánh Ân chỉ là mượn việc công làm việc tư thu tiểu bối của Vương gia dưới trướng mà thôi.

Nhưng Vương gia cho hắn ăn một quyền cũng quá là không nể mặt đi. Vị nữ nhân kim bào của Vương gia mắt nhìn Trấn Thánh Ân bùng bùng lửa giận thét lên.

-
Tiểu tử chết tiệt ngươi năm xưa cũng từng đếm Vương gia ta thu người cũng từng hứa bảo hộ cho Nạp Lan Ngọc Hân. Cuối cùng thì sao?

-
Ngươi còn sống sờ sờ nhưng người Lôi gia ta đã trở về với cát bụi, đến thân xác cũng không tìm thấy. Hôm nay còn dám vác mặt đến địa phận Vương gia ta làm càn? Cút.


-
Nể mặt cùng là người của Liên Minh ta cho ngươi rời khỏi. Ngươi không đại diện cho cả Liên Minh Bách Tộc. Đừng có ở đó vác lợi ích của Liên Minh ra làm bình phong để làm càn.

-
Người của Vương gia cũng không phải con mèo bệnh đến nỗi phải bắt một hậu bối chưa trưởng thành thay chúng ta xuất chiến.


Trấn Thánh Ân khóe miệng nhổ ra vài cái răng. Một cái tên chợt lóe lên.

-
Thì ra là Vương Thanh Nguyệt Hà lão tiền bối, vãn bối thất kính !! thất kính !!. Lão nhân gia biến mất khỏi tầm mắt của thế nhân làm Liên Minh tiếc nối không thôi !! Tiền bối vẫn còn mạnh khỏe khiến tiểu Ân thật mừng cho Liên Minh ta.


-
Ha ha ha, tiểu tử chết bầm ngươi chết rồi lão bà ta vẫn chưa chết đâu. Đừng có một câu Liên Minh, hai câu Liên Minh. Ở đây hơn một nửa đều là người của Liên Minh.


-
Tiểu tử ngươi dám mượn việc công lo việc tư ta sẽ vì sự trong sạch của Liên Minh một chưởng đánh chết ngươi. Đừng tưởng có Trấn gia và Trận Môn chống lưng thì ngươi muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói.


-
Ngươi mới đến đây đã trèo lên cổ của Vương gia, bắt ép tiểu bối của chúng ta ra gặp mặt ngươi. Người là người của ta, ta không cho gặp thì ngươi dụng võ ra oai? Cút!...Thôn Kiếm Thành không hoan nghênh ngươi.


Trấn Thánh Ân thấy Vương Thanh Nguyệt Hà nổi giận đùng đùng như vậy thì bỗng cũng sợ run. Hắn đúng là chưa nhận được chỉ thị của Liên Minh.

Chỉ là thấy cảnh giới bày trận của Vương Minh nên đã lỗ mãng đòi công phu sư tử ngoạm mà thôi, Vương gia cũng không phải con mèo bệnh. Bừng tỉnh vì sự tham làm của mình Trấn Thánh Ân chắp tay cung kính hòa hoãn.

-
Tiền bối bớt giận, Tài hạ chỉ là mến tài của tiểu huynh đệ nên mới mời hắn đến Trận Môn ta làm khách.

-
Tài hạ chỉ muốn dùng tư cách trưởng bối giáo huấn hắn chút mà thôi. Cũng chưa động thủ hay bất kính với các thành viên của Vương gia khác đã bị tiền bối một quyền đánh gục!


-
Ha ha ha... Ngươi ra tay bày kết giới muốn ép Minh nhi theo ngươi còn nói là chưa ra tay. Hôm nay không phải vì ngươi là người của Liên Minh Trận Môn thì ta đã một chưởng đánh nát đan điền của ngươi. Cút.


-
Ta đếm đến 3, ngươi chưa rời khỏi thì ta một chưởng đánh nát xuyên tinh toa của ngươi. Sau đó đem ngươi chém đầu thị chúng.


- Tiền bối bớt giận!

- Một...!!!

-
Tài hạ chỉ đến tham gia đấu giá hội! Không có ý gì khác!


- H A I..!!!

-
Tiền bối người không thể không nói lý lẽ như vậy à.


-
B A.....!!!! Đi chết đi!


-
Ta rời khỏi...!! ta rời khỏi....!!


Trấn Thánh Ân thấy vị nữ nhân kim bào của Vương gia đang tích tụ linh lực thì không dám nói nhiều. Hôm nay đúng là hắn đã hơi lỗ mãng nhưng không cấp mặt mũi cho Trấn gia như vậy Vương gia cũng hơi quá đáng.

Trấn gia cũng không phải không có cường giả chí tôn cảnh tọa trấn. Năm xưa hắn đúng đã theo lệnh của Liên Minh đem người của Vương gia đi.

Nhưng năm đó các cường giả của các thế lực khác nằm xuống cũng không phải ít. Hôm nay Vương gia lại bắt hắn gánh trách nhiệm Thánh Ân chỉ biết cười khổ, mạng nhỏ quý giá lui trước tính sau, sau này nhở trưởng bối đến đòi lại công đạo.

Nói xong Trấn Thánh Ân như con chó nhà tan rất nhanh trốn vào vào xuyên tinh toa chuồn mất. Các cường giả của các thế lực thấy thế cũng thấy rõ quyết tâm của Vương gia.

Tuy Vương gia bao năm nay không xuất ra một cường giả chí tôn cảnh nhưng mọi người cũng thừa biết trong Vương gia có bán tôn tọa trấn. Chỉ là số lượng không nhiều mà thôi.

Bằng không Vương gia đã cho bán tôn đến ngoại vực để bảo hộ cho tộc nhân của họ. Sự kiện mười mấy năm trước Liên Minh Bách Tộc đúng ra cũng phải đứng ra nhận lỗi với Vương gia.

Cường giả trẻ tuổi của gia tộc bị vấn lạc nhiều như vậy Vương gia nổi giận là điều đương nhiên. Cảnh giới bày trận của Vương Minh hôm nay cũng được bày ra rõ ràng không còn gì nghi ngờ.

Vương gia cũng thể hiện quyết tâm mhiệm vụ của bọn họ cũng hoàn tất. Giờ phải cố gắng tranh thủ đấu giá cho được nhiều thứ tốt về cho gia tộc.

Vị tiền bối của Vương gia dùng truyền âm cho Minh khiến hắn giật mình:

-
Tiểu tử ngươi sau này đừng ra mặt đối đáp với tụi vô lại đứng trước cường giả chỉ có thể dùng thực lực để nói chuyện. Nếu đánh được thì phải đánh cho chết.


-
Hôm nay tuy không thể trước mặt bao người giết hắn nhưng không cho hắn ăn chút đau khổ hắn còn tưởng chúng ta sợ hắn. Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.


-
Hắn đã không cấp cho Vương gia mặt mũi, chúng ta cũng không cần nể nang Trấn gia của hắn. Muốn đánh với ta, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!


Vương Minh quay sang cúi đầu nói khẽ.

-
Đa tạ thái bà bà ra tay tương trợ.


Nữ nhân này hàng chữ Thanh, còn trên gia gia của Minh một bậc. Gọi một tiếng thái bà bà cũng là phải đạo.

-
Ha ha ha. Tiểu hài tử thật ngoan có bà bà ở đây để ta xem ai dám đến cướp người Vương gia ta.


Nói xong Vương Thanh Nguyệt Hà giương mắt quay sang nhìn người của các đại thế lực. Ý tử rất rõ ràng không hề che giấu vẻ tức giận của mình, các người không nể mặt ta?

Ta cần gì cấp cho các ngươi mặt mũi, cái tâm của cường giả không phải để ăn chay. Gia tộc thủ hộ giả không phải để gà đất chó kiểng, việc của Trấn Thánh Ân tạm thời giải quyết xong. Vương gia cũng biết chuyện này chưa kết thúc.

Trấn gia sẽ trở lại, Trận Môn sau khi biết xuất hiện một thiên tài trận pháp như vậy cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng dù sao Vương gia đến nước này cũng đã nhịn hết nổi.

Tuy còn hơi sớm nhưng Tam môn, tứ phái, bát tông, thập đại gia tộc, sau này sẽ phải đổi thành thập nhất đại gia tộc mới đúng. Vương gia sứng đáng đứng trên đỉnh cao cùng các thế lực.

Nếu đã là nhất lưu thế lực sẽ có quyền nói chuyện nhiều hơn, nhưng từ nay cũng phải xuất lực nhiều hơn vì Liên Minh. Bất quá bao năm nay trong Liên Minh ăn chia không đồng đều ,Vương gia cũng đã thấy ngán.

Trong khi mọi người quan khán vẫn còn rung động vì một quyền kia của Vương Thanh Nguyệt Hà, tiếng của Vương Thanh Phúc đã làm mọi người nhớ lại mục đích chuyến đi của họ.

-
Các vị, đã đến giờ bắt đầu đấu giá hội. Những ai thật lòng muốn tham gia đấu giá Vương gia chúng ta đều hoan nghênh.


-
Nếu là đến để yêu cầu này nọ vậy Vương gia ta chỉ có thể khước từ mời ngày khác đến nói chuyện. Hôm nay đấu giá hội mới là việc chính của Vương gia ta.


Nói xong dẫn đầu mọi người của Vương gia bay xuống Thôn Kiếm Thành, các đại thế lực cũng không dám nói thêm gì.

Vài câu khách sáo trao đổi để không khí hòa hoãn lại, việc mời Vương Minh đến làm khách cứ tạm gác lại, Đấu giá mới là việc chính.

Phòng đấu giá hội nằm ở giữa Thôn Kiếm Thành bên cạnh phòng giao dịch của Vương gia. Hội trường được xây dựng theo hình quạt.

Ở dưới là một mục cao dành cho đấu giá sư Vương Phong tươi cười đứng trên mục. Hôm nay là ngày của hắn chủ trì.

Vương Phong đại diện cho cả Vương gia lẫn Vương Minh dong binh đoàn. Hôm nay các đường chủ Vương Minh dong binh đoàn kết hợp với cường giả của Vương gia và Độc Cô gia làm lính gác cửa.

Nếu có phát sinh ra tranh chấp cũng không đến phiên các võ giả phong linh cảnh ra mặt. Cường giả hôm nay có mặt thật sự quá nhiều.

Ngày thường nếu thấy được một vị khai thiên cảnh đã là khó, hôm nay khai thiên cảnh lại như củ cải trắng ven đường tùy ý cũng có thể gặp mặt.
Xuất hiện rất nhiều cấp bậc võ thánh, võ thần cảnh. Đến Linh Hải cảnh cả Đấu Linh đại lục cũng chỉ có vài người.

Hiện giờ lại xuất ra cả Võ Thánh, Võ Thần cảnh khiến toàn bộ đấu giá hội sôi nổi không thôi.

..............................còn tiếp

Thông báo : Chiều nay mình ra chương,tối có thể mình ko ra chương nữa nhé.... Chào mn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Tiên.