Chương 105: Nói chuyện
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1224 chữ
- 2022-02-04 08:09:01
Bằng không, sao có thể khiến đạo diễn coi trọng, khiến cậu Hai Tần coi trời bằng vung cũng phải nghe lời răm rắp.
Mạc Tiểu Thu chợt thấy mình giống cáo mượn oai hùm, bất đắc dĩ thở dài,
Theo tôi được biết, nhà họ Tần đã bồi thường hợp lý cho tổn thất của mọi người, nếu đã vậy mà các người vẫn chưa hài lòng thì có thể gặp đạo diễn xin từ chức.
Tôi tin vẫn có rất nhiều người muốn vào làm cho Tinh Vũ.
Không, không, không!
Hai người kia vội xua tay,
Chúng tôi muốn ở lại Tinh Vũ làm việc, không muốn từ chức đâu.
Đã muốn ở lại Tinh Vũ thì nên nói ít làm nhiều, chỉ nhìn những thứ cần nhìn, nói những gì cần nói, còn những gì không nên nhìn, không nên nói thì tốt nhất là làm như mất trí nhớ, hết thảy đều xóa bỏ.
Nếu còn để tôi nghe được ai nói xấu sau lưng Tân Ngạn thì đừng trách tôi vô tình.
Nói rồi, Mạc Tiểu Thu không thèm nhìn đến hai người mặt mũi trắng bệch kia nữa mà quay ngoắt đi.
Cô còn chưa đi được hai bước đã thấy Tần Ngạn đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Mặt Mạc Tiểu Thu hơi nóng lên.
Thấy Tần Ngạn nhăn nhở cười như một chú chó pug, Mạc Tiểu Thu bắt anh nhanh chóng đi quay phim, còn mình thì quay về chỗ cũ sắp xếp công việc của Tần Ngạn, mặt vẫn nóng hừng hực.
Tần Ngạn vui phơi phới, vào trong trường quay vẫn cười bí hiểm, làm Đạo diễn Lý thấy mà run.
Đạo diễn Lý nhìn Mạc Tiểu Thu cầu cứu.
Cảnh quay vừa rồi cần phải khóc, Tần Ngạn lại cười như thằng ngốc từ đầu chí cuối, bảo ông ta quay thế nào được? Mạc Tiểu Thu bó tay, trừng mắt nhìn Tần Ngạn, Tần Ngạn mới thôi cười để bắt đầu nhập vai.
Hôm nay quay phim khá thuận lợi.
Phim thần tượng vốn dĩ không đòi hỏi nhiều về diễn xuất, vả lại vai diễn của Tần Ngạn khá giống với con người anh, thành ra biểu đạt cảm xúc nhân vật tương đối ổn.
Thế nên, ngoại trừ vài lần NG lúc đầu ra, còn lại đều thuận lợi.
Nhằm giữ gìn hình tượng của nghệ sĩ nhà mình, nhân ngày đầu đi làm lại, Mạc Tiểu Thu bèn mời cả đoàn phim đến khách sạn liên hoan.
Dĩ nhiên là quẹt thẻ của Tần Ngạn.
Tần Ngạn không hài lòng cho lắm.
Mặc dù anh không dị nghị gì chuyện mời khách, nhưng đã hết giờ làm việc còn trì hoãn thế giới hai người của anh và Mạc Tiểu Thu thì khó mà chịu được.
Có điều anh chỉ có thể ngậm bồ hòn, không dám kêu ca gì trước mặt Mạc Tiểu Thu.
Tần Ngạn có thể nhẫn nhịn với Mạc Tiểu Thu, nhưng hoàn toàn không nể mặt người khác.
Cô có tư cách gì mà mời rượu tôi? Cô là ai hả?
Thật ra Tần Ngạn chỉ hỏi thế thôi, nhưng thật không khéo, sự kiêu ngạo tận xương của anh dù đã được kiềm chế vẫn khiến người ta thấy xa cách.
Thế nên, đến khi cô gái thứ năm cầm ly rượu rời đi với đôi mắt đỏ ửng, Mạc Tiểu Thu không chịu nổi nữa.
Mạc Tiểu Thu lôi Tần Ngạn đi, hơi ấm từ bàn tay cô thấm vào tận đáy lòng Tần Ngạn.
Giữa ngày Đông tháng giá, anh vẫn chẳng thấy rét mảy may.
Mạc Tiểu Thu không cố ý bỏ mặc Đạo diễn Lý ứng phó, nhưng nếu còn để Tần Ngạn ở đó nhất định sẽ làm cả đoàn phim mếch lòng, 36 kế chạy vẫn là thượng sách.
Mạc Tiểu Thu không kìm được mà càu nhàu anh mấy câu, Tần Ngạn cũng không cãi lại, vừa cười vừa theo Mạc Tiểu Thu đi trên phố.
Mãi đến khi bắt đầu có người vô tình cố ý nhìn qua, Mạc Tiểu Thu mới sực nhớ, cô đã quen ngồi xe buýt, nhưng Tần Ngạn có xe, bọn họ việc gì phải đi đến trạm xe buýt? Nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Thu bèn lôi Tần Ngạn quay về.
Tần Ngạn lại không chịu.
Anh khăng khăng đi bộ rất tốt, có lợi cho sức khỏe.
Nói rồi còn chiếm quyền chủ động, ban nãy là bị người ta cầm tay, giờ lại chủ động nắm lấy bàn tay mũm mĩm kia, mười ngón đan nhau khăng khít, không thể tách rời.
Lúc này, Mạc Tiểu Thu mới sực tỉnh.
Gương mặt bánh bao của cô đỏ bừng lên, vùng vẫy hai lần nhưng không thoát ra được.
Buông ra!
Mạc Tiểu Thu khẽ quát.
Tần Ngạn lắc đầu, quyết tâm chiến đấu đến cùng, không nói lời nào mà nắm tay thật chặt, một mực không buông.
Mạc Tiểu Thu không thể lay động Tần Ngạn.
Chủ yếu là cô tự thấy mình không mặt dày bằng anh.
Mạc Tiểu Thu lấy mũ che khuất mặt Tần Ngạn, tránh để người ta nhận ra, sau đó mới dẫn Tần Ngạn lên xe buýt.
Thành phố đã lên đèn, bóng hai người đổ dài trên mặt đất.
Hôm sau, hai người vẫn có mặt ở trường quay từ sớm.
Hiện tại, chỉ còn phần diễn của Tần Ngạn là chưa quay xong, giờ dồn lại quay một lượt, thật ra đây là một thách thức lớn đối với kỹ thuật diễn xuất của Tần Ngạn.
Vì các diễn viên đóng cùng còn có công việc khác, thời gian đến trường quay của họ không thể hoàn toàn dựa theo kịch bản, nên mới lúc trước Tần Ngạn còn lên bục nhận giải, lát sau đã chạy đến vệ đường hát rong.
Thỉnh thoảng, Tần Ngạn lại tìm Mạc Tiểu Thu phàn nàn rằng mình hay bị diễn lổ.
Mạc Tiểu Thu mẳng đáng đời, nếu anh không kéo dài thời gian, sớm vào đoàn thì đã không có chuyện hôm nay.
Thật ra Tần Ngạn chỉ muốn tỏ vẻ đáng thương, mong được an ủi chút đỉnh.
Không ngờ chẳng những không được an ủi mà còn bị mắng mỏ một phen, chỉ đành quệt mũi quay lại trường quay, tiếp tục
chiến đấu
với người ta.
Mạc Tiểu Thu nhìn Tần Ngạn hớn hở đóng phim mà cạn lời, rõ ràng anh vô cùng thích đóng phim, không biết làm cách nào mà lâu nay nhịn được không nhận việc.
Mạc Tiểu Thu bất đắc dĩ lắc đầu, quyết định ra ngoài mua ít đồ ngon về bồi dưỡng mọi người.
Quanh trường quay chẳng có cửa hàng nào ra hồn, Mạc Tiểu Thu gần như bao trọn điểm tâm của một cửa hàng nọ, sau đó ngồi bên cửa kính đợi người ta làm thức uống.
Anh ngồi xuống đây được không?
Một giọng nói quen thuộc thình lình phá vỡ không gian yên tĩnh.
Mạc Tiểu Thu đang lim dim, cô chậm rãi mở mắt ra thì thấy một người đàn ông đứng ngược sáng, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Anh Tử Hằng...
Mạc Tiểu Thu lí nhí, không ngờ giọng mình chợt khản đặc, tựa như một lữ khách đi trên sa mạc lâu ngày chưa được uống nước.
Tô Tử Hằng thong dong ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cô.
Viền mắt xanh nhạt cho thấy tình trạng giấc ngủ của anh ta không được tốt.