Chương 120: Thích cô ta đến thế sao?
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1003 chữ
- 2022-02-04 08:09:02
Mạc Tiểu Thu thấy hơi khó thở.
Thể lực của cô kém thật, mấy năm nay không chịu rèn luyện, đến thời khắc mấu chốt, đến cứu người mình yêu cô cũng không làm được!
A...
Tiểu Thu.
Một âm thanh chợt vang lên trong đầu Mạc Tiểu Thu, dường như cô thấy có người bơi về phía mình.
Cô gắng mở to mắt để phân biệt, những áp lực nước làm cô khó chịu.
Người kia mỗi lúc một gần, Mạc Tiểu Thu thấy được người đó là ai, miệng hơi mỉm cười.
Tần Ngạn...
Anh không sao là tốt rồi.
Mạc Tiểu Thu tỉnh dậy, thấy mình đang ở trên một tảng đá ngầm.
Trên bề mặt có rất nhiều rong rêu trơn nhẫy, nhưng cô được cố định vững vàng.
Em tỉnh rồi à?
Tần Ngạn hỏi.
Mạc Tiểu Thu gật đầu,
Anh có bị thương không?
Tần Ngạn không trả lời câu hỏi của Mạc Tiểu Thu, mà nhìn cô với vẻ bực bội,
Em tưởng mình là ai? Siêu nhân à? Người chạy hai bước là thở hồng hộc như em lại một mình tới đây cứu người, chỉ e không cứu được người, còn thêm một cái xác ấy nhỉ?
Quen biết anh bao lâu nay, lần đầu tiên nghe anh dạy dỗ người ta đấy.
Mạc Tiểu Thu nói.
Em...
Tần Ngạn nổi giận,
Em tưởng anh đang đùa với em chắc?
Dĩ nhiên không phải!
Mạc Tiểu Thu lắc đầu,
Tôi biết anh nghiêm túc.
Nhưng tôi cũng muốn hỏi anh câu đó đấy!
Anh tưởng tán gái dễ vậy à? Sóng lớn thể cũng dám ra biển chơi thuyền buồm? Là anh chán sống hay là cô ta quá quan trọng?
Mạc Tiểu Thu giận dỗi hỏi,
Anh thích cô nàng Emily kia đến thế sao?
Cái gì mà thích Emily? Việc này liên quan gì đến Emily?
Tần Ngạn hỏi.
Còn không phải?
Mạc Tiểu Thu bĩu môi,
Nếu không thích Emily, anh liều mạng ra vẻ người hùng làm gì? Không đúng, nếu chỉ vì ra vẻ ngầu lòi thì chẳng thể gọi là anh hùng được, mà là cẩu hùng!
Tần Ngạn:
...
Anh chịu không phản bác được.
Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Mạc Tiểu Thu nhìn quanh quất, đá ngầm từ phía đang nhô lên trên mặt nước, hiện tại miễn cưỡng có thể bám vào trên đó, đến khi thủy triều lên, chỉ e bọn họ không còn may mắn như vậy nữa.
Tần Ngạn cũng nhận ra tình cảnh hiện tại, hơi ảo não,
Nguy hiểm thế này, em ra đây làm gì?
Để cứu anh chứ làm gì nữa!
Mạc Tiểu Thu cũng bực.
Cô làm vậy là sai à? Nhất thời, Tần Ngạn không biết nói gì cho phải.
Cuộc đời anh đã gặp rất nhiều người.
Với gia thế của mình, từ bé đã có vô số kẻ lấy lòng, nịnh hót, xin xỏ anh.
Cũng vì gia thế mà anh nhận ra, mình có muốn nghiêm túc quen bạn gái cũng không được.
Những cô gái cặp kè với anh, miệng thì nói yêu anh, thoắt cái lại đòi tài nguyên, đòi anh giới thiệu với người này kẻ nọ, đòi hỏi những con đường tắt giúp họ nổi tiếng.
Nhìn thấu hết thảy, anh chẳng muốn nghiêm túc yêu đương nữa.
Anh không muốn tấm chân tình của mình cuối cùng lại thành một giao dịch.
Nhưng cô gái Mạc Tiểu Thu này không giống thế.
Lúc đầu chưa biết anh là ai, cô luôn cau có với anh, anh có thể hiểu được.
Nhưng khi biết được thân phận của anh rồi, cô vẫn không giống mấy cô gái khác bám riết lấy anh như ruồi thấy mật.
Trái lại, cô vẫn duy trì thái độ như cũ...
Không, đúng ra mà nói, cô thậm chí còn nghĩ đủ cách thoát khỏi anh.
Đây là một trải nghiệm lạ lẫm.
Anh không tin cô gái này thật sự chướng mắt thân phận cậu Hai nhà họ Tần của mình, nên tìm đủ cách trêu ghẹo cô, đợi cô cháy nhà lòi mặt chuột.
Nhưng thực tế chứng minh anh đã sai.
Cô thật sự chướng mắt anh.
Mãi đến khi cô quyết định ở bên người khác, anh tức điên lên.
Anh biết cô trước, cũng nhận ra những ưu điểm của cô trước, dựa vào đâu lại để kẻ khác nâng tay trên? Dù sau đó anh đã gây ra nhiều lỗi lầm, nhưng anh đã dùng phương thức của mình để bù đắp.
Anh cũng cảm nhận được thái độ của cô đối với mình có thay đổi.
Song, dường như ông trời muốn trừng phạt anh vì những lỗi lầm lúc trước, khiến anh biết cảm giác thất bại triệt để là như thế nào.
Anh có cố gắng đến đâu cũng không thể níu giữ được cô.
Anh muốn từ bỏ, nhưng lại không cam lòng.
Nếu từ bỏ một báu vật như vậy, biết đến bao giờ anh mới gặp được người thứ hai? Bây giờ, anh càng thêm chắc chắn về ý nghĩ của mình.
Quả nhiên, anh không thể từ bỏ cô gái này.
Có muôn nghìn cô gái nói yêu anh, nhưng chịu vì anh mà bất chấp tính mạng, có lẽ chỉ có mình cô.
Tần Ngạn ôm Mạc Tiểu Thu thật chặt,
Anh nghĩ Meynard đã phải người đến đây rồi.
Chúng ta kiên trì một chốc là được.
Em ôm lấy cổ anh này.
Mạc Tiểu Thu không nhúc nhích.
Tần Ngạn bó tay,
Anh không muốn sàm sỡ em.
Nhưng em vừa bơi lâu thế kia, mà Meynard thì không biết bao giờ mới tìm được đến đây.
Em phải giữ sức chờ ông ta tới chứ?
Mạc Tiểu Thu lườm anh, dĩ nhiên cô biết thể.
Cô không động đậy không phải vì để phòng Tần Ngạn, mà là không còn chút sức lực nào.
Nước lạnh làm thân nhiệt của cô giảm sút.
Vốn dĩ, cô đã bơi khá lâu, thỉnh thoảng lại bị sóng đánh, cái mạng già này chẳng còn lại mấy.
Bây giờ cô còn có thể đạp nước đã là kiên cường lắm rồi, sức đâu mà nhấc tay nữa chứ.