• 484

Chương 121: Đâu có nói là không thích


Mạc Tiểu Thu khẽ gật đầu, quả thật cô chẳng còn chút sức lực nào mà nói chuyện nữa.

Tảng đá ngầm không quá lớn, nhưng lại sát mặt nước biển, Tần Ngạn ngồi trên đó, nước không ngập quá thắt lưng, còn Mạc Tiểu Thu ngồi trên người Tần Ngạn thì nước không quá ngực.

Đúng là nơi thích hợp để bọn họ nghỉ ngơi một lát.

Mạc Tiểu Thu đã kiệt sức, lúc Tần Ngạn kéo cô ngồi lên người anh, cô chỉ vùng vẫy yếu ớt một chút rồi chịu thua, chấp nhận ngồi xuống.

May mà nhờ có lực đẩy của nước nên thể trọng của cô cũng không quá nặng, bằng không cô thà bơi đứng đến chết còn hơn.

Mặt biển thỉnh thoảng lại dập dềnh nổi sóng, đập vào ngực Mạc Tiểu Thu, cô kiệt sức tựa vào ngực Tần Ngạn, đầu kề sát cổ anh.


Tiểu Thu, nói chuyện với anh một lát đi.
Tần Ngạn nói, chốc chốc lại xoa bóp tay chân cho Mạc Tiểu Thu dưới làn nước, hi vọng nhờ đó cơ thể cô có thể ấm áp hơn chút ít.

Mạc Tiểu Thu mệt rũ, bờ môi mấp máy, khó khăn lắm mới thốt nên lời, giọng run run,
Anh...

Có phải anh thích Emily không?
Hả? Tần Ngạn chẳng hiểu nổi, sao đề tài lại thành ra thế này.

Cô nhìn thế nào mà bảo anh thích Emily? Không đợi Tần Ngạn trả lời, Mạc Tiểu Thu đã thấy khổ sở.

Cô biết ngay mà, nếu không phải vì thích ra vẻ trước mặt người yêu, ai lại ngốc đến mức đi lướt sóng bằng thuyền buồm trong thời tiết này?
Thật ra Emily cũng được...
Mạc Tiểu Thu nói,
Mặt mày xinh đẹp, vóc dáng cũng ổn, có điều...
Có điều tính tình không được tốt cho lắm.

Nhưng Mạc Tiểu Thu lại không biết nên nói câu đó như thế nào, bèn dứt khoát làm thinh.


Có điều thế nào?
Tần Ngạn gặn hỏi, không để cô lấp liếm cho qua chuyện,
Đúng như em nói, ngoại hình cô ta rất khá, vóc dáng ngon lành, quả thật là lựa chọn không tồi.
Nghe Tần Ngạn nói thế, Mạc Tiểu Thu mím môi làm thinh.

Người ta đã nhận xét đó là lựa chọn không tồi, cô còn nói gì được nữa? Lẽ nào vô cớ phá hoại tình cảm của người ta?
Sao em không nói gì hết vậy? Em thấy Emily có điểm nào không tốt hả?
Tần Ngạn lại hỏi.

Mạc Tiểu Thu kiên quyết không mở miệng, Tần Ngạn lại huyên thuyên về ưu điểm của Emily, nào là xinh xắn, dáng người nóng bỏng, quanh đi quẩn lại vỏn vẹn bấy nhiêu, có lẽ anh chỉ biết về cô ta có thế.

Mạc Tiểu Thu nghe Tần Ngạn nói mãi phát cáu, chán chường mở miệng châm chọc,
Chả trách người ta nói con trai yêu bằng mắt! Thấy người ta có ngoại hình không tôi đã vội khen ngợi hết lời.

Lúc đảm Jesse đòi bỏ diễn để phản đối anh, Emily không kịp thời ngăn cản, chứng tỏ năng lực kém.

Cô ta là trợ lý của Meynard nhưng lại không biết bảo vệ vedette, còn khiến anh mạo hiểm chỉ vì hứng thú nhất thời của bản thân, chứng tỏ cô ta không nắm được trách nhiệm của mình, không biết nặng nhẹ.

Khi xảy ra chuyện, cô ta chỉ biết khóc lóc ỉ ôi, trong khi lẽ ra trước tiên cần nhân viên cứu hộ để cứu anh, cho thấy cô ta không được nhanh nhạy.

Anh chỉ xét bề ngoài mà không xét nội hàm à? Tần Ngạn, anh trở nên nông cạn như vậy từ khi nào thể hả?
Tần Ngạn cong khóe môi,
Ừm, em nói thật có lý...
Thấy Tần Ngạn tỏ vẻ bỡn cợt, Mạc Tiểu Thu không vui,
Tôi nghiêm túc đấy, anh tưởng tôi đang đùa với anh chắc?
Tần Ngạn nhận ra Mạc Tiểu Thu đang không vui thật, vội nói,
Anh cũng nghiêm túc mà.
Tần Ngạn nhìn Mạc Tiểu Thu, ánh mắt sáng rực,
Nhưng người anh thích lại không thích anh, biết làm sao đây?
Mạc Tiểu Thu:
...
Tần Ngạn kiên nhẫn nói tiếp,
Nếu người anh thích có thể đáp lại tình cảm của anh ít nhiều...

Dù chỉ là một chút thôi, anh cũng sẽ tiếp tục cố gắng...

Nhưng mà...
Tần Ngạn chợt thấy mình thật đáng thương.

Anh là cậu Hai nhà họ Tần, sinh ra đã ngậm thìa vàng, xưa nay muốn gì được nấy, trừ cô gái này ra...

Anh thật sự mệt mỏi...


Tiểu Thu, dẫu có ý chí kiên cường đến mấy mà chặng đường phía trước hoàn toàn mù mịt vô vọng thì cũng phải lùi bước thôi.

Đạo Phật có nói bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.

Nhưng bây giờ anh đang ở giữa biển rồi, quay đầu chỉ thấy biển rộng mênh mông.

Em nói anh biết đi, rốt cuộc đâu mới là bờ của anh?
Giọng Tần Ngạn nhẹ bẫng, gần như chìm trong tiếng sóng biển rì rào.

Nhưng Mạc Tiểu Thu vẫn nghe không sót chữ nào.

Trái tim cô như bị kim đâm.

Cô biết Tần Ngạn thích mình, nhưng luôn cho rằng tình cảm của anh chỉ là rung động thoáng qua mà thôi, khi nào cảm xúc nhạt đi, anh sẽ vẫn là cậu Hai Tần phong lưu.

Còn cô, một khi rơi vào bể tình, cô sẽ ra sao? Thật không thể tưởng! Nên cô không dám, cũng không thể để bản thân rơi vào hoàn cảnh như thế.

Nỗi đau khổ của mẹ cô là tấm gương sờ sờ ra đó, sự tàn nhẫn vô tình của bố cô sau khi thay lòng đổi dạ vẫn đang khắc sâu trong xương cốt của cô, tựa như một lời nguyền.

Cô thật sự không có can đảm...

Nhưng giờ thì sao? Tần Ngạn đã nói như thế, sao cô còn thờ ơ cho được? Tần Ngạn nói anh đang ở giữa bể khổ, nhưng cô cũng nào khác gì? Mạc Tiểu Thu siết chặt tay Tần Ngạn, tựa vào khuôn ngực rắn rỏi của anh mà nhìn về phía những con sóng ngoài xa, khe khẽ thì thầm,
Em đâu có nói là không thích anh...
Tần Ngạn:
...

Em nói gì cơ?
Tần Ngạn không dám tin vào tai mình, anh sợ đám bọt sóng trắng xóa đã giấu đi từ ngữ mấu chốt nào đó trong lời Mạc Tiểu Thu.

Nhưng Mạc Tiểu Thu chỉ nói một lần đã đỏ bừng mặt.

Cô không biết lựa chọn của mình có đúng hay không.

Những ký ức đau khổ kia vẫn còn vẹn nguyên, nhưng cô không kìm được mà muốn thử một lần.

Nhỡ đâu...

Cô nghĩ, nhỡ đầu mình gặp may thì sao? Biết đâu người cô gặp được không giống như thế thì sao?
Tiểu Thu, em nói gì đi chứ!
Nếu không phải tình hình không cho phép, Tần Ngạn chỉ muốn kéo Mạc Tiểu Thu ra xa một chút để nhìn cô kỹ hơn.

Anh giống như một tín đồ, dẫu ấp ủ tình cảm đã lâu, song chỉ có thể ngước nhìn từ xa.


Em...
Mạc Tiểu Thu thấy đau lòng thay Tần Ngạn, cô muốn lấy hết can đảm để nói với anh đáp án của mình.

Không ngờ, đúng lúc ấy lại có những âm thanh lạc quê văng vẳng nơi xa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.