Chương 123: Bảo vệ lãnh thổ
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1079 chữ
- 2022-02-04 08:09:03
Mạc Tiểu Thu quyết định mặc kệ Tần Ngạn.
Đúng lúc này, Meynard xuất hiện, sau lưng ông ta là bác sĩ điều trị chính của Tần Ngạn,
Nếu Tần Ngạn đã không có việc gì, vậy show diễn của tôi không cần hoãn lại thật chứ?
Đúng vậy, hẳn là không việc gì.
Bác sĩ đáp.
Meynard phấn khởi nhìn Tần Ngạn,
Cậu nghe thấy chưa, bác sĩ nói cậu không sao.
Bác sĩ cho phép chúng ta tiếp tục biểu diễn.
Meynard hớn hở nói, nhưng Tần Ngạn lại không hào hứng cho lắm.
Anh bám rịt lấy Mạc Tiểu Thu, chỉ vào chân mình một cách ấm ức,
Chân anh còn tê rần đây này.
Đi vài bước là bắt đầu loạng choạng, anh cần nghỉ ngơi thật tốt.
Mạc Tiểu Thu chẳng buồn liếc nhìn Tần Ngạn mà nói với Meynard,
Ông đưa người đi được rồi đấy.
Meynard không ngờ Mạc Tiểu Thu lại dứt khoát như thế, thấy Tần Ngạn làm ra vẻ tủi thân như một cô vợ nhỏ, ông ta suýt nữa phì cười.
Nhưng nghĩ lại, mình còn cần đến Tần Ngạn trong hai show diễn nữa, ông ta
chỉ có thể kìm nén, không dám cười thành tiếng.
Cuối cùng, Tần Ngạn vẫn bị Meynard lôi đi.
Dù không hề cam lòng, nhưng Tần Ngạn vẫn có đạo đức nghề nghiệp.
Tần Ngạn vừa đi chưa bao lâu, Emily liền xuất hiện, đôi mắt cô ta hơi đỏ, có thể thấy là vừa mới khóc.
Cô ta ngồi trên sofa trong phòng bệnh, cắn môi nhìn Mạc Tiểu Thu, vẻ rất ấm ức.
Mạc Tiểu Thu thật tình không đỡ nổi cô nàng Emily này.
Cô ta không có sự bộc trực của phụ nữ nước ngoài, trái lại còn hay rơi nước mắt.
Mà nước mắt của nữ giới chính là một trong những thứ khiến Mạc Tiểu Thu khó chịu nhất.
Có thể nói, cô không thích nước mắt của bất kỳ ai, kể cả chính mình.
Nhưng điểm khác biệt là, cô có thể chịu đựng nếu đó là người mình quan tâm.
Còn với người cô không quan tâm thì...
Nếu còn muốn khóc tiếp, cô có thể ra ngoài mà khóc.
Mạc Tiểu Thu hờ hững nói.
Emily không ngờ cấu đầu tiên Mạc Tiểu Thu nói lại là thế này, chẳng những không thông cảm với cô ta mà còn lạnh lùng như thể cô ta là virus không bằng,
Sao cô có thể vô cảm như thế? Thấy một cô gái rơi nước mắt trước mặt mình, cô không hỏi nguyên nhân người ta khóc thì thôi, còn lạnh nhạt bảo người ta đi cho khuất mắt? Rốt cuộc một kẻ máu lạnh như cô đã mê hoặc Tần Ngạn bằng cách nào vậy? Lẽ nào trước mặt anh ấy, cố hay giả vờ yếu đuối?
Mạc Tiểu Thu thấy đau đầu, cô rất kém trong khoản đối phó với mẫu phụ nữ ngang ngược như thế này.
Rốt cuộc cô đến đây làm gì?
Mạc Tiểu Thu hỏi.
Emily quắc mắt nhìn Mạc Tiểu Thu,
Meynard bảo tôi đến chăm sóc cô.
Nghe giọng điệu là biết cô ta miễn cưỡng đến nhường nào.
Mạc Tiểu Thu suýt ôm đầu, Meynard đúng là khi không kiểm chuyện cho cô, thà để cô ở một mình còn hơn.
Ừm, cảm ơn ý tốt của cô.
Nhưng cô cũng thấy rồi đấy, tôi đâu có vấn đề gì ghê gớm, mà tôi trông cô không được khỏe cho lắm, hay là cô về khách sạn nghỉ ngơi đi, tôi cũng có thể chợp mắt một giấc.
Cô thấy thế nào?
Cô chế tối hả?
Nói đến đây, Emily lại chực khóc,
Tôi đã làm gì cô để cô ghét tôi đến thế? Chẳng lẽ là vì Tần Ngạn thích tôi? Nhưng mà...
Nhưng mà cô đã cướp anh ấy đi rồi còn gì...
Tôi còn chưa ghét cô, sao cô lại ghét
tôi?
Mạc Tiểu Thu:
...
Đổi trắng thay đen, ngoài cô nàng Emily này thì còn ai.
Thứ nhất, tôi không biết cô làm thế nào mà đưa ra kết luận Tần Ngạn thích mình.
Nhưng tôi nhất định phải nói cho cô biết, kết luận này là sai.
Tôi hoàn toàn chắc chắn mà nói với cô rằng Tần Ngạn không thích cô! Chí ít không phải kiểu thích như cô tưởng.
Nếu là trước kia, Mạc Tiểu Thu tuyệt đối sẽ không nói như thế.
Nhưng bây giờ cô đã thấy được lòng dũng cảm của Tần Ngạn, nên cô cũng muốn dũng cảm bước lên bước đầu tiên.
Bước đầu tiên chính là giải quyết tình địch tiềm ẩn!
Cô...
Cô nói gì cơ? Hu hu...
Nghe Mạc Tiểu Thu nói vậy, Emily trố mắt,
Trời ạ, sao cô có thể thốt ra lời tàn nhẫn thế? Hẳn Tần Ngạn không biết được gương mặt thật của cô nên mới bị cô lừa.
Tôi phải nói cho anh ấy biết mới được!
Ngừng!
Mạc Tiểu Thu ngắt lời cô ta và nói,
Điều thứ hai tôi muốn nói chính là đây.
Gương mặt thật của tôi thế nào, Tần Ngạn biết rất rõ.
Không cần cô phải nói đâu.
Có điều, nếu cô khăng khăng muốn tự chuốc nhục vào thân, đi tìm anh ấy nói chuyện thì tôi sẽ không cản.
Sau này đừng hối hận là được.
Cô...
Cô...
Emily quên cả khác, trong ánh mắt có vẻ oán hận vụt qua.
Bởi vì, cô ta biết Mạc Tiểu Thu nói đúng.
Nhưng Mạc Tiểu Thu cũng không vì thế mà ngừng lại, cô nói tiếp,
Còn nữa, tôi thấy thân là con gái, nước mắt không phải vũ khí vạn năng.
Trung Quốc cổ đại có một người con gái tên là Lâm Muội, cô ta thấy một đóa
hoa rơi cũng khóc cả buổi, cuối cùng...
khóc nhiều quá mà chết.
Vì tuổi thọ của chính mình, cô nên kiềm chế nước mắt lại đi.
Mặt khác, tôi không cần cô chăm sóc, y tá ở đây có lẽ chuyên nghiệp hơn cô nhiều, cô chăm sóc bản thân cho tốt là được.
Kỹ năng độc miệng của cô đã quay lại.
Emily bị nói đến á khẩu, nhưng cũng không khóc mà chỉ trừng mắt với Mạc Tiểu Thu, sau đó quay lưng đi thẳng, đôi giày cao gót mười phân nện cồm cộp xuống sàn.
Tiếng gót giày lộc cộc xa dần, cuối cùng Mạc Tiểu Thu cũng được yên tĩnh như mong muốn.
Nhưng yên tĩnh chưa được một phút, trong phòng đã vang lên tiếng chuông...
Bạn trai em gọi điện thoại này, nhanh bắt máy nào...
Bạn trai em gọi điện thoại này, nhanh bắt máy nào...