Chương 130: Thảo luận về kịch bản
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1396 chữ
- 2022-02-04 08:09:04
Vả lại fan còn đang đợi anh cùng đi ăn cơm kia kìa.
Hai người đi đi...
Đạo diễn David, anh thấy có được không?
Mạc Tiểu Thu hỏi lại.
David là dân nghệ thuật, có người muốn thảo luận về kịch bản với anh ta, dĩ nhiên anh ta sẽ đồng ý, cho dù ấn tượng ban đầu của anh ta về đối phương không tốt cho lắm, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc trò chuyện với cô một lát, nghe cô trình bày quan điểm của mình về kịch bản,
Vậy chúng ta đi thôi.
Tôi biết một chỗ được lắm.
Thật à? Vậy chúng ta đi qua đó đi.
Mạc Tiểu Thu mỉm cười, sánh vai bước đi cùng David.
Mạc Tiểu Thu, em...
Tần Ngạn định sấn tới, nhưng lại bị người bên cạnh chắn đường.
Bộ anh muốn để em vác cái bụng đói meo đi ăn một mình hả?
Cô gái ấm ức trề môi.
Đúng thế, để phụ nữ đói bụng thì thật thiếu ga-lăng.
Tôi cũng hơi đói rồi, nếu cô không ngại, tôi có thể cùng cô đi ăn.
Tần Ngạn thình lình quay sang người đàn ông vừa lên tiếng,
Sao anh còn chưa đi?
Tần Ngạn lại giở tính thẳng ruột ngựa, chẳng nể mặt chút nào.
Thật ra, Dư Minh Trạch cũng lấy làm lạ vì sao mình còn ở đây.
Lãng phí nhiều thời gian thế kia, hoàn toàn không phù hợp với phong cách làm việc của anh ta.
Nhưng mà...
Dư Minh Trạch nhìn thoáng qua cô gái đang đứng kề sát Tần Ngạn, nhớ lại lời Tần Ngạn vừa nói.
Anh ta làm vậy cũng là mỗi ngày một việc tốt.
Không thể để trai đơn gái chiếc ở riêng với nhau được, chỉ sợ yên lặng ăn cơm cuối cùng lại thành ầm ĩ.
Dư Minh Trạch đẩy gọng kính, hờ hững trả lời câu hỏi của Tần Ngạn,
Tôi cũng đói.
Sau khi đi khuất tầm mắt Tần Ngạn, tâm trạng Mạc Tiểu Thu hơi sa sút.
Ha ha, cô gái, cô làm sao thế?
Vừa rồi còn mồm mép tép nhảy, giờ lại im như thóc? Nghe David hỏi vậy, Mạc Tiểu Thu hít một hơi sâu, xua tan nỗi buồn đi, khóe môi khẽ nhếch lên, hai lúm đồng tiền lộ ra,
Không có gì, Đạo diễn David này, chúng ta đã đến nơi chưa?
David chỉ vào cửa hàng trước mặt,
Đến rồi.
Mạc Tiểu Thu nhìn thoáng qua, là một quán bar nhạc nhẹ mang phong cách phương Tây đặc trưng của nước A.
Quán bar tương đối yên tĩnh, quả thật là một nơi thích hợp trò chuyện.
Chỗ này được đấy.
Mạc Tiểu Thu cười.
Thấy Mạc Tiểu Thu hiểu ý, tâm trạng David cuối cùng cũng khá hơn.
Thật ra, David là một người tùy hứng, bằng không cũng sẽ không chơi thân với anh chàng Hoa kiều Dư Minh Trạch nhiều năm như vậy.
Tất nhiên, hết thảy phải đặt trên tiền đề không đụng chạm đến phim ảnh của anh ta.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến phim của mình, anh ta sẽ như biến thành người khác, điều này cũng lý giải vì sao diễn viên và nhân viên của anh ta lại sợ anh ta như chuột sợ mèo.
Tuy vừa rồi David có chút bực mình với Mạc Tiểu Thu, nhưng show diễn đã trôi qua khá lâu, anh ta gần như đã quên cả...
David không hỏi ý Mạc Tiểu Thu mà gọi luôn hai cốc bia lạnh, đẩy một cốc đến trước mặt Mạc Tiểu Thu, một cốc đưa lên miệng, uống ực một hơi nửa cốc.
Mạc Tiểu Thu nhìn cốc bia tươi lớn hơn cả đầu mình, chỉ biết im lặng.
Được rồi, cô cũng đừng gọi tôi đạo diễn ơi đạo diễn à nữa, phim đã quay đầu, cô cứ gọi tên tôi là được.
Bia tươi vào bụng, tâm trạng anh ta tốt hẳn lên.
Mạc Tiểu Thu cười, quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy.
Người ta đồn đại David chẳng những nghiêm khắc, lại còn thực dụng.
Anh ta sẽ lợi dụng mọi thứ để làm lợi cho bộ phim của mình.
Điều này khiến nhiều người trong giới chỉ trích, nói doanh thu phòng vé của David chẳng qua là thủ đoạn kinh doanh, chứ thật ra phim chẳng có giá trị nghệ thuật gì.
David lại là người nóng tính, trực tiếp đáp trả ngay trên mạng xã hội, cuối cùng còn ngang ngược nói,
Nếu dùng thủ đoạn kinh doanh mà có thể trở thành quán quân phòng vé, vậy mấy người cứ dùng đi, tôi đang đợi các người kéo tôi ra khỏi vị trí quán quân đây này!
Anh ta nói vậy, những kẻ chỉ trích bền im bặt, vì chẳng ai có thể lật đổ ngôi vị quán quân phòng vé của David.
Mạc Tiểu Thu cảm thấy có thiện cảm đối với một David khác hẳn lời đồn, chí ít cô có thể nói thật với người như vậy.
David!
Trước sự mời mọc của David, Mạc Tiểu Thu không thể không uống một hớp bia, sau đó đi thẳng vào đề,
Thật ra, vừa rồi tôi chưa nói thật, tôi thấy kịch bản có vấn đề nên mới không cho Tần Ngạn xem.
David tỏ vẻ
tôi biết ngay mà,
nghe được nửa chừng đã thấy hứng thú,
Kịch bản có vấn đề gì?
Tôi đoán sở dĩ anh khăng khăng muốn tìm một diễn viên người Trung Quốc là vì bộ phim muốn tấn công vào thị trường Trung Quốc, đúng không?
Mạc Tiểu Thu hỏi.
David gật đầu,
Dĩ nhiên, Trung Quốc là một thị trường lớn, tôi không thể bỏ qua được.
Vấn đề chính là ở đó.
Mạc Tiểu Thu cười, lúm đồng tiền đáng yêu khiến cô trông càng trẻ hơn tuổi thật.
Vấn đề gì chứ?
David lo lắng,
Được rồi, cô đừng úp mở nữa,mau nói đi!
.
Thấy David bồn chồn, Mạc Tiểu Thu cũng nghe anh ta, nói thẳng,
Có lẽ anh không hiểu người Trung Quốc cho lắm.
Họ rất dễ liên tưởng đến lòng yêu nước.
Nói thế nào đây nhỉ?
Mạc Tiểu Thu ngẫm nghĩ rồi nói tiếp,
Nếu để một diễn viên thuộc một quốc gia bất kỳ ngoại trừ Trung Quốc ra đóng vai mà anh định phân cho Tần Ngạn, có lẽ sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu khăng khăng để một người Trung Quốc diễn, rất có khả năng sẽ kích động lòng yêu nước của họ.
Mà điều này rất đáng sợ, phim của anh có thể bị công kích trong nháy mắt, bị chấm điểm thấp đến mức không thể xoay chuyển tình thế, hậu quả là bộ phim sẽ ổ chỏng vó.
Ý cô là sao? Tôi chưa rõ?
David chẳng hiểu ra sao, rõ ràng là một vai rất khá, lại phần cho diễn viên Trung Quốc, sắp xếp như thế là tốt nhất rồi, sao lại bị chỉ trích được? Hay là cô gái này nói rống lên thế thôi?
Chưa rõ hả? Tốt thôi, để tôi giải thích cho anh.
Mạc Tiểu Thu đẩy cốc bia sang bên, mặt đối mặt với David,
Đầu tiên, anh đã xây dựng một vai nam chính xuất sắc, tinh thần chính nghĩa, lòng dũng cảm và trí thông minh của anh ta đều khiến người ta phải tán thưởng, không còn nghi ngờ gì nữa.
Mâu nam chính này được mọi người yêu thích, là cơ sở bảo đảm doanh thu phòng vé.
Nhưng đồng thời, anh cũng xây dựng rằng nam chính có một người bạn mềm yếu, tự ti, nhu nhược, nhát gan sợ rắc rối.
Tôi không biết liệu có phải anh cố tình xây dựng như thể nhằm làm nổi bật hình tượng nam chính không.
Nhưng anh không đưa ra lý do vì sao người này lại có tính cách như thế, đương nhiên tôi hiểu vì anh ta không phải vai chính, không thể lãng phí giấy mực quá nhiều, thế nên khán giả chỉ biết tính cách anh ta vốn dĩ là thế, thậm chí loại người như anh ta cũng thế.
Với cách xây dựng nhân vật như vậy, nếu anh ta là phe chính nghĩa, có lẽ còn có thể giành được thiện cảm nhất định, nhưng cảnh cuối lại không thể không làm người ta nghi ngờ rốt cuộc có phải anh ta đã ích kỷ bán đứng bạn bè hay không.