• 485

Chương 166: Dẫn cậu đi gặp anh ấy


Tuy biết Lạc Tu Nhiên xem mình như em gái, nhưng cô chưa từng nghĩ anh sẽ vì
cô em gái
này mà làm nhiều như vậy!


Vậy bây giờ anh ấy...
Ivan lắc đầu,
Bác sĩ Danton đã khám cho ông chủ rồi, ông ấy nói bó tay, hi vọng chúng ta chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ tình huống nào...



Không, không thể nào!
Mạc Tiểu Thu lắc đầu,
Ivan, sao anh có thể tin lời nói một phía của một bác sĩ gia đình chứ? Lạc Tu Nhiên mạng lớn, sao có thể nói nguy kịch là nguy kịch? Tôi không tin! Bây giờ liên hệ bệnh viện ngay, đưa Lạc Tu Nhiên đến bệnh viện kiểm tra!


Nói rồi, Mạc Tiểu Thu toan lấy điện thoại ra, nhưng bị Ivan ngăn lại.


Cô chủ, vô ích thôi.

Danton chính là bác sĩ xuất sắc nhất về mặt này.

Nhưng bệnh của ông chủ vốn chưa có thuốc chữa, chỉ kéo dài ngày nào hay ngày ấy.

Có đi bệnh viện cũng vô ích, huống hồ chuyện này phải giấu người ngoài, bằng không cổ phiếu của Lạc thị sẽ...

Lúc này anh còn lòng dạ lo lắng cổ phiếu nữa hả?
Mạc Tiểu Thu chỉ muốn mắng lớn!
Ivan, tôi cứ ngỡ Lạc Tu Nhiên rất quan trọng đối với anh, nhưng xem ra, bây giờ trong lòng anh Lạc Tu Nhiên không bằng giàu sang phú quý rồi! Đã vậy, để tôi lo cho Lạc Tu Nhiên, tôi không sợ bệnh của anh ấy, tôi tin nhất định có bệnh viện nào đó chữa được cho anh ấy, cho dù...

Đây chỉ là một cơn cảm cúm thôi mà, nhất định sẽ chữa được!



Nếu dốc hết Lạc thị mà cứu được ông chủ, đương nhiên tôi sẵn lòng! Thậm chí có phải đánh đổi tính mạng mình tôi cũng đồng ý! Nhưng bây giờ dù có làm vậy cũng chỉ là vô nghĩa, nếu chúng ta cứ khăng khăng cổ chấp, có khi còn liên lụy đến Lạc thị mà ông chủ đã vất vả gầy dựng.
Ivan bằng giọng.

Đây là lần đầu Mạc Tiểu Thu thấy Ivan biểu lộ một cảm xúc khác với cung kính, anh ta tựa như một con thú con mất mẹ, vẻ sợ hãi và cô độc ấy thật yếu ớt xiết bao.

Mà quả thật anh ta sắp mất đi Lạc Tu Nhiên, mất đi chỗ dựa trong lòng mình.

Mạc Tiểu Thu suy sụp, ngồi phịch xuống đất.

Cô không dám nhìn Lạc Tu Nhiên vào thời khắc này, sợ mình không cầm được nước mắt, nhưng đồng thời lại muốn nhìn Lạc Tu Nhiên một chút, bởi không biết đây có phải lần cuối hay không.


Vậy anh bảo phải làm sao đây?
Mạc Tiểu Thu bất lực hỏi.

Cô không biết nên làm gì bây giờ.

Tuy cô không đến mức sẵn sàng hi sinh tính mạng vì Lạc Tu Nhiên như Ivan, nhưng nếu bảo để cô chăm sóc Lạc Tu Nhiên từ nay đến tận cuối đời, cô cũng cam lòng.

Cô không sợ căn bệnh của Lạc Tu Nhiên, vì chỉ cần cẩn thận đề phòng là sẽ không có nguy hiểm gì cả.

Nhưng trên thực tế, có không còn cơ hội chăm sóc cho Lạc Tu Nhiên nữa rồi.

Bởi lẽ, anh có thể ra đi mãi mãi bất cứ lúc nào.


Cô chủ, tôi biết cô lo cho ông chủ.

Nhưng ông chủ sẽ không muốn thấy vì mình mà mấy nghìn công nhân viên của Lạc thì phải thất nghiệp đầu.
Ivan khuyên.

Tuy anh ta cũng muốn bất chấp tất cả như Mạc Tiểu Thu, nhưng trước khi hôn mê, Lạc Tu Nhiên đã dặn anh ta nhất định phải bảo vệ Lạc thị bằng được, anh ta đã nhận lời thì không thể để Lạc thị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


Tôi không thể ở đây được...
Đang mải khóc nức nở, Mạc Tiểu Thu chợt xốc lại tinh thần, miệng lẩm bẩm,
Tôi không thể ở lại đây...

Ngoài tôi ra, vẫn còn một người có quyền biết chuyện này.

Tôi phải đi nói với cô ấy...

Đi nói với cô ấy...
Dứt lời, Mạc Tiểu Thu lao ra ngoài, Ivan không ngăn được, đành hỏi với sau lưng cô,
Cô chủ, cô nói gì vậy? Cô muốn báo tình hình của ông chủ cho ai?
Mạc Tiểu Thu giả điếc, nỗi áy náy tràn ngập trong lòng cô, cô muốn đi tìm người con gái vẫn luôn tương tư Lạc Tu Nhiên.

Dù đã đàm phán với Mạc Tiểu Thu, nhưng Tô Tùy Ảnh vẫn không ngờ Mạc Tiểu Thu lại đến tìm mình nhanh như vậy.

Tô Tùy Ảnh hơi kích động, lại có phần e dè.

Đã lâu cô chưa gặp Lạc Tu Nhiên, căng thẳng cũng là bình thường.

Cô thầm trách Mạc Tiểu Thu tìm đến quá bất ngờ, làm cô không có thời gian chuẩn bị gì cả.


Cậu đến đây làm gì?
Hỏi thì hỏi thế, nhưng Tô Tùy Ảnh nghĩ nhất định là Mạc Tiểu Thu đã đi tìm Lạc Tu Nhiên vì chuyện cổ phần, xin Lạc Tu Nhiên đồng ý để mình đi gặp anh.

Quả nhiên, Mạc Tiểu Thu nói,
Tôi dẫn cậu đi gặp Lạc Tu Nhiên.
Tô Tùy Ảnh hớn hở muốn nhảy cẫng lên, nhưng cố kìm lại, vì cô muốn thể hiện mặt tốt đẹp nhất của mình cho Lạc Tu Nhiên xem, cô bây giờ vẫn chưa được hoàn mỹ.


Được, nhưng tôi cần sửa soạn rồi mới đi được.

Cậu ra phòng khách đợi tôi một lát.
Tô Tùy Ảnh nói.

Mạc Tiểu Thu lắc đầu,
Không cần...

Lạc Tu Nhiên không thấy được đâu.

Là sao hả?
Mí mắt Tô Tùy Anh giần giật,
Cậu nói thế nghĩa là gì?...

Còn nữa, Mạc Tiểu Thu, sao nãy giờ cậu nói chuyện với tôi mà cứ cúi đầu mũi vậy?
Tô Tùy Ảnh bực bội kéo Mạc Tiểu Thu qua, nhưng khi Mạc Tiểu Thu ngẩng đầu lên thì cô lại giật nảy mình.

Hai mắt Mạc Tiểu Thu đỏ quạch, mí mắt sưng húp như quả hồ đào.


Cậu...
Tô Tùy Ảnh bỗng không dám hỏi tiếp.

Cô không ngu, cũng không ngốc.

Mạc Tiểu Thu đến đây để nói với cô về chuyện của Lạc Tu Nhiên, nhưng lại khóc thảm thiết đến thế.

Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết nhất định Lạc Tu Nhiên đã xảy ra chuyện!
Tôi muốn đi gặp Lạc Tu Nhiên...
Tô Tùy Ảnh nói, còn chưa nghe được đã có chuyện gì mà cô đã mất hồn mất vía.

Mạc Tiểu Thu không chần chừ, đưa Tô Tùy Ảnh đến thẳng nhà họ Lạc.

Lúc mở cửa, Ivan không ngờ người mà Mạc Tiểu Thu nói là Tô Tùy Ảnh.

Người khác có thể không biết tâm tư Lạc Tu Nhiên, nhưng Ivan lại biết.

Tuy Lạc Tu Nhiên giấu rất kỹ, nhưng bức ảnh giấu trong ví đã để lộ nỗi lòng của anh.

Ivan muốn cảm ơn Mạc Tiểu Thu, anh ta biết tuy không nói ra nhưng có lẽ người ông chủ muốn gặp nhất chính là cô gái tóc tai bù xù, sắc mặt hoảng hốt đang đứng trước mặt.


Cô Mạc, cô Tô, xin đi theo tôi.
Ivan nói.

Mạc Tiểu Thu rất rõ Lạc Tu Nhiên đang nằm ở đâu.

Nhưng Tô Tùy Ảnh thì hoàn toàn không biết.

Càng đi vào trong, tâm trạng Tô Tùy Ảnh càng nặng nề.

Nơi này vừa nhìn đã biết là dùng làm gì, mà Lạc Tu Nhiên lại nằm trong đây...

Vậy thì anh...

Tô Tùy Ảnh bước nhanh hơn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.