Chương 186: Oán hận
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1391 chữ
- 2022-02-04 08:09:11
Tổng Giám đốc Mạc bảo tôi về, thế là tôi quay về.
Sao tôi không biết anh là người nghe lời thế nhỉ? Trước kia bảo anh đừng đi sao anh vẫn cao chạy xa bay?
Tần Ngạn hậm hực nhìn Bé Bự, người đại diện trước kia của mình.
Bé Bự nhếch miệng cười hề hề, hoàn toàn không để ý đến lời châm chọc của Tần Ngạn,
Anh Tần, tôi chưa đi nước A bao giờ, thích thật đấy.
Tần Ngạn hừ lạnh,
Nếu hồi ấy anh đi theo tôi thì chẳng những có thể đến nước A mà còn có thể ở lại đó nửa năm.
Bé Bự cười, nhắc anh,
Nếu lúc đó tôi đi theo anh thì đã không có Tổng Giám đốc Mạc bây giờ.
Tần Ngạn chớp mắt, hình như là thể thật.
Thôi, tha thứ cho anh ta vậy.
Xuống máy bay, Daisy tự mình đến đón.
Daisy không hỏi Tần Ngạn về chuyện trong nước, nhưng nghe cách nói chuyện thì có thể thấy cô ấy đã biết bảy tám phần.
Mạc Tiểu Thu nhờ tôi làm người đại diện cho anh trong thời gian ở nước A, tôi đã đồng ý rồi.
Tôi sẽ làm tốt chức trách của mình, còn việc anh cần làm là đóng phim cho tốt, nghe theo sắp xếp của tôi.
Hai người họ xưa nay vẫn luôn ngứa mắt nhau, nếu không có Mạc Tiểu Thu đứng giữa, e rằng cả đời này cũng không thể nào ở chung một chỗ.
Tần Ngạn không ưa thái độ của Daisy, Daisy lại ghét sự ngang ngược của Tần Ngạn.
Cả hai trừng mắt nhìn nhau, sau đó cùng liệt đối phương vào danh sách người quen khó ưa nhất của mình.
Bé Bự được Mạc Tiểu Thu phái qua đây dĩ nhiên là có nhiệm vụ riêng, anh ta quay lại cảnh hai người trừng mắt nhìn nhau rồi gửi cho Mạc Tiểu Thu.
Mạc Tiểu Thu mở điện thoại xem, vừa bực mình vừa buồn cười.
Tiễn Tần Ngạn đi rồi, Mạc Tiểu Thu bước vào cuộc sống đầy bận rộn của một Tổng Giám đốc.
Trước đó, Mạc Tiểu Thu bảo trợ lý lập danh sách những người từng nói xấu mình chẳng qua là muốn làm khó cô ta một chút chứ không định làm gì bọn họ.
Nhưng khi nhìn xấp tài liệu dày cộp, Mạc Tiểu Thu vẫn thấy nghẹn lời.
Thế là công cuộc điều chỉnh nhân sự liên quan đến việc
Tổng Giám đốc có lòng dạ hẹp hòi
được triển khai tại Tinh Vũ.
Sau một năm đầy biến động, Tinh Vũ đã chịu nhiều ảnh hưởng, có nhiều khác biệt so với trước kia.
Đây vốn là lúc cần trấn an tinh thần nhân viên, kết quả Tân Tổng Giám đốc còn làm to chuyện, tiến hành điều chỉnh nhân sự quy mô lớn, quả thật là hao người tốn của.
Cô nói xem, cái cô Tổng Giám đốc mới nhậm chức kia ỷ mình gả vào nhà giàu nên mới thể còn gì? Cô ta có bản lĩnh gì đâu nào? Thế mà được làm Tổng Giám đốc!
.
Suyt!
Người bên cạnh vội ngăn cô ta nói tiếp,
Lẽ nào cô không biết hiện tại Tổng Giám đốc điều chỉnh nhân sự các phòng ban là vì muốn chỉnh những ai từng nói xấu mình hả? Sao cô dám nói toạc ra thế kia?
Tôi việc gì không dám nói? Bộ tôi nói sai à? Từ ngày cô ta đến Tinh Vũ, ai mà không biết mấy tai tiếng của cô ta? Chẳng lẽ không nhắc đến là có thể xem như những chuyện đó chưa từng tồn tại?
Người phụ nữ không cam lòng,
Đã trèo cao bằng biện pháp không quang minh chính đại thì phải chấp nhận bị lời ra tiếng vào.
Nếu không chịu đựng được thì lúc trước đừng có làm!
Người kia thấy không thể khuyên nhủ được thì không nói gì thêm, chỉ muốn nhanh chóng cách xa cô ta kẻo bị vạ lây.
Đương lúc bọn họ không chú ý, có một người vội vàng đi lướt qua trước mặt.
Người này đeo kính đen, mặc áo khoác đỏ, gương mặt gầy gò lộ vẻ hốc hác.
Mạc Tiểu Thu từ chối lời mời ăn cơm của trợ lý.
Thấy viện trợ lý thở phào nhẹ nhõm, Mạc Tiểu Thu không khỏi buồn cười.
Chẳng trách trước kia Tần Mặc luôn nghiêm mặt.
Dù gì thì nhân viên cũng dễ đón nhận một vị Tổng Giám đốc kỹ tính, nghiêm khắc hơn là một vị suốt ngày cười đùa tí tởn.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Mạc Tiểu Thu điều chỉnh sắc mặt rồi nói,
Cô không cần mang cơm cho tôi đâu.
Mọi người cứ đi ăn đi.
Cửa bật mở ra, nhưng người ngoài cửa lại không lên tiếng.
Mạc Tiểu Thu thấy không đúng bèn ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Xem ra tôi cần chấn chỉnh công tác an ninh của phòng Tổng Giám đốc rồi.
Mạc Tiểu Thu nói, lặng lẽ đưa tay xuống gầm bàn.
Người tới không phải ai khác mà chính là Lâm Vi , người suýt trở thành
mẹ chồng hờ
của cô.
Lâu rồi không gặp.
Giọng Lâm Vi nghe thật già nua.
Mạc Tiểu Thu nhíu mày,
Sao cô lại thành ra thế này?
Giọng cô ta khàn khàn như bà già bảy tám mươi tuổi, chẳng có sự trong trẻo của người trẻ tuổi.
Lâm Vi mỉm cười cay đắng,
Đúng thế, sao tôi lại thành ra thế này? Vì sao lại như vậy? Cô nói đi, vì sao?
Mạc Tiểu Thu thấy thần kinh Lâm Vi không được bình thường nên không dám nói gì, sợ kích thích cô ta.
Sao cô không nói? Hay là cô không muốn nói chuyện với tôi?
Lâm Vi nhìn Mạc Tiểu Thu, chỉ cần nhìn thôi mà cô ta đã thấy khó chịu,
Vì sao mọi thứ tốt đẹp trên đời đều dành hết cho cô? Vì sao cô luôn được người khác săn sóc? Cô có gì tốt đẹp đầu nào? Xinh đẹp ư, cô không đẹp bằng tôi.
Đầu óc cũng chỉ có thế.
Còn diễn xuất, à đúng rồi, cái này tôi không thể không phục cô, diễn xuất của cô không tồi, nhất là về mặt giả vờ ngây thơ vô tội.
Cô có ý gì?
Mạc Tiểu Thu nhíu mày vẻ khó hiểu.
Cô xem đi, chính là vẻ mặt này đấy!
Lâm Vi khoái chí cười ha hả,
Cô biết lúc trước người đẩy tấm phông chính là tôi đúng không? Nhưng cô chẳng nói gì, mặc cho cảnh sát bắt nhầm người, chẳng phải vì cô muốn diệt Vương Lệ Mai hay sao? Cô biết Vương Lệ Mai thích cậu Hai Tần nên muốn loại trừ cô ta chứ gì? Cô tính toán giỏi thật đấy.
Vừa diệt được kẻ địch, lại bắt thóp được tôi.
Bắt thóp cô?
Tuy Mạc Tiểu Thu thầm hoảng sợ khi nghe được chuyện này, nhưng cô vẫn duy trì vẻ bình tĩnh bề ngoài,
Ai bắt thóp cô chứ?
Cô vờ vịt gì chứ? Lẽ nào không phải cô kể cho Tô Tử Hằng biết đầu đuôi câu chuyện hay sao? Thế nên anh ta mới lấy chuyện này uy hiếp tôi còn gì? Anh ta bắt tôi tìm nhược điểm của ông già họ Tân kia.
Lâm Vi quắc mặt với Mạc Tiểu Thu, thầy cô thật giả dối.
Thì ra chuyện là như thế.
Nghe đến đây, kết hợp với chuyện Ivan nghe được trước đó, Mạc Tiểu Thu mới xâu chuỗi được vấn đề.
Tôi không biết chuyện cô vừa nói, cũng không nói gì với Tô Tử Hằng cả.
Mạc Tiểu Thu không muốn bị mắng oan.
Lâm Vi không tin, hằn học nói,
Cô lừa ai đấy! Hôm ấy, chỉ có cô và tôi ở đó! Nếu không có cô, làm sao Tô Tử Hằng biết người đẩy tấm phông là tôi? Nếu anh ta không biết được chuyện này, sao tôi có thể giúp anh ta lật đổ ông Tẩn chứ? Nếu ông Tần vẫn còn thì bây giờ tôi đã là phu nhân Tổng Giám đốc của Tinh Vũ rồi, con trai tôi cũng sẽ không mất...
Lâm Vi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy oán hận,
Đều do cô! Cô đền mạng cho con trai tôi đi!