Chương 187: Có liên quan đến cô
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1369 chữ
- 2022-02-04 08:09:11
Thần kinh Lâm Vi hiện không bình thường, trong mắt chỉ có căm hận, không còn gì khác.
Là tại cô, đều tại cô hết! Hôm ấy,lẽ ra cô phải chết tại trường quay rồi, tôi không nên mềm lòng buông tha cho cô.
Đều tại cô hết, vì sao cô còn sống chứ.
Vì sao?
Lâm Vi hung tợn nói, oán hận ngút trời.
Đúng lúc này, nhân viên bảo vệ nghe còi báo động chạy lên, vừa mở cửa ra, thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy sững sờ không biết phải làm gì.
Còn đứng đờ ra đấy làm gì? Mau cứu người đi chứ!
Đội trưởng đội bảo vệ là người hoàn hồn đầu tiên, lớn tiếng quát đám người còn đang đứng sững ra.
Bọn họ giật mình, vội xông lên cứu người.
Tiếc thay, bọn họ đã bỏ lỡ thời cơ.
Trong lúc mọi người lao vào phòng, Lâm Vi đã móc ra một con dao găm kể lên cổ Mạc Tiểu Thu.
Các người đừng đến đây, cùng lắm thì tôi với cô ta cùng chết!
Lâm Vi kéo Mạc Tiểu Thu đứng dậy, hung hãn nói với đội bảo vệ.
Mọi người không dám mạo hiểm xông lên, chỉ có thể khuyên bảo cô ta,
Cô đừng kích động, nếu làm Tổng Giám đốc Mạc bị thương thì cô cũng không thoát được đầu.
Có chuyện gì từ từ nói.
Chả có gì đáng nói hết!
Rõ ràng Lâm Vi không mắc mưu, cô ta lôi Mạc Tiểu Thu đứng dậy, nhờ có ưu thế về chiều cao nên tay cô ta kẹp ngay cổ Mạc Tiểu Thu,
Tôi chẳng có gì để nói với anh cả, gọi Tô Tử Hằng đến đây, tôi muốn tìm anh ta!
Được, được, được, cô đừng kích động, chúng tôi đi tìm người ngay đây.
Đội trưởng đội bảo vệ nói.
Sau đó, anh ta vội vàng ra lệnh cho người bên cạnh,
Mau báo cáo chuyện này với cậu Cả Tần, xem anh ấy xử lý thế nào.
Tìm Tần Mặc làm gì!
Nghe vậy, Lâm Vi quát lên, cô ta có phần e ngại người đàn ông có ánh mắt lạnh bằng kia.
Tôi bảo các người đi tìm Tô Tử Hằng cơ mà! Là Tô Tử Hằng! Anh ta và cô ả này thiếu nợ tôi, phải bắt bọn họ đền bù cho tôi!
Lâm Vi điên cuồng gào thét, lực tay lúc nặng lúc nhẹ, cứa rách một đường trên cổ Mạc Tiểu Thu, làm máu rỉ ra.
Mạc Tiểu Thu không dám kêu đau, sợ làm Lâm Vi kích động.
Mấy nhân viên bảo vệ thấy vậy cũng không dám nói một lời, nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ.
Cậu Hai Tần vừa đi, bọn họ đã để cô bị thương, phen này cậu Hai Tần mà về chỉ e sẽ lột da bọn họ.
Cô đừng nóng vội, chúng tôi không có phương thức liên lạc của Tô Tử Hằng, phải liên hệ với cậu Cả Tần trước mới được.
Đội trưởng đội bảo vệ giải thích.
Lâm Vi gật đầu, dường như chấp nhận lời giải thích này.
Đội trưởng đội bảo vệ hối hả đi tìm Tần Mặc.
Lúc nghe máy, Tần Mặc cũng ngày người.
Em trai anh vừa đi, em dâu đã bị bắt làm con tin, thế này anh biết ăn nói với em trai mình ra sao? Anh vội vã gọi cho Tô Tử Hằng.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó nói,
Anh nói kẻ đe dọa Tiểu Thu là Lâm Vi ư?
Tần Mặc gắt gỏng,
Đúng vậy, chính là cô ả Lâm Vi được cậu phái đến bên người ông già đấy.
Nếu cậu không dùng thủ đoạn hèn hạ để giành lấy Tinh Vũ thì bây giờ làm gì đến nỗi này?
Tô Tử Hằng lặng thinh nghe Tần Mặc trách móc, quả thật anh ta đã không xử lý ổn thỏa việc này, nếu lúc trước anh ta quyết đoán ra tay thì chuyện hôm nay đã không xảy ra.
Tôi đến Tinh Vũ ngay đây.
Tô Tử Hằng ngắt máy, đồng thời khởi động xe.
Tô Tử Hằng nhanh chóng đến được tòa nhà Tinh Vũ, Tần Mặc đến sớm hơn anh ta một bước, lúc này đang sốt ruột đi vòng vòng trước cửa văn phòng.
Tình hình sao rồi?
Tô Tử Hằng hỏi ngay.
Tần Mặc nhìn vào phòng rồi nói,
Không lạc quan cho lắm.
Tiểu Thu bị thương, tuy máu chảy chậm nhưng lại không cầm được, máu chảy được một lúc rồi, sắc mặt em ấy không ổn, có lẽ không kéo dài được bao lâu
nữa.
Tô Tử Hằng nhíu mày, toan xông vào thì bị Tần Mặc giữ lại.
Cậu làm gì đấy?
Tần Mặc hỏi,
Cậu xông vào như thế thì người ta lại phải cứu hai người!
Tô Tử Hằng gạt tay Tần Mặc ra,
Đây là lỗi của tôi, để tôi giải quyết.
Anh yên tâm đi, cho dù thế nào tôi cũng sẽ bảo vệ được Tiểu Thu.
Dứt lời, anh ta không màng sự ngăn cản của Tần Mặc, cứ thể đi vào văn phòng Tổng Giám đốc.
Lâm Vi bắt đầu nóng nảy, mà một khi nóng nảy, cô ta sẽ rạch lên người Mạc Tiểu Thu một nhát dao.
Vết thương không sâu nhưng lại đau đớn khôn xiết.
Mạc Tiểu Thu đau đến mức không còn đủ sức rên rỉ nữa.
Trán cô đẫm mồ hôi, khi Tô Tử Hằng bước vào, cô thậm chí không thể nhìn đúng tiêu cự nữa.
Nhưng cô biết, Tô Tử Hằng đã đến.
Để cứu cô.
Tử Hằng...
Mạc Tiểu Thu mấp máy môi, cất tiếng yếu ớt.
Thấy Tô Tử Hằng đã đến, Lâm Vi càng siết chặt Mạc Tiểu Thu hơn, cảm giác căm hận mỗi lúc một sục sôi.
Tô Tử Hằng nhìn Mạc Tiểu Thu mà lòng đau như cắt.
Dù đã nghe Tần Mặc nói tình trạng của cô không ổn lắm, nhưng khi tận mắt chứng kiến, anh ta chỉ hận không thể làm con tin của Lâm Vi thay cô.
Lâm Vi , người cô muốn tìm là tối, không liên quan gì đến Tiểu Thu, thả cô ấy ra.
Tô Tử Hằng lạnh lùng nói.
Lúc này, anh ta không giả vờ ôn hòa nổi nữa, nếu đưa anh ta một con dao, anh ta nghĩ mình có thể giết người.
Tìm anh, đương nhiên phải tìm anh, nếu không có anh, bây giờ tôi đã gả vào nhà họ Tần, trở thành phu nhân của Chủ tịch Tập đoàn Tinh Vũ rồi.
Tại anh, đều tại anh cả! Chính anh đã hại tôi mất đi con mình, nên lão Tần mới đá tôi.
Hết thảy đều là lỗi của anh!
Lâm Vi gần như phát cuồng.
Cô ta vừa cử động, lưỡi dao lại rạch trúng Mạc Tiểu Thu, tạo thành một vết thương mới, nhưng Mạc Tiểu Thu chỉ biết chau mày, cô không còn sức đứng vững nữa rồi.
Nhưng đau nhất không phải là những vết rạch đó, cô cảm thấy bụng mình đau đớn, tựa như mỗi lần đến ngày đèn đỏ, cơn đau âm ỉ lan đến tận xương.
Tô Tử Hằng nhận thấy vẻ khác thường của Mạc Tiểu Thu, quýnh lên,
Được, cô có yêu cầu gì thì nói thẳng đi.
Tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của cô.
Cô cần tiền ư? Hay là muốn trả thù tôi? Vậy thì bắt tôi đây này.
Cô tìm người không liên quan làm gì?
Lâm Vi cười, lúc này cô ta đã có thể thấy vui vẻ khi nhìn Mạc Tiểu Thu.
Không liên quan Ha ha! Làm sao lại không liên quan được? Chính là cô ta! Rõ ràng cô ta vào Tinh Vũ cùng lúc với tôi, nhưng lại may mắn hơn tôi! Cô ta trở thành nhân viên chính thức trước tôi, còn được chuyển sang bộ phận béo bở.
Cô ta được bao người đàn ông nâng như nâng trứng.
Cô ta còn được gả vào nhà họ Tần mà tôi hằng ao ước, trở thành Tổng Giám đốc của Tinh Vũ!
Lâm Vi càng lúc càng lớn tiếng, cuối cùng gần như rống lên,
Sao có thể không liên quan gì đến cô ta hả? Cô ta dựa vào đâu mà dễ dàng đạt được hết thảy những gì tôi mong ước? Dựa vào đâu?