Chương 193: Làm người ta tổn thương
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1293 chữ
- 2022-02-04 08:09:11
Thật ra, lúc Tô Tử Hằng ngỏ ý đưa Mạc Tiểu Thu cao chạy xa bay, Tần Mặc đã toan bước ra ngăn lại.
Nhưng Kinh Kha không chịu, hào hứng chờ xem trò hay, Tần Mặc đành bất đắc dĩ chiều theo.
Anh thầm nhủ mấy lần
Em trai à, xin lỗi
, vẻ mặt hóng hớt của Kinh Kha quá hấp dẫn, làm anh không từ chối được.
Kết quả, khi nghe tiếp mấy câu sau, Kinh Kha lại không kìm được mà xông ra trước, làm anh hơi xấu hổ khi bị phát hiện đang nghe trộm người khác.
Kinh Kha vừa dứt lời, Mạc Tiểu Thu nghĩ lại lời Tô Tử Hằng mới nói, cũng thấy xấu hổ không kém.
Nếu chỉ có mình mình biết thì còn không đến nỗi nào, nhưng nếu người quen cũng biết có người rủ mình bỏ trốn thì quả thật quá mất mặt.
Nhưng rõ ràng Kinh Kha không chú ý đến Mạc Tiểu Thu, anh ta quắc mắt nhìn Tô Tử Hằng,
Cậu lặp lại lần nữa xem, cậu định trả lại Tinh Vũ cho chúng tôi thế nào?
Tô Tử Hằng tuy còn yếu như khí thế lại không yếu tố nào,
Tôi nói rồi, tôi muốn mức giá cao hơn giá thị trường năm mươi phần trăm.
Kinh Kha điên tiết, chỉ muốn đánh nhau một trận, nếu không có Tần Mặc ngăn cản, có khi anh ta đã làm thế thật.
Được.
Đương lúc Kinh Kha còn đang nổi nóng, Tần Mặc bình tĩnh lên tiếng.
Ai nấy đều ngạc nhiên, kể cả Tô Tử Hằng.
Anh ta đưa ra mức giá này vì nghĩ Mạc Tiểu Thu sẽ cò kè bớt một thêm hai, không ngờ Tần Mặc lại đồng ý ngay.
Khụ khụ...
Tô Tử Hằng họ húng hắng,
Không hổ là người đứng đầu nhà họ Tần.
Chỉ cần anh giữ đúng lời hứa, tôi sẽ đem giấy chuyển nhượng cổ phiếu đến.
Dứt lời, Tô Tử Hằng toan đứng dậy rời đi.
Tần Mặc ngăn anh ta lại,
Đợi đã, tôi đưa ra mức giá này là có điều kiện.
Tô Tử Hằng lại ngồi xuống, trong lòng cũng yên tâm hơn hẳn.
Anh ta biết mà, Tần Mặc sẽ không dễ dàng đồng ý yêu cầu của mình.
Có điều kiện là chuyện hẳn nhiên.
Điều kiện gì?
Tô Tử Hằng hỏi thẳng.
Tần Mặc nhìn Tô Tử Hằng hồi lâu không nói, mãi đến khi Tô Tử Hằng nhíu mày, biết đối phương đã mất kiên nhẫn, Tần Mặc mới thong thả lên tiếng,
Tôi muốn cậu vĩnh viễn không được tiếp xúc riêng với Tiểu Thu nữa.
Sao cơ?
Người hỏi không phải Tô Tử Hằng mà là Mạc Tiểu Thu.
Cảm giác xấu hổ lại bùng lên trong lòng Mạc Tiểu Thu.
Vừa nãy, Tô Tử Hằng đề nghị cô cùng
bỏ trốn
bị chen ngang đã mất mặt lắm rồi, bây giờ lại bị người ta nói ngay trước mặt rằng mình và người đàn ông kia không được gặp nhau nữa, Mạc Tiểu Thu thấy hơi nhục.
Mạc Tiểu Thu cắn môi làm thinh, Kinh Kha sực nhận ra, vội huých Tần Mặc một cái.
Tần Mặc chẳng thấy có vấn đề gì.
Anh nói vậy quả thật là để nhắc nhở Mạc Tiểu Thu.
Dù bây giờ anh xem Mạc Tiểu Thu như em gái, nhưng trong mắt anh, cô không quan trọng bằng Tần Ngạn.
Anh yêu quý Mạc Tiểu Thu hoàn toàn là bởi cô là em dâu mình.
Nhưng nếu cô không còn quan hệ gì với anh, thậm chí còn có khả năng gây tổn thương cho em trai anh thì anh sẽ không còn tình nghĩa gì nữa, mà sẽ không từ thủ đoạn nào để hủy diệt cô.
Mạc Tiểu Thu không hiểu tâm tư của anh, nhưng người đa mưu túc trí như Tô Tử Hằng sao lại không hiểu, nên anh ta làm thinh không đáp, vì có trả lời thế nào cũng sẽ khiến Mạc Tiểu Thu thấy nhục nhã.
Nhưng Tần Mặc quyết không tha cho Tô Tử Hằng, anh nheo mắt hỏi lại,
Nếu cậu không nỡ rời xa Mạc Tiểu Thu, muốn được gặp riêng với cô ấy cũng được thôi.
Cứ bán lại cổ phiếu cho bọn tôi theo mức giá bằng năm mươi phần trăm giá thị trường là được.
Đương nhiên, chút tiền còm ấy có đủ giải quyết vấn đề của nhà họ Tô hay không thì không chắc.
Tô Tử Hằng nheo mắt.
Tần Mặc lạnh lùng nói,
Cậu nghĩ người ngoài không hay biết gì về vụ việc của nhà họ Tô hả? Nếu cậu ngây thơ như thế thì tôi nhìn nhầm người thật rồi.
Có điều cũng không quan trọng, dù gì cuối cùng cậu cũng sẽ thất bại thôi, nên tôi không để ý đến quá trình cho lắm.
Nhưng đối với cậu mà nói thì hình như không phải thế.
Cho dù bây giờ cậu vơ vét sạch Tinh Vũ cũng không thể giải quyết được vấn đề mắt xích tài chính của nhà họ Tô vốn đang hết sức cấp bách, đúng không? Bằng không làm sao cậu bằng lòng bán cổ phần tại Tinh Vũ được? Nhưng cậu làm nhiều việc như vậy thì được gì nào? Việc cậu thất thể tại Tinh Vũ đã làm cậu mất đi tỷ lệ ủng hộ vốn có trước mặt các bộ lão nhà họ Tô, dù cậu có giải quyết được vấn đề mắt xích tài chính thì có khi cũng chỉ là may áo cưới cho người khác, phải không nào?
Nên anh muốn bán Tiểu Thu để đổi lấy Tinh Vũ?
Tô Tử Hằng thình lình lên tiếng hỏi, ánh mắt lạnh bằng.
Tần Mặc cười gằn, chẳng hề e sợ,
Tôi chỉ lợi dụng con bài tốt nhất trong tay mình.
Vả lại, Chủ tịch đương nhiệm của Tinh Vũ là Mạc Tiểu Thu, tôi tin Tiểu Thu sẽ ủng hộ quyết định của mình.
Mạc Tiểu Thu không nói gì, và cũng không muốn nói.
Khi hai người đàn ông ngồi một chỗ và định giá cuộc đời bạn bằng tiền, cô tin rằng ai cũng sẽ không muốn lên tiếng.
Cô phát hiện, Tần Mặc và Tần Ngạn rất khác nhau.
Khi Tần Ngạn không vui, anh chỉ làm nũng hoặc giở trò chơi xấu, chứ không làm những chuyện tổn thương đến người khác.
Tần Mặc thì khác, anh có thể vì lợi ích mà xát muối vào vết thương của người ta! Có điều, cũng phải thôi, cô đâu phải là gì của Tần Mặc, chẳng qua là mới trở thành em dâu anh, sao có thể đòi hỏi Tần Mặc đối xử với cô như với Tần Tư được? Nhưng biết thì biết vậy, khi chuyện xảy ra, cô vẫn thấy buồn lòng.
Cô xem Tần Ngạn và người nhà Tần Ngạn như người nhà của mình, vì cô không có gia đình.
Mạc Tiểu Thu cúi đầu nhìn ngón tay, xem như mình không tồn tại.
Mãi đến khi có người vỗ nhẹ lên tay cô, cô mới ngước nhìn lên và thấy nụ cười mơ hồ quen thuộc kia, không hiểu sao khóe mắt chợt cay cay.
Được rồi, nếu hai người muốn bàn chuyện làm ăn thì cứ tiếp tục, tôi đưa Tiểu Thu về.
Tiểu Thu là con dâu nhà họ Tần, sau này nếu em ấy còn phải gặp người có ý đổ với mình, tôi sẽ đi cùng, đây là chuyện người anh trai nên làm, mong cậu Tổ thông cảm cho.
Nói rồi, Kinh Kha không cần biết Tần Mặc còn muốn nói gì hay không, cứ thể kéo Mạc Tiểu Thu đi.
Tô Tử Hằng nhìn theo bóng lưng Mạc Tiểu Thu, có phần đau lòng, dứt khoát nói thẳng,
Anh nhất định phải nói những lời gây tổn thương như vậy trước mặt Tiểu Thu sao?