Chương 194: Lạc tu nhiên giả
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1301 chữ
- 2022-02-04 08:09:12
Tô Tử Hằng nhìn Tần Mặc, cảm thấy hình như hôm nay anh nói năng hơi gay gắt.
Quả thật đúng như Tô Tử Hằng nghĩ, nếu không phải vì em trai mình, Tần Mặc sẽ không bao giờ nói lời nhục nhã với Mạc Tiểu Thu và Tô Tử Hằng hệt một bà mẹ chồng nhà giàu khó tính.
Tôi nói đến đây thôi, cậu tự ngẫm lại đi, đừng làm những việc khiến người ta phỉ báng.
Mặt khác, nếu cậu có thể chấp nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ thu mua cổ phiếu giá cao.
Tiền để là từ nay cậu không được gặp Tiểu Thu nữa.
Nói rồi, Tần Mặc đi ngay mà không đợi Tô Tử Hằng trả lời.
Anh tin với tình hình hiện tại của Tô Tử Hằng, anh ta nhất định sẽ liên lạc với mình.
Tâm trạng Mạc Tiểu Thu không tốt cho lắm, Kinh Kha cũng nhận ra điều đó.
Nhưng anh ta hiểu rõ mục đích của Tần Mặc, nếu Tần Ngạn là em trai mình, Kinh Kha cũng sẽ làm vậy.
Nhưng Tần Ngạn nào phải em ruột anh ta, thế nên cứ để Tần Mặc đóng vai ác vậy.
Tiểu Thu, hay là chúng ta đi ăn gì ngon ngon đi?
Kinh Kha ướm lời.
Mạc Tiểu Thu từ chối.
Tuy biết Kinh Kha có ý tốt nhưng bây giờ cô chẳng có tâm trạng nào.
Được rồi, em không sao đâu.
Lát nữa em còn có việc cần gặp Ivan, em đến Lạc thị trước.
Kinh Kha không yên tâm để Mạc Tiểu Thu một mình vào lúc này, bèn đề nghị:
Anh đưa em đi nhé? Đúng lúc anh đang rảnh.
Mạc Tiểu Thu muốn từ chối, nhưng Kinh Kha khăng khăng đưa cô đi, cuối cùng Mạc Tiểu Thu đành đồng ý.
Trên đường lái xe đến Lạc thị, cả hai đều không nói gì, vừa đến nơi thì nghe có tiếng ầm ĩ bên trong tòa nhà.
Mạc Tiểu Thu lập tức đi tới đó, hỏi thăm đã có chuyện gì.
Cô đã đến Lạc thị nhiều lần, đương nhiên nhân viên lễ tân biết cô chính là sếp sòng hiện tại của Lạc thị, vội kính cần giải thích:
Trước kia anh ta hay tới gây sự, tự xưng là anh vợ của Tổng Giám đốc Lạc.
Nhưng xưa nay chúng tôi chưa bao giờ gặp vợ của Tổng Giám đốc mà? Vậy Tổng Giám đốc lấy đâu ra anh vợ?
Anh vợ của Lạc Tu Nhiên? Tuy Mạc Tiểu Thu chưa từng nghe Lạc Tu Nhiên nhắc đến, nhưng cũng biết anh đã kết hôn.
Thế nên, xuất hiện một
ông anh vợ
cũng không phải là không thể.
Được, tôi biết rồi, để tôi giải quyết.
Mạc Tiểu Thu nói rồi đi về phía đám đông đang ầm ĩ.
Một gã đàn ông cao gầy đang đứng giữa đám đông, lớn tiếng gào thét,
Bảo Lạc Tu Nhiên ra đây, nó không dám gặp tao à? Nó tưởng hại chết em gái tao mà dễ cho qua vậy hả? Lạc Tu Nhiên, nói cho mày biết, đó là
chuyện không tưởng, kẻ giết người như mày nhất định phải đền bù tổn thất cho tao!
Mạc Tiểu Thu nhìn gã đàn ông đang gân cổ kêu gào, có cảm giác bóng lưng ấy thật quen mắt, như thể đã gặp gã ta đâu đó.
Mãi đến khi gã ta xoay đầu lại, khuôn mặt quen thuộc kia chợt xuất hiện trong trí nhớ Mạc Tiểu Thu.
Đây chẳng phải gã đàn ông từng ra sức theo đuổi Tô Tùy Ảnh lúc trước sao? Gã ta tên gì nhỉ? Đúng rồi! Lạc Tu Nhiên! Chẳng trách khi mới gặp Lạc Tu Nhiên, cô cảm thấy cái tên này rất quen tai, thì ra cô từng nghe thật.
Đương nhiên đó cũng chẳng phải hồi ức tốt đẹp gì.
Có điều, dù vậy cô cũng có thể dễ dàng trị gã đàn ông này một
trận.
Mạc Tiểu Thu gạt đám đông đang hóng hớt ra, xuất hiện trước mặt gã ta.
Dường như gã cũng thấy Mạc Tiểu Thu rất quen, nhưng nhất thời không nhớ cô là ai.
Mạc Tiểu Thu cười gằn,
Sao thế? Vừa rồi nghe nói anh muốn tìm Lạc Tu Nhiên.
Chẳng lẽ anh không phải Lạc Tu Nhiên à?
Nghe Mạc Tiểu Thu nói vậy,mặt gã biến sắc.
Gã nhìn kỹ Mạc Tiểu Thu nhưng vẫn không nhớ được cô là ai.
Mạc Tiểu Thu đành nhắc nhở,
Sao vậy? Anh quên tôi rồi à? Hôm nay anh không mặc bộ sơ mi với quần tây kia nhỉ.
Cũng phải, đã bao nhiêu lâu mà anh còn mặc bộ quần áo đó được thì đúng là tiết kiệm hết cỡ.
Nghe đến đây, gã ta sực nhớ ra,
Là cô? Sao cô lại ở đây?
Anh không cần hỏi vì sao tôi lại ở đây, có điều tôi muốn hỏi anh một câu, anh giả mạo người mà anh cho rằng là kẻ thù giết em gái rốt cuộc là có mục đích gì?
Mạc Tiểu Thu nói.
Sắc mặt gã ta trở nên khó coi, cần cổ cứng đờ, mặt đỏ phừng phừng,
Cô nói bậy bạ gì đấy? Tôi giả mạo Lạc Tu Nhiên khi nào? Chẳng lẽ cả thế giới này chỉ có một người tên Lạc Tu Nhiên thôi à? Người khác không thể trùng tên hay sao?
Mạc Tiểu Thu cười:
Vậy ý anh là anh cũng tên Lạc Tu Nhiên?
Gã ta mạnh miệng:
Phải hay không thì mắc mớ gì đến cô?
Mạc Tiểu Thu tròn mắt vẻ vô tội:
Sao lại không liên quan đến tôi? Lúc trước anh có vợ mà còn theo đuổi người con gái khác, nếu anh không phải Lạc Tu Nhiên thì không chỉ hèn hạ, vô liêm sỉ mà còn nhát như cáy, đến tên thật cũng không dám nói.
Nhưng nếu anh tên Lạc Tu Nhiên thì tôi phải xin lỗi anh một tiếng vì đã hiểu lầm anh.
Tuy rằng anh vẫn là kẻ vô liêm sỉ, đã có vợ còn theo đuổi người ta, nhưng chí ít không phải đồ chết nhát.
Gã ta méo miệng, cảm thấy dù chọn đáp án nào thì cũng thừa nhận mình là đồ vô liêm sỉ.
Nhưng so với thừa nhận cả hai chuyện thì thừa nhận một chuyện vẫn hơn.
Cô nói không sai, tên tôi đúng là Lạc Tu Nhiên, nhưng khác với cái kẻ tên Lạc Tu Nhiên tôi vừa nói, chỉ là tình cờ trùng tên mà thôi.
Gã ta nói.
Mạc Tiểu Thu mỉm cười ngọt ngào,
Được, anh đã nói thế thì tôi có thể yêu cầu xem chứng minh thư của anh được chứ?
Chứng minh thư?
Trán gã toát mồ hôi,
Cô lấy chứng minh thư làm gì?
Xem anh nói kìa, tôi lấy chứng minh thư của anh làm gì đâu? Chỉ cần lấy chứng minh thư cho tôi xem một chút là được!
Mạc Tiểu Thu nói, vẻ mặt hết sức thành thật.
Gã ta lập tức lúng túng, cứ ngỡ nói dăm ba câu là xong việc, nào ngờ cô lại tích cực như vậy, còn đòi xem chứng minh thư!
Cô đâu phải cảnh sát, có quyền gì đòi xem chứng minh thư của tôi?
Gã gân cổ.
Mạc Tiểu Thu cười,
Có tư cách hay không thì tôi không rõ.
Nhưng tôi dám chắc chắn với anh rằng tôi có năng lực làm thế!
Gã còn chưa hiểu Mạc Tiểu Thu có ý gì thì thấy cô vẫy tay với người bên cạnh, một nhóm nhân viên bảo vệ nhanh chóng ập đến, khống chế gõ ta trong nháy mắt.
Mấy người muốn làm gì?
Gã hét ầm lên.
Mạc Tiểu Thu cười gần, nhưng không nói với gã,
Lục chứng minh thư của anh ta, xem thử anh ta có phải kẻ hèn hạ, vô liêm sỉ, nhát như cáy hay không!