• 485

Chương 221: Bọn buôn người


Mạc Tiểu Thu nhìn quanh quất, thấy tài xế vẫn chưa quay về, nhưng cô bé bắt đầu mếu, cô chẳng còn cách nào, đành nói với cô bé,
Vậy chị dẫn em đi tìm bố mẹ nhé?
Cô bé nín khóc nhoẻn cười, kéo tay Mạc Tiểu Thu,
Vậy chúng ta mau đi thôi.
Mạc Tiểu Thu đỡ bụng đứng dậy, bụng đã quá lớn nên cô đi đứng không tiện chút nào, có điều cô không muốn làm cô bé này phải đau lòng nên cũng gắng gượng đuổi theo cô bé.

Dọc đường, Mạc Tiểu Thu hỏi cô bé mấy câu, đại loại như
bị lạc mất bố mẹ ở đâu
hay
bố mẹ trông thế nào
, nhưng cô bé hoàn toàn làm ngơ, chỉ chăm chăm kéo cô đi ra ngoài.

Mạc Tiểu Thu nhíu mày, cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.

Cô níu cô bé lại,
Bé cưng à, thế này nhé, chị dẫn em đến phòng phát thanh, tới đó phát thông báo là sẽ tìm được bố mẹ em thôi.
Nghe vậy, cô bé tỏ ra luống cuống,
Chị ơi, mẹ em ở ngay ngoài kia thôi, chị tìm giúp em đi!
Nghe đến đây, Mạc Tiểu Thu càng bất an hơn.

Một đứa trẻ bị lạc sao có thể biết bố mẹ mình ở đâu? Mạc Tiểu Thu muốn hất tay cô bé ra để quay về, nhưng bụng đột ngột đau quặn làm cô đổ mồ hôi lạnh, không còn chút sức lực nào.

Cô bé vẫn không chịu buông tay, khăng khăng kéo Mạc Tiểu Thu ra ngoài, Mạc Tiểu Thu hoàn toàn không ngờ một bé gái lại khỏe như vậy.

Thấy hai người đôi co giữa đại sảnh bệnh viện, vài người nhìn sang, có người sốt sắng hỏi thăm,
Cô à, cô sao thế? Tôi thấy cô đổ mồ hôi lạnh nhiều thế này, có khó chịu ở đâu không?
Nói đoạn, người này nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của Mạc Tiểu Thu và bé gái bằng ánh mắt ngờ vực.

Anh ta thấy báo đài hay đưa tin rằng bọn buôn người thích tìm đến nơi đông người để bắt cóc trẻ em, thường đóng giả thành bố mẹ đứa trẻ, nên thấy hai người giằng co, anh ta bèn đến xem thế nào.

Nhưng sao chuyện lại không giống anh ta nghĩ nhỉ? Hình như chính đứa bé mới là người níu chặt lấy người phụ nữ!
Chú à, mẹ cháu sắp sinh em trai ấy mà, mẹ con cháu ra ngoài đợi bố cháu là được.

Cảm ơn chị đã quan tâm!
Cô bé lễ phép cảm ơn người kia.

Nghe cô bé nói vậy, Mạc Tiểu Thu lập tức phát giác có điều không ổn.


Ai là mẹ em hả?
Mạc Tiểu Thu vung tay ra, muốn chứng tỏ mình và cô bé không có quan hệ gì.

Nhưng cô bé này có mặt mũi xinh xắn, dáng vẻ rưng rưng chực khóc trông càng thêm phần đáng thương, cô bé níu tay Mạc Tiểu Thu, mếu máo nói,
Mẹ ơi, bố nói mẹ muốn bỏ đi với một chú khác là thật ạ? Mẹ không muốn ở cùng con và bổ nữa sao...


Cô bé vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn Mạc Tiểu Thu bỗng thay đổi hẳn.


Sao cô ta có thể thể được nhỉ? Đã ngoại tình mà còn mạnh miệng thế kia!

Chao ôi, đúng là đạo đức ngày một suy đồi! Xem con bé đáng thương chưa kìa.

Người làm mẹ mà chẳng biết xấu hổ gì hết nhỉ?

Nếu cô còn liêm sỉ thì mau theo con bé về nhà đi! An phận thủ thường mà sống! Đừng làm cánh phụ nữ mất mặt!
Đám đông thi nhau phê phán Mạc Tiểu Thu, dẫu có giải thích rằng mình không hề biết cô bé này cũng chẳng ích gì.

Dường như ai cũng tin rằng hai người là mẹ con, rằng cô đang nói dối để xoa dịu dư luận.

Mạc Tiểu Thu có cảm giác mình đang bị cả vú lấp miệng em.

Một cơn đau quặn nhói lên, rốt cuộc Mạc Tiểu Thu lấy lại chút sức lực, việc đầu tiên cô làm là hất tay cô bé ra.

Cô bé bị hất văng, lảo đảo ngã ngồi xuống đất, nhưng Mạc Tiểu Thu mặc kệ, cứ thế quay lưng đi.

Nào ngờ, có mấy người qua đường chặn cô lại.

Một bà cụ chỉ vào mặt Mạc Tiểu Thu mà mắng,
Cô làm mẹ kiểu gì vậy hả? Sao cô lại nhẫn tâm thể hả? Lại còn đánh con bé! Người như cô sẽ đẻ con không có hậu môn đấy! Không đúng! Người như cô lẽ ra không đáng có con!
Bà cụ ăn nói rất cay nghiệt, từng câu từng chữ xoáy vào tim Mạc Tiểu Thu.

Cô nhớ đến đứa con không có duyên phận của mình, nhìn cái người tự cho là đúng trước mặt mình mà lòng đầy căm phẫn.

Mạc Tiểu Thu hít một hơi thật sâu, toan cãi lại bà ta, một người đàn ông bỗng chen ra khỏi đám đông.

Gã bước tới giữ chặt lấy Mạc Tiểu Thu rồi kéo cô bé đang ngồi trên mặt đất dậy, sức lực khỏe như vậm, sau đó lôi cả hai ra ngoài, vừa đi vừa nói,
Có chuyện gì về nhà nói, đừng giằng co ở đây cho mất mặt.
Người qua đường nghe vậy, lại thấy cô bé không hề giãy giụa thì cho là
chồng
Mạc Tiểu Thu đã tới, bèn tự động nhường đường cho người ta, còn tốt bụng khuyên nhủ,
Được rồi, hai người về nhà nói chuyện với nhau đi.

Xem ra chồng cô còn thương cô lắm, cô chỉ cần nhận lỗi thì vẫn có thể chung sống được.


Khi gã ta ôm lấy Mạc Tiểu Thu, cô ngửi được một mùi hương thơm nồng, sau đó cả người chợt bủn rủn, thậm chí không thể nói nên lời.

Nhưng đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, nghe những lời gã ta nói, cô chỉ hận không thể mắng gã một trận.

Tiếc thay, có tức giận mấy cũng chẳng ích gì, cô không thể thốt lên nửa chữ.

Gã ta ra tay nhanh gọn như vậy, nhất định không phải lần đầu phạm tội, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu, nếu là phường buôn người, sao gã không lừa bán trẻ em hoặc phụ nữ trẻ tuổi mà lại bắt phụ nữ có thai như cô làm gì? Cả người Mạc Tiểu Thu mềm oặt, cô bị gã ta lôi lên xe, cô bé cũng theo sau, ngồi bên cạnh cô.

Mạc Tiểu Thu nhìn cô bé, mắt khép hờ.

Cô bé không nhìn cô mà nhìn ra ngoài xe, một lúc lâu sau mới dè dặt quay sang, thầy Mạc Tiểu Thu đang nhìn mình thì giật bắn người, lùi lại ra sau.

Thấy mắt cô bé đỏ bừng, Mạc Tiểu Thu không biết là giả vờ hay là khóc thật.

Một lát sau, cô bé nhích lại gần, móc trong túi ra một viên sô-cô-la mà lúc nãy Mạc Tiểu Thu đưa cho.

Cô bé bóc giấy gói rồi nhét viên kẹo vào miệng Mạc Tiểu Thu, nhỏ giọng thì thầm,
Chị ăn đi, kẻo lát nữa không có gì ăn đầu.


Mạc Tiểu Thu đang có thai, không thể ăn sô-cô-la, thường ngày dù mang theo trong túi nhưng không ăn.

Có điều, cô bé không biết nên ra sức nhét vào miệng cô.

Cả người Mạc Tiểu Thu bủn rủn, muốn nhả cũng nhả không được, viên sô-cô-la dần tan trong miệng cô, sau đó trôi tuột xuống cổ họng, cuối cùng đi vào dạ dày.

Chiếc xe không ngừng xóc nảy trên con đường gập ghềnh, càng lúc càng đi xa nội thành.

Tác dụng của thuốc khiến đầu óc Mạc Tiểu Thu mỗi lúc một mê man, cuối cùng ngất đi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.