• 484

Chương 222: Giao dịch thất bại



Ha ha, mày đâu có nói nó đáng giá cỡ đó.

Bây giờ, cả thế giới đang tìm nó, tạo và con tao phải tìm chỗ trốn, chưa biết phải trốn bao lâu, mấy đồng bạc lẻ của mày chả bõ dính răng!
Mạc Tiểu Thu nhận ra giọng nói này là của gã đàn ông đã bắt cóc mình.


Sao hả, mày còn muốn lên giá ngay tại chỗ nữa à? Tao bảo mày bắt sống cô ta, giờ mày nhìn đi, cô ta nằm im ru thế kia, không biết sống chết thế nào, mày còn dám đòi thêm một trăm nghìn tệ! Mày điên rồi hả?
Người còn lại cũng là đàn ông, Mạc Tiểu Thu có cảm giác đã nghe qua giọng nói này ở đâu đó, nhưng nhất thời nhớ không ra.


Được rồi, lảm nhảm lắm thể làm gì? Giờ đã vậy rồi, hay là anh ở lại đây đợi lấy tiền với bọn tôi.

Khi nào có tiền thì chia cho anh thêm một phần là được chứ gì.
Giữa lúc hai người kia đang cãi nhau ầm ĩ, một giọng nữ lên tiếng ngăn cản.

Mạc Tiểu Thu giật mình, dù đã khá lâu nhưng cô vẫn nhớ giọng nói của cô ta.

Cô không ngờ người này lại dám bắt cóc mình! Vì sao chứ? Chỉ vì tiền chuộc ư? Cô ta quả là bất chấp tất cả vì tiền! Nhưng sau đó, Mạc Tiểu Thu đâm lo.

Đối phương biết hiểu rất rõ về mình mà vẫn xuất hiện ở đây, hoàn toàn không sợ bại lộ thân phận, cho thấy cô ta không định để cô sống sót.

Nghĩ đến đây, bụng Mạc Tiểu Thu chợt nhói lên,
Con à, lúc này con đừng làm mẹ rồi thêm nữa chứ.
Không biết liệu có phải câu này có tác dụng hay không, em bé trong bụng chợt ngoan ngoãn hơn hẳn.

Ngoài cửa bỗng có tiếng động, Mạc Tiểu Thu vội nhắm mắt lại, giả vờ chưa tỉnh.

Người tới có vẻ khá thận trọng, đầu tiên là nhẹ nhàng đẩy cửa vào, rồi khe khẽ đóng lại.

Sau đó, một luồng khí ẩm phả vào người cô.

Mạc Tiểu Thu tưởng người này đến để kiểm tra tình trạng của mình nên căng thẳng không dám mở mắt, nhưng không ngờ mãi chẳng thấy người đó lại gần.

Một lúc lâu sau, Mạc Tiểu Thu càng lúc càng bứt rứt, cuối cùng không nhịn được he hé mắt, cảnh tượng trước mặt làm cô giật mình suýt kêu thành tiếng.

Một đôi mắt to tròn đang nhìn cô chằm chằm, cách cô không đầy gang tay.

Tim Mạc Tiểu Thu đập thình thịch, bất giác lui lại đằng sau.

Cô nhìn bé gái trước mặt với vẻ hoài nghi, không biết rốt cuộc cô bé đang nghĩ gì

Thấy Mạc Tiểu Thu hoảng sợ, cô bé vẫn im lặng, chỉ dán mắt vào bụng Mạc Tiểu Thu, sau đó lấy từ trong tay áo ra một chiếc bánh bao.


Chị ăn đi.
Cô bé nói.

Mạc Tiểu Thu nhìn chiếc bánh bao bị vo cho nhỏ lại, mãi không nhúc nhích.

Cô bé lại đưa qua,
Chị không ăn thì em bé sẽ bị đói đấy.
Mạc Tiểu Thu do dự trong chốc lát, sau đó cầm lấy chiếc bánh bao, trệu trao nhai nuốt.

Mãi đến khi Mạc Tiểu Thu ăn hết, cô bé mới đứng dậy, liếc nhìn bụng Mạc Tiểu Thu lần nữa rồi mới dè dặt ra khỏi phòng.

Mấy lần tiếp theo, cô bé đều làm vậy, lần nào cũng đem theo bánh bao hoặc bánh mì được vo nhỏ, tuy không thể no bụng nhưng cũng không đến nỗi bị đói.

Một lần, cô bé vừa đưa thức ăn xong, đang định đi Mạc Tiểu Thu chợt níu tay áo cô bé, cô bé rụt tay lại nhưng không né tránh mà ngoái nhìn Mạc Tiểu Thu, ánh mắt như đặt dấu hỏi.


Bé cưng, em thả chị ra được không?
Mạc Tiểu Thu biết chuyện này không thể mong đợi vào một cô bé được, nhưng gần đây cô nghe người ngoài phòng nói hình như Tần Ngạn đã tìm được tung tích của bọn họ, thành ra cả bọn đang cuống.

Có hôm, bọn họ còn quên đưa cơm cho cô.

Đúng thế, bọn họ có đưa cơm cho cô, nhưng mỗi ngày chỉ có một bữa, vả lại trong cơm dường như có trộn thứ gì đó, cô vừa ăn vào là cả người liền bủn rủn, rồi ngủ thiếp đi.

Sau một lần ăn thử, Mạc Tiểu Thu không dám ăn nữa, chỉ cầm hơi bằng thức ăn do cô bé tiếp tể.

Nhưng bọn họ đã
quên
đưa cơm cho cô hai ngày nay.

Không biết là quên thật hay cố ý bỏ đói cô đến khi chết đói.

Nghe Mạc Tiểu Thu nói vậy, cô bé rúm người lại rồi rụt phắt tay về, quay người bỏ chạy.

Mạc Tiểu Thu nhìn theo bóng lưng cô bé, biết chuyện này không trông đợi được gì.

Cô bé sẽ không giúp cô.

Mạc Tiểu Thu gắng gượng đứng dậy, cô đã gần chín tháng, có thể chuyển dạ bất cứ lúc nào, chỉ cần cử động mạnh một chút là sẽ khó thở.

Ngay khi vừa bị bắt đến đây, cô đã xem xét xung quanh, nhưng dường như nơi đây là một nông trại nằm xa thành phố, đêm đến trừ tiếng chó sủa thỉnh thoảng vang lên thì chẳng còn âm thanh gì khác.

Mạc Tiểu Thu không biết mình có thể trốn khỏi nơi đây hay không, mà có trốn được cũng không rõ sẽ chạy được bao xa.

Về tính toán của đối phương, Mạc Tiểu Thu nghĩ khả năng bọn họ giết mình không lớn, cùng lắm thì bỏ đói mà thôi.

Nhưng cô có bé gái tiếp tế nên trước mắt chỉ hơi suy nhược chứ không có vấn đề gì lớn.

Đã vậy, tốt nhất là lấy tinh chế động, đợi Tần Ngạn nghĩ cách đến cứu cô thì hơn.

Nhưng cứ ngồi chờ chết cũng không phải cách hay, Mạc Tiểu Thu nhìn thoáng qua viên gạch long ra khỏi góc tường, cởi nội y ra...

Ba ngày nay, Tần Ngạn không chợp mắt được.

Hai mắt anh đỏ quạch, thâm quầng, sắc mặt u ám như thể muốn giết người.


Cậu đi ngủ một giấc đi! Đừng để khi cứu được Mạc Tiểu Thu thì cậu lại gục.
Kinh Kha nói.

Mạc Tiểu Thu xảy ra chuyện, ngày hôm sau anh ta và Tần Mặc liền bay về nước, thấy Tần Ngạn như bây giờ, ai cũng đau lòng.

Tần Ngạn chẳng từ hừ gì với Kinh Kha.

Anh nhìn điện thoại chòng chọc, sắc mặt chuyển từ lo lắng sang lạnh lùng, khiến người khác không đoán được anh đang nghĩ gì.

Họ đang ngồi trong phòng khách nhà họ Tần, căn phòng chật ních người, thậm chí Tô Tử Hằng cũng đang ngồi trong một góc xa xa.

Sắc mặt anh ta cũng rất khó coi.

Thình lình, cửa phòng bật mở, Ivan đi vào, dáng vẻ lo âu, thấy ai nấy đều chú mục vào mình, anh ta gượng gạo lên tiếng,
Bọn họ phát hiện được cảnh sát, giao dịch thất bại rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.