• 485

Chương 35: Sao có thể thích anh ta được?



Ồ.
Tô Tùy Ảnh ngừng một chút,
Nam thần, anh và Cầu...

Tiểu Thu thân lắm hả?

Cô ấy là trợ lý của anh, dĩ nhiên anh phải đối xử tốt với cô ấy một chút.

Bằng không mấy ngày nữa báo đăng là anh khắt khe với nhân viên thì sao.
Tần Ngạn nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.


Đúng đấy, em hiểu mà, mấy tờ báo tép riu kia có thể bất chấp tất cả vì doanh số.
Tô Tùy Ảnh hùa theo.


Nếu như fan nào cũng biết điều như em thì tốt quá.

Những người trong nghề như anh đây sẽ không phải vất vả đến thế.
Tần Ngạn ca ngợi không tiếc lời.

Mạc Tiểu Thu băng đĩa trái cây ra, thấy hai người trò chuyện vui vẻ, cô ngồi xuống bên cạnh Tô Tùy Ảnh, nhỏ giọng nói,
Mình nói cho cậu biết, anh ta lăng nhăng lắm, cậu phải cảnh giác đấy.

Ai da! Nghe cậu nói kia, nam thần của mình sao lại là kẻ lăng nhăng được chứ!
Tô Tùy Ảnh sợ Tần Ngạn nghe được Mạc Tiểu Thu nói xấu mình, vội nhét một quả táo bịt miệng cô lại.

Tô Tùy Ảnh quá khó chơi, Mạc Tiểu Thu quyết định bỏ cuộc, chuyển mục tiêu công kích sang Tần Ngạn.

Cô bước qua khẽ thì thầm bên tai Tần Ngạn,
Tùy Ảnh là bạn thân tôi, anh không được ra tay với cô ấy đâu đấy!
.

Thoạt đầu, hơi thở ấm áp phả đến làm Tần Ngạn hơi xao xuyến, kết quả nội dung câu nói lại khiến anh suýt tức chết.

Nhìn bờ môi hồng phớt mềm mại không ngừng khép mở của cô nàng đang tìm đường chết kia, Tần Ngạn chỉ muốn lấy gì đó bịt miệng cô lại.

Thế là anh bèn vớ lấy một quả táo trên đĩa trái cây, cứ thế nhét vào miệng Mạc Tiểu Thu.

Mạc Tiểu Thu bị ép ăn hai quả táo:
..
Cô thể lần sau có nấu cơm cho hai người này, nhất định phải cho thuốc độc! Cho thuốc độc! Ăn cơm, uống trà, xem tivi, tám chuyện.

Thấy Mạc Tiểu Thu không hề có ý định đứng dậy đi về nhà, Tần Ngạn bèn chủ động,
Muộn rồi, bọn anh phải về thôi, lần sau có dịp lại đến.

Bọn anh?
Tô Tùy Ảnh ngờ vực nhìn hai người,
Sao Cầu Cầu cũng đi cùng anh?


Tần Ngạn lịch thiệp đáp,
Bây giờ cô ấy đang ở chung với anh.

Cái gì?
Tô Tùy Ảnh kinh ngạc ré lên,
Mạc Tiểu Thu, cậu đang ở chung với nam thần ư?
Mạc Tiểu Thu giơ tay bịt miệng cô ấy, nhưng tiếng thét đã truyền ra ngoài.

Trong khu chung cư bỗng chốc vang vọng
Ở chung...

ở chung...

ở chung...
(1) Mạc Tiểu Thu:
...
Cô muốn đánh chết Tô Tùy Ảnh, làm sao đây? Tô Tùy Ảnh gạt tay Mạc Tiểu Thu ra, vẻ mặt trông giống như một người có vợ ngoại tình,
Mạc Tiểu Thu, cậu, cậu, cậu...

Đi theo mình!
Nói rồi, cô ấy túm lấy tay Mạc Tiểu Thu lôi về phòng cô.

Kết quả, nhìn thấy gian phòng trống rỗng, Tô Tùy Anh lại mất bình tĩnh.


Cậu không định về ở nữa à?
Tô Tùy Ảnh tức méo mặt.

Mạc Tiểu Thu tỏ vẻ bất đắc dĩ, giải thích cho Tô Tùy Ảnh nghe những chuyện đã xảy ra trong quãng thời gian cô ấy vắng nhà.

Tô Tùy Ảnh ngồi xuống tấm ván giường không còn nệm, nhìn Mạc Tiểu Thu vẻ suy tư, mãi đến khi cô rùng mình mới thôi.


Cậu nhìn mình chằm chằm làm gì?
Đáng sợ quá.


Cậu nói xem, có phải nam thần đang theo đuổi cậu không?
Tô Tùy Ảnh nói.

Mạc Tiểu Thu cạn lời,
Cậu suy nghĩ kiểu gì thế? Anh ta theo đuổi mình ấy hả? Cho mình lý do để anh ta theo đuổi mình đi!
Tô Tùy Ảnh muốn nói Mạc Tiểu Thu có rất nhiều ưu điểm, nhưng nhìn đi nhìn lại khuôn mặt phúng phính của cô...


Được rồi, chắc là mình nghĩ quá nhiều.
Bên cạnh nam thần có biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp, quả thật khó mà có hứng thú
với Tiểu Thu.

Thấy Tô Tùy Ảnh tán thành không chút do dự, Mạc Tiểu Thu chợt có cảm giác muốn đánh người.

Tuy cô không muốn có gì đó với Tần Ngạn, nhưng cũng không có nghĩa cô bị người ta chê đâu nhé?
Nam thần đưa cậu về nhà chỉ để cậu giặt giũ, nấu ăn thật à? Anh ấy không nhào lên chứ?
Tô Tùy Ảnh vẫn hơi lo lắng.


Anh ta nhào lên làm gì?
Mạc Tiểu Thu trừng mắt, chẳng muốn để ý đến trí tưởng tượng của Tô Tùy Ảnh nữa.


Dĩ nhiên là nhào lên cắn miệng cậu, tấn công cậu!

Tô Tùy Ảnh! Con gái con đứa mà ăn nói thế đấy hả!
Mạc Tiểu Thu biến suy nghĩ đánh chết Tô Tùy Ảnh vừa nảy ra thành thực tiễn, cô nhào lên, để Tô Tùy Ảnh trải nghiệm hậu quả bị đột kích.

Tô Tùy Ảnh bị Mạc Tiểu Thu giày xéo một phen, van vỉ xin tha.

Mạc Tiểu Thu buông Tô Tùy Ảnh ra,
Được rồi, mình đi đây, mỗi ngày mười hai nghìn đấy, có là nô lệ mình cũng muốn làm tiếp.
Tô Tùy Ảnh níu tay Mạc Tiểu Thu,
Tiểu Thu, mình hỏi cậu một câu nữa.

Gì?

Cậu có thích nam thần không?
Tô Tùy Ảnh nhìn chăm chú.


Đừng đùa chứ!
Mạc Tiểu Thu rụt phắt tay lại, cười chột dạ,
Cậu cảm thấy mình sẽ thích kiểu đàn ông màu mè thế kia à? Mình chỉ vì trả nợ mà thôi! Trả nợ, hiểu không?
Mạc Tiểu Thu dõng dạc nói, bỗng thấy Tô Tùy Ảnh nhìn trừng trừng sau lưng cô, nói:
Nam thần...


Mạc Tiểu Thu quay phắt lại, thấy Tần Ngạn đã đứng bên cánh cửa khép hờ không biết từ lúc nào...

Trên đường về nhà, Tần Ngạn rất yên tĩnh.

Mạc Tiểu Thu cười khan, kể hai câu chuyện cười xoa dịu không khí nhưng Tần Ngạn vẫn lạnh nhạt.

Mạc Tiểu Thu làm thinh, chủ yếu là cô cũng không biết nên nói gì.

Về đến nhà, Tần Ngạn đi thẳng vào phòng mình.

Mạc Tiểu Thu thấy cửa phòng anh đóng chặt bèn xuống bếp.

Ban ngày Tần Ngạn đã bảo muốn ăn chè tổ yến.

Mạc Tiểu Thu ngồi trong bếp trông chừng nồi chè, ánh mắt thất thần.

Cô không rõ gần đây những người bên cạnh mình bị làm sao, ai cũng cho là cô và Tần Ngạn có gì đó mờ ám! Cô và Tần Ngạn có thể có cái gì chứ? Tần Ngạn là sếp, là chủ nợ của cô, ngoài ra, Tần Ngạn và cô...

không có liên hệ gì khác cả.

Đúng vậy, cô ở lại đây chỉ vì thiếu nợ Tần Ngạn mà thôi, trốn tránh trách nhiệm, bỏ chạy không phải là phong cách của cô, cô nhất định phải trả nợ.

Đợi đến khi trả dứt nợ rồi, giữa cô và Tần Ngạn sẽ chỉ còn quan hệ giữa sếp với nhân viên mà thôi.

Chỉ có thể là như thế.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.