• 44

Chương 4 - 4


Số từ: 2924
Người dịch: Mỹ Linh
Phát hành: Pavicobooks
Nhà xuất bản: Nhà xuất bản Văn học
--4--

Nhã Anh tỷ, rốt cuộc là chuyện gì…

Lộ Thân và Nhã Anh đứng trước cửa viện cũ tồi tàn. Lúc đó mưa gió đã ngừng, mặt trời vắng bóng đã lâu xuất hiện ở phía Tây của núi. Trong viện hoang vu tiêu điều, cảnh vật hướng về ánh chiều tà, như muốn tề tựu với con người. Rêu xanh mọc đầy cửa viện, cỏ tranh mọc thành hình một ngọn núi nhỏ, bên hiên nhà mọc lên một loài hoa màu trắng không tên. Cánh cửa bên trái hơi mở hé vào trong sân, còn bên phải thì không thể mở ra được. Tuy không muốn nhưng hai người vẫn bước qua cánh cửa đã rơi một nửa trên đất, đi vào trong sân.
Mùa hè thứ hai sau khi nơi này bị bỏ hoang, cây đại thụ trong sân kia bị sét đánh trúng, cành lá đều bị thiêu rụi, chỉ còn thân cây cháy khô vẫn ở đó, thỉnh thoảng trở thành chốn dừng chân cho quạ đen. Vụ hỏa hoạn ấy cũng thiêu rụi một nửa gian chính. Có lẽ vì sau đó trời đổ mưa, nên phần còn lại của gian chính mới không bị Chúc Dung xóa bỏ.
Hỏa thần trong truyền thuyết cổ Trung Hoa.

Lúc này Quỳ đang làm gì? Trong đầu Lộ Thân thoáng hiện ra suy nghĩ ấy, nhưng lại bị chính mình xóa đi. Tuy nàng cũng rất lo cho Quỳ, biết Quỳ ở cùng một phòng với thi thể của Tiểu Hưu, sợ rằng sẽ vô cùng đau khổ, song Quan Nhã Anh trước mặt nàng đây cũng đang đứng ở nơi đã khiến tỷ ấy mất đi tất cả những người thân yêu nhất.

Về cái chết của người nhà tỷ, Lộ Thân nghĩ sao?


Muội không giỏi suy luận chuyện như thế, nhưng trước đây muội kể vụ án này cho Quỳ, nàng ta quả thực có đưa ra mấy giả thiết.


Quỳ đã nói gì?


Đừng bận tâm tới cái nhìn của loại người như thế. Muội đoán rằng, khi Nhã Anh tỷ bị giam trong nhà kho, tuyết vẫn đang rơi, hung thủ đã vào viện, sau khi Nhã Anh tỷ trốn đi, hắn sát hại bá phụ, bá mẫu và đường ca, đường đệ, còn khi Ký Y tỷ tới nơi này thì hung thủ vẫn ở trong viện, nhưng trốn ở đâu đó…


Điều này thật vô lý, tại sao hung thủ không sát hại cả Ký Y tỷ? Lộ Thân đúng là quá thiện lương, nên mới không thể nhìn thấy chân tướng.


Quỳ quả thực đã đưa ra hai giả thiết người nhà tàn sát lẫn nhau, nhưng muội thấy điều đó quá hoang đường. Hơn nữa dù có nói thế nào chăng nữa thì cuối cùng vẫn còn những manh mối nàng ta không giải thích được.

Lộ Thân nói thế, nhưng chợt nhớ ra mấy hung án gần đây có thể là người nhà nàng tàn sát lẫn nhau thì không khỏi phiền muộn. Mặc dù vậy, nàng vẫn không thể hoài nghi Ký Y và Nhã Anh.
Gió chiều lướt trên cỏ xuân, hoàng hôn dần buông xuốn viện.

Bây giờ Quỳ đã hiểu rõ chân tướng, mà Lộ Thân vẫn không biết gì cả. Về chuyện này, Giang Ly có biết, tỷ đã kể với tỷ ấy từ rất lâu rồi. Tỷ không ngờ tỷ ấy lại chấp nhận mà không hề băn khoăn. Tỷ cứ tưởng mình sẽ chết trước Giang Ly, sau khi tỷ chết, tỷ ấy sẽ cho muội biết tất cả mọi chuyện. Vậy thì muội sẽ không còn đau khổ vì cái chết của tỷ nữa.


Nhã Anh tỷ, tỷ đang nói gì thế, sao muội có thể…


Hiện tại trên đời này chỉ có Vu Lăng quân và tỷ biết chuyện này, nhưng tỷ nghĩ giờ muội chưa chắc đã tin lời nàng ta, nên để chính miệng tỷ kể cho muội thì tốt hơn.


Muội không muốn nghe. Nhã Anh tỷ, gió lạnh quá, muội muốn về.

Thực ra Lộ Thân cảm thấy cơn lạnh không đến từ gió muộn.

Đừng kể lại chuyện này cho ai, tuy nhiên nếu Triển Thi và Hội Vũ có hỏi, cho bọn họ biết cùng không sao. Lộ Thân, tỷ luôn hâm mộ muội, muốn trở thành người như muội. Tỷ cũng rất muốn trở thành con của thúc phụ Vô Dật, muốn rời khỏi gia đình bức bối kia. Muội có hiểu ý tỷ không? Tỷ không cảm nhận được tình thương từ phụ thân, ông ấy chỉ cho tỷ một thứ duy nhất, đó là ‘trách nhiệm’. Trách nhiệm của Vu nữ, trách nhiệm của con cháu nhà họ Quan, và quan trọng nhất là, trách nhiệm khi là con gái của ông ấy, những quan niệm này quá nặng nề với tỷ, giống như tỷ đang gánh vác vận mệnh đã kéo dài mấy trăm năm của gia tộc, tỷ thực sự không thể chịu nổi. Nhưng một khi lười biếng, tỷ sẽ bị ông ấy dùng roi đánh. Muội hiểu không, nếu phải làm một con thiên lý mã kéo xe, phải chịu đòn roi, tỷ thà làm một con ngựa tự do không bị ràng buộc.


Đây không phải tâm nguyện của Nhã Anh tỷ! Nhã Anh tỷ mà muội biết…

Vô cùng quyết tâm, vô cùng chăm chỉ, quên ăn quên ngủ vì muốn thay đổi thế gian - Nhưng Lộ Thân không thể nói ra những câu này, bởi vì một linh cảm nào đó nghẹn ở cổ họng nàng.

Muội sẽ không hiểu được tâm nguyện của tỷ. Lộ Thân, tỷ luôn ghét muội, ghét loại người chỉ biết ăn với ngủ, vô lo vô nghĩ nhưng cũng không bị ai trách móc. Tại sao tỷ dốc sức làm theo kỳ vọng của phụ thân như vậy mà chưa từng được ông ấy khen ngợi, một lần cũng chưa. Nếu được khen ngợi, có lẽ chuyện trước đây đã có cái kết khác, tỷ đạt được kỳ vọng của phụ thân dành cho mình, từ đó bắt đầu nỗ lực vì mục tiêu mới. Nhưng vì không được thừa nhận nên tỷ mới thấy mọi điều mình làm đều chỉ phí công, đều là sai lầm, tỷ mới thấy không biết phải làm sao, thấy mình không bao giờ đạt được kỳ vọng của phụ thân. Bởi vậy tỷ mới…


Nhã Anh tỷ, qua rồi thì thôi, không nên nhắc lại chuyện quá khứ.

Lộ Thân nói như vậy, nhưng không thể ngăn Nhã Anh nói tiếp.

…Bởi vậy tỷ mới phạm tội giết cha.

Nhã Anh nói.
Những con quạ đen liệng vòng ở phía chân trời cũng líu ríu phụ họa.
Bấy giờ trong đầu Lộ Thân trống rỗng. Thay vì nói nàng nghi ngờ, chi bằng bảo nàng không thể hiểu được điều Nhã Anh vừa nói.
Nhã Anh tỷ…
Sao có thể…
Phạm tội…
Giết cha…
EbookFunFree
Lộ Thân đã không thể nối liền mạch tư duy tán loạn. Dù Quỳ đã đoán được điều này, mấy hôm trước đã nói cho Lộ Thân nghe; dù khi Nhã Anh đề nghị đi tới đây, Lộ Thân cũng đã có dự cảm - Giờ phút này, lời nói của Nhã Anh đã khiến nàng suy sụp.
Chỉ vì lý do ấy mà phạm tội giết cha ư? Lộ Thân không thể hiểu nổi thiếu nữ đang đứng bên cạnh nàng, từng ở bên nàng suốt mười mấy năm, điều khiến Lộ Thân hoảng hốt hơn là, lời giải thích này vô cùng hợp lý, hợp lý hơn suy đoán trước đó của nàng rất nhiều, nhất thời nàng không thể phản bác, cũng không thể gặng hỏi tiếp.

Chỉ cần giết chết phụ thân là tỷ sẽ được thúc phụ Vô Dật nhận nuôi, sống cuộc đời mà tỷ mong muốn - đây chính là mục đích của tỷ. Chính vì cái lý do cỏn con ấy mà tỷ đã sát hại phụ mẫu và huynh đệ của mình. Lộ Thân, tỷ cũng không ngờ mình lại có thể ra tay với đệ đệ mới sáu tuổi. Đến chuyện như vậy mà tỷ cũng làm được, có lẽ tỷ đã không có tư cách được gọi là con người. Lộ Thân, một người như tỷ… Không, một quái vật như ta không xứng để muội gọi là ‘tỷ tỷ’. Sau này cũng không cần gọi ta như vậy nữa, xin đừng nói chuyện với ta, đừng để ý tới sự tồn tại của ta, dù ta có chết đi cũng xin muội hãy vờ như không biết - Muội làm được đúng không?


Sao muội có thể… làm được cơ chứ!
Lộ Thân khóc không thành tiếng,
Nhã Anh tỷ nói vậy, muội chỉ thấy thương tỷ hơn thôi, cũng không thể tha thứ cho bá phụ đã đẩy tỷ vào con đường cùng, không thể tha thứ bá mẫu trơ mắt nhìn tỷ bị hành hạ mà không đứng ra ngăn cản, cả đường ca lớn tuổi hơn tỷ nhưng cũng không thể bảo vệ tỷ…


Song ta vẫn cứ sát hại đệ đệ chỉ mới sáu tuổi, với tội nghiệt này, ta và muội đều không thể tìm ra bất kỳ lý do gì để biện minh. Nó hoàn toàn vô tội, nhưng ta vẫn giết nó. Nó chỉ là một đứa bé vô tri, một đứa bé vô tội, thậm chí ta còn không biết nó có hiểu được thảm kịch xảy ra trước mắt nó hay không, vậy mà để xóa sạch tội chứng của mình, ta vẫn giết nó, dùng lưỡi dao sắc bén cứa qua cổ nó, kết liễu cuộc đời ngắn ngủi mà không hề hạnh phúc của nó. Lộ Thân, muội hiểu chưa, ta đã phạm vào rất nhiều tội lỗi, tội nào cũng nặng nề, không thể tha thứ: Giết phụ thân, giết mẫu thân, giết ca ca, giết trẻ vô tội - chỉ vì lợi ích của một mình ta mà tự tay hủy diệt hết tất cả những người thân thiết nhất!


Nhã Anh tỷ…


Đừng gọi ta là ‘Nhã Anh tỷ’ nữa!

Nhã Anh cho Lộ Thân một cái tát, khiến nàng ngã nhào vào lùm cỏ.

Vậy đã đủ chưa, Lộ Thân, Vu Lăng quân chỉ ra tay đánh tỳ nữ của mình mà đã bị muội căm ghét, tại sao ta sát hại toàn bộ người thân mà vẫn được muội cảm thông? Ta không thể hiểu nổi. Muội đúng là đần độn ngu ngốc, hay là muội cũng nghĩ rằng trăm nghe không bằng một thấy, ta nhất định phải cho muội thấy bộ mặt độc ác của mình thì muội mới bằng lòng?


Nhã Anh tỷ, tỷ đang nói gì vậy… Tỷ không phải Nhã Anh tỷ mà muội biết!


Bởi vì trước nay muội chưa bao giờ hiểu ta. Trên thế gian này chỉ có Giang Ly hiểu ta thôi.


Ký Y tỷ cũng không ư?


Ta chưa bao giờ kể tội ác của mình cho Ký Y tỷ vì sợ rằng tỷ ấy không thể chịu nổi. Ký Y tỷ là người ta yêu nhất, vậy mà chính tay ta đã phá hủy hạnh phúc của tỷ ấy. Nếu ta không phạm vào tội đó, tỷ ấy cũng không phải gánh chịu áp lực lấy chuế tế, cũng không trầm cảm mà chết. Sau này ta từng nghĩ tới, liệu giết chết thúc phụ Vô Dật thì có thể cứu Ký Y tỷ hay không, nhưng hình như điều này cũng không khả thi, bởi vì với tình hình khi ấy của Ký Y tỷ, sợ rằng tỷ ấy không thể chịu được biến cố đó. Cuối cùng ta không làm được gì cho tỷ ấy, đành trơ mắt nhìn tỷ ấy từ từ suy sụp vì tội ác của ta, rồi qua đời. Thế là cái chết của Ký Y tỷ đã trở thành tội nghiệt mới của ta, đây cũng là tội lỗi không thể tha thứ - Sát hại người mình yêu thương nhất.


Nhã Anh… tỷ…


Đây chính là những điều ta muốn muội biết. Từ nay về sau xin hãy coi ta như người xa lạ. Ta không có tư cách làm tỷ tỷ của muội, cũng không có tư cách làm người thân của muội. Tạm biệt, Lộ Thân.

Nhã Anh đi về phía cửa viện, Lộ Thân đứng bật dậy từ bụi cỏ. Nàng nhìn bóng lưng của Nhã Anh, nhưng chợt nhớ tới những điểm đáng ngờ mà Quỳ từng băn khoăn. Thế là nàng liền bắt đầu truy hỏi Nhã Anh:

Nhã Anh tỷ, muội không hiểu, khi ấy tỷ vừa bị đánh, sao tỷ có thể đường hoàng đi vào gian chính để lấy hung khí được? Hơn nữa tại sao không chọn thanh kiếm dài mà lại lấy con dao găm bất tiện ấy? Sợi dây thừng và thùng gỗ ở hiện trường nên được giải thích thế nào? Nếu Nhã Anh tỷ thực sự là hung thủ thì phải trả lời được những vấn đề này đúng không?


Ta không muốn trả lời muội.


Vậy thì muội đành cho là Nhã Anh tỷ đang nói dối.


Đúng là ta đã giết họ, đây là sự thật, là chuyện từng xảy ra ở đây. Còn những chi tiết kia, xin muội đừng truy cứu nữa. Những điều ta vừa nói với muội cũng chỉ là một phần của chân tướng thôi. Ta chỉ muốn cho muội biết hung thủ là ai. Điểm này xin muội hãy tin ta, ta tuyệt đối không lừa dối muội. Ta tin rằng muội không thể nghĩ ra giả thiết khác, cũng không thể nghĩ ra lý do ta lừa dối muội. Được rồi, cứ thế đi, ta phải về đây.

Giả thiết khác?
Giả thiết khác! Lộ Thân không thể không ngẫm lại giả thiết mà Quỳ đưa ra: Giả sử tất cả đều do Ký Y tỷ làm, phải chăng mọi chuyện đều có thể giải thích được? Sau khi Ký Y tỷ đi tới nơi này, đầu tiên là ngồi trong gian chính sưởi ấm, nghe được đối thoại của bá phụ Vô Cữu và đường ca trong sân, tỷ ấy biết bá phụ Vô Cữu định đợi khi nào Nhã Anh quay về sẽ treo Nhã Anh lên cây rồi đánh đập, lại thấy bọn họ cố ý buộc dây thừng lên cây, bèn lấy dao găm chạy tới chỗ cây cắt đứt dây thừng, khi quay lại gian chính thì tranh chấp với bá phụ Vô Cữu. Sau đó tỷ ấy sát hại bá phụ ở cửa rồi sát hại đường ca ở dưới tán cây, tiếp đó đi vào gian chính sát hại bá mẫu và đường đệ.
Lộ Thân không thể không thừa nhận, nếu hung thủ là Quan Ký Y thì mọi chuyện đều có thể giải thích được. Còn Nhã Anh vì muốn bảo vệ Ký Y mà mình yêu nhất nên mới nói dối như vậy.
Nhưng tại sao lại phải vào lúc này…
Trong thoáng chốc, Lộ Thân đã hiểu ra tất cả.
Bóng dáng Nhã Anh trong mắt nàng lặng lẽ ngã về phía trước, rồi cuối cùng gục xuống giữa lùm cỏ.
Quả nhiên khi đến đây Nhã Anh tỷ đã hạ quyết tâm.
Tỷ ấy chỉ sợ mình quá đau khổ vì cái chết của tỷ ấy nên mới nói dối như vậy.
Lộ Thân chạy về phía Nhã Anh, nhưng tất cả đã quá muộn.
Nhã Anh nắm trong tay một mũi tên gãy, thân mũi tên chỉ dài chừng bốn tấc, nhưng đầu mũi tên lại còn nguyên. Hai tay nàng nắm chặt mũi tên, đâm thẳng vào tim mình. Thực ra từ sáng hôm nay, Nhã Anh vẫn luôn giấu mũi tên gãy này trên người, có lẽ từ khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của Giang Ly vào chiều qua thì nàng đã hạ quyết tâm rồi.
Lộ Thân nhớ lại lời nói và hành động của Nhã Anh hôm nay, hối hận bản thân quá chậm chạp ngốc nghếch, không thể nhận ra ám thị về cái chết trong ấy.
- Có lẽ đây là lần cuối cùng tỷ tùy hứng, hy vọng muội có thể hoàn thành tâm nguyện của tỷ.

- Ban đầu là vì không muốn Ký Y tỷ đau khổ, sau đó là vì Giang Ly, cuối cùng sinh ra tính ỳ, nên mãi mà không thể hạ quyết tâm.

- Chuyện đã tới nước này, ta cũng chẳng thể giúp được gì cho ngươi.

- Tuy bây giờ không phải buổi sáng, nhưng có lẽ ta không thể sống tới hoàng hôn.

- Tới khi chỉ còn lại một mình, muội sẽ thấy hối hận.

- Tỷ sẽ ở lại Vân Mộng, chết ở Vân Mộng.

Cho dù Lộ Thân khản giọng gọi tên nàng ra sao, Nhã Anh vẫn im lặng không đáp.
Tịch dương chiếu lên máu tươi trên người Nhã Anh. Dòng máu chảy ra tựa như rặng núi xa, đang từ từ trút bỏ ánh hào quang.
Cuối cùng nàng vẫn cất tiếng, nói với Lộ Thân nguyện vọng cuối cùng bằng giọng thì thào yếu ớt:

‘Sáng nghe giảng đạo. Tối chết cũng vui’
. Xin hãy thay ta cảm tạ Vu Lăng quân…

Quan Nhã Anh ngừng thở khi chăm chú nhìn lên khoảng không rực rỡ ráng chiều.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lễ tế mùa xuân.