• 44

Chương 5 - 1


Số từ: 6223
Người dịch: Mỹ Linh
Phát hành: Pavicobooks
Nhà xuất bản: Nhà xuất bản Văn học
Sánh tuổi thọ với trời đất hề,
Tranh sáng cùng mặt trăng mặt trời.

Câu thơ trong bài Cửu chương – Thiệp giang
của Khuất Nguyên.
--1--

Hôm sau, Quỳ và Lộ Thân cùng đứng trước mộ Tiểu Hưu. Theo tập tục thời đó thì cần bói ngày tốt để chôn cất, có khi người chết đã qua đời mấy tháng mà vẫn không thể an táng. Nhưng vì thân phận của Tiểu Hưu thấp kém nên tang sự của nàng cũng không được chú trọng như vậy, chỉ cho nàng mặc y phục của mình khi còn sống rồi đặt vào trong quan tài gỗ vông, chôn giữa sông núi Vân Mộng. Mộ phần ở đất bằng, chỉ chừng năm thước, lại trồng một cây bách trước mộ. Người thời ấy tin rằng, có loài ác quỷ tên là
Võng Tượng
, thích ăn gan và não của người chết, nhưng lại sợ hổ và cây bách. Bởi vậy chỉ cần chủ nhân ngôi mộ hơi cao quý thì thường đắp tượng hình hổ trước mộ. Nhưng vì Tiểu Hưu chỉ là một nô tỳ, nên trồng một cây bách trước mộ nàng để chống lại Võng Tượng.
Khi tang sự của Tiểu Hưu xong xuôi thì trời đã sẩm tối. Lộ Thân phái người hầu đào đất, trồng cây quay về, còn nàng ở lại trước mộ với Quỳ. Vì trời đã tạnh mưa nên ngày mai Quỳ sẽ lên đường rời khỏi đây. Trước khi Quỳ rời đi, dù thế nào Lộ Thân cũng phải hỏi nàng một vài chuyện cho ra nhẽ. Về mấy vụ án mạng gần đây, Lộ Thân nghĩ tới một đáp án, nhưng không hề có bằng chứng xác thực.
Còn Quỳ thì đang đắm chìm trong đau khổ.
Lòng nàng buồn bã vô cùng, nhưng miệng lại nói vu vơ về chuyện cũ của nàng và Tiểu Hưu.

Cha mẹ Tiểu Hưu là người hầu của nhà ta, trên đường chạy trốn thì sinh ra em ấy. Ta nói như vậy, Lộ Thân có thể hiểu được kết cục của bọn họ chứ nhỉ? Theo lý thì Tiểu Hưu phải coi ta là con gái của kẻ thù mới đúng, rõ ràng là cha mẹ ta khiến em ấy thành trẻ mồ côi, khiến em ấy chỉ có thể làm nô tỳ. Cha mẹ em ấy trên trời có linh thiêng, nếu biết em ấy một lòng muốn theo ta như vậy, rốt cuộc sẽ nghĩ thế nào? Chuyện này, ta vốn không dám nghĩ thêm.
Khi được mang về nhà ta, Tiểu Hưu còn nằm trong tã lót, người hầu trong nhà chăm sóc em ấy rất đơn giản, may mà em ấy vẫn sống – Không, có lẽ đây mới là điều bất hạnh nhất – Đúng thế, em ấy lại không ra đi ở tuổi mông muội vô tri, đúng là quá bất hạnh.Thực ra mà nói, ta gần như chẳng biết gì về tuổi thơ của Tiểu Hưu, chỉ có thể đoán được, con gái của người hầu bỏ trốn sẽ bị đối xử lạnh lùng thế nào ở nhà ta. Năm năm trước Tiểu Hưu được phái đến bên ta. Ngẫm lại, khi đó em ấy cũng đã ngoan ngoãn như bây giờ rồi. Dù ta trách phạt Tiểu Hưu ra sao, cũng không thể nhận ra một chút oán hận trong ánh mắt của em ấy. Nói đúng hơn thì lúc đó ánh mắt Tiểu Hưu luôn trống rỗng, dù ta nhìn vào mắt em ấy thì cũng chỉ như nhìn về một nơi xa xăm nào đó mà thôi.
Khi ấy ta rất ghét Tiểu Hưu, thậm chí cảm thấy em ấy khá âm u, không trêu đùa khiến ta vui vẻ như những tỳ nữ khác. Tiểu Hưu chưa bao giờ nịnh bợ ta, cũng chưa bao giờ tâng bốc tài nghệ hoặc văn chương mà ta mới học được hay mới làm được. Bởi vậy, ta luôn phái em ấy đi làm những công việc nặng nhọc nhất, thậm chí nghĩ cách hãm hại em ấy, để em ấy bị phạt. Nhưng vào năm mười bốn tuổi, trong lòng ta lại nảy sinh một thứ tình cảm khó hiểu với em ấy. Có lẽ cũng vì từ đó, ta bắt đầu buồn khổ vì thân thế của chính mình.
Lộ Thân cũng biết ta là trưởng nữ, nên phải gánh vác số mệnh như vậy. Vì thế ít nhiều ta có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trên người Tiểu Hưu. Là con gái của người hầu bỏ trốn, em ấy đã bị cướp đoạt tương lai ngay từ khi mới ra đời. Thế là ta có một suy nghĩ phản nghịch, nói ra miệng có lẽ khá nực cười. Có điều bây giờ nguyện vọng này đã không thể thực hiện được nữa, bởi vậy có nói ra cũng không sao.

Ta muốn mình và Tiểu Hưu cùng có được tự do. Tuy thân phận của chúng ta quá chênh lệch, nhưng đều bị trói buộc từ khi sinh ra. Nếu có Tiểu Hưu ở bên, biết đâu có thể thực hiện được. Giờ ngẫm lại, là ta đã quá ngây thơ.
Lại một năm qua đi, ta bắt đầu đi du lịch cùng đội buôn của gia tộc. Với ta mà nói, dường như đây chính là
tự do
. Nhưng với ta, sự vâng lời ấy vẫn trói buộc Tiểu Hưu. Trong mắt ta, sự trung thành đến mù quáng của em ấy hoàn toàn là do thân thế, bởi vì cha mẹ em ấy cố gắng chạy trốn, cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy, nên em ấy mới ép bản thân từ bỏ ý chí và suy nghĩ cá nhân, hoàn toàn trở thành con rối bị ta điều khiển. Còn ta thì không mong em ấy tiếp tục như vậy. Vì ta có thể nhìn thấy hình bóng của mình từ trên người em ấy, thấy em ấy bị xiềng xích trói buộc, ta cũng sẽ lo sợ bất an, cho dù đang đi du ngoạn thì ta vẫn thấy như đang bị vây trong gia đình khiến người ta nghẹt thở kia.
Đúng vậy, hóa ra tất cả chỉ là ý muốn của một mình ta. Cuối cùng thì sự ích kỷ và tự phụ của ta vẫn cứ hại em ấy. Thực ra ta luôn hiểu lầm, tưởng rằng sự trung thành mù quáng của em ấy chỉ bắt nguồn từ sự khuất phục trước số mệnh. Hoặc có lẽ ban đầu ta không lầm, nhưng về sau đúng là đã có thứ gì đó thay đổi. Nhưng ta đã tỉnh ngộ quá muộn. Mãi tới khi Tiểu Hưu qua đời một cách bi thảm, ta mới nhận ra, kỳ thực là em ấy yêu ta. Nếu ta có thể nhận ra sớm hơn thì chắc ta sẽ không đối xử tàn nhẫn với em ấy như vậy. Nhưng đã quá muộn rồi. Ta không còn cơ hội để bù đắp cho Tiểu Hưu, cũng không thể đáp lại tình cảm của em ấy. Điều ta có thể làm, chỉ là sống tiếp theo đúng nguyện vọng của em ấy, chỉ vậy mà thôi.
Tiểu Hưu vừa mất, một phần nào đó trong sinh mệnh của ta cũng đã chết. Ta luôn tưởng rằng,
bản thân
là một thứ được tạo nên từ những hồi ức dày lên theo năm tháng. Năm năm nay, gần như từng hình ảnh trong hồi ức của ta đều có bóng dáng của Tiểu Hưu. Mà cuộc đời từ trước tới nay của ta cũng chỉ có mười bảy năm, huống chi mấy năm đầu luôn ở trong trạng thái mông muội vô tri. Ngẫm kỹ lại, sợ rằng đời này, ta khó mà gặp được thêm một người có thể cùng ta sớm chiều chung sống tới tận năm năm. Tại sao ta lại không biết trân trọng đây? Tại sao khi em ấy ở bên ta thì ta chỉ cho rằng tất cả đều là lẽ đương nhiên? Giờ hồi tưởng lại, Tiểu Hưu đúng là một cô bé kỳ lạ, lại liều lĩnh chấp nhận ở bên một người như ta…

Dứt lời, Quỳ khóc như mưa.
Nhưng Lộ Thân lại nhìn Quỳ bằng ánh mắt đầy khinh ghét, chỉ sợ nước mắt của nàng dây vào người mình.

Xin lỗi Quỳ, ta không thể hiểu được quan hệ của các ngươi. Những điều ngươi nói, với ta chỉ là bệnh hoạn, ta không cảm thông, cũng sẽ không cảm động. Còn trong nỗi tiếc thương của ngươi dành cho em ấy, cũng chứa đầy sự thương cảm cho chính mình, điều này thật ghê tởm. Nhưng ngươi cứ nói tiếp đi, bây giờ ta còn chưa vội vạch trần bộ mặt thật của ngươi. Hãy cứ mặc sức sắm vai nhân vật đau khổ này nhé. Nhưng mong ngươi đừng quên, rốt cuộc ai là người đã bức tử em ấy.


Ngươi có thể nghĩ xấu về ta, nhưng xin đừng nhìn cuộc đời của Tiểu Hưu bằng ánh mắt như vậy. Trên thế gian này vốn không có thứ gì ‘bình thường’ đáng nói, ta chỉ gặp một số người cố chấp với ý kiến của mình và rất nhiều loại người tầm thường như nước chảy bèo trôi. Vì cái chết của Tiểu Hưu, ta cách quỹ đạo cuộc đời ‘bình thường’ trong mắt ngươi ngày càng xa. Bởi vì đây là di nguyện của em ấy, ta cũng đành phải tuân theo. Từ khoảnh khắc em ấy qua đời, quan hệ giữa ta và em ấy đã bị đảo ngược hoàn toàn, ta trở thành người hầu của em ấy, tình nguyện làm con rối của em ấy, để em ấy điều khiển ta cả đời. Bắt đầu từ hôm qua, ta chỉ sống vì em ấy.


Vậy thì Quỳ, ngươi đối xử với ta thế nào? Trước đây ngươi cũng đã nói muốn đưa ta cùng về Trường An, ta cũng tưởng rằng giữa chúng ta có thể bồi đắp ra tình bạn chân chính, nhưng ta chưa từng hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đối xử với ta thế nào? Rốt cuộc là coi ta như con rối để tùy ý bỡn cợt, hay là coi ta thành một người nghe không bao giờ phản bác được ngươi?


Ta muốn sống bình đẳng với ngươi, chỉ cần như vậy thôi.


Quả nhiên, ngươi đang tìm kiếm trên người ta thứ mà Tiểu Hưu không thể cho ngươi, đúng không? ‘Sống bình đẳng’, nói nghe đường hoàng biết bao! Sự phục tùng tuyệt đối kia của Tiểu Hưu cũng không thể làm ngươi thỏa mãn, ngươi đã bắt đầu tìm kiếm một người hầu có thể ‘sống bình đẳng’ với ngươi! Được, nếu giữa chúng ta là bình đẳng thì đương nhiên ta có quyền từ chối ngươi. Không những vậy, ta cũng có thể đáp trả ngươi như ngươi đã bắt nạt ta – Không! Phải đáp trả ngươi gấp mười gấp trăm lần!


Ta không biết làm thế nào mới có thể loại bỏ hiểu lầm của ngươi với ta.


Ta không hề hiểu lầm ngươi, Quỳ, ngươi tưởng rằng bất kỳ ai cũng có nghĩa vụ hiểu ngươi từ khi sinh ra, mọi người đều phải đáp ứng yêu cầu của ngươi ư? Ta không thể nào hiểu được ngươi, trong mắt ta, ngươi chính là một con quái vật. Không, đâu chỉ mình ngươi, thế giới quanh ta đều điên cả rồi! Sao đến Nhã Anh tỷ cũng…


Chuyện của Nhã Anh, ta rất lấy làm tiếc.


Lúc lâm chung Nhã Anh tỷ đã nhờ ta gửi lòng biết ơn của tỷ ấy đến ngươi, tỷ ấy nói ‘Sáng nghe giảng đạo, tối chết cũng vui’
.


Tỷ ấy đã kể cho ngươi biết chuyện đó thật ư?


Chuyện đó? À, đúng vậy. Nhưng ta không thể tin được. Có lẽ Nhã Anh tỷ sợ ta quá đau lòng trước cái chết của tỷ ấy nên mới…


Ngươi sai rồi, Lộ Thân. Nếu ta đoán không lầm thì chắc chắn Nhã Anh đã kể cho ngươi nghe về tội ác bốn năm trước của tỷ ấy. Tỷ ấy cũng kể với ta rồi. Hẳn là tỷ ấy nói thật.


Ta vẫn thấy khó mà tin nổi. Thực ra Nhã Anh tỷ là người rất hiền lành, sao tỷ ấy có thể sát hại những người thân nhất của mình chỉ vì lý do cỏn con đó.


‘Lý do cỏn con’? Lộ Thân, ngươi đang nói gì thế, khi đó tỷ ấy…
Quỳ kinh ngạc nói.
Rốt cuộc lý do mà tỷ ấy nói với ngươi là gì?


Không thể đáp ứng kỳ vọng của phụ thân, muốn thoát khỏi một gia đình như vậy, muốn được phụ thân ta nhận nuôi – đại khái là như vậy.

Nghe Lộ Thân nói xong, Quỳ rơi vào im lặng.

Bỏ qua những điều này, Quỳ, tại sao hôm qua ngươi lại nói những lời như vậy? Gì mà ‘Sau khi chết thì con người ta sẽ bình đẳng và hạnh phúc’. Hẳn là vì muốn Nhã Anh tỷ yên tâm chịu chết đúng không?


Không đâu, ta chỉ nói ra suy nghĩ của mình như tỷ ấy mong muốn mà thôi. Vì chuyện của Tiểu Hưu mà lòng ta rối như tơ vò, khả năng phân tích và nhận biết đều trở nên chậm chạp, cho nên không nhận ra tỷ ấy lại hạ quyết tâm như thế.


Ta không cho là vậy.
Lộ Thân giận dữ nhìn Quỳ, căm hận nói,
Theo ta thấy thì tất cả đều là âm mưu của ngươi! Cô cô, Bạch tiên sinh, Giang Ly tỷ, Tiểu Hưu, Nhã Anh tỷ đều bị ngươi hại chết! Hôm qua ngươi cũng thừa nhận còn gì?


Từ một phương diện nào đó mà nói thì đúng là như vậy, ta thừa nhận.


Đừng có chơi chữ nữa. Giữa ngươi và cái chết của bọn họ không phải là kiểu liên quan gián tiếp, trừu tượng ấy, mà ngược lại, Quỳ, ngươi đã tự tay sát hại cô cô, Bạch tiên sinh và Giang Ly tỷ, đồng thời dẫn dắt Tiểu Hưu và Nhã Anh tỷ khiến bọn họ tự sát!


Sao ta có thể làm vậy được? Khi Chung phu nhân gặp nạn, ta luôn ở cạnh ngươi.


Đừng ngụy biện nữa, ta đã nhìn thấu thủ đoạn của ngươi!


Lộ Thân!


Quỳ, tối qua ta ở trong phòng một mình, trằn trọc khó ngủ, bèn ngẫm lại mấy vụ án mạng này, rốt cuộc cũng nhận ra vài điểm đáng ngờ. Trong đó có một tình tiết ta không thể hiểu nổi, luôn thấy có gì đó lạ lùng. Thế rồi khi trời sắp sáng, ta hiểu ra trong lúc nửa tỉnh nửa mê. Ta mong rằng sau khi ta vạch trần điểm đáng ngờ này thì ngươi có thể khai ra toàn bộ chân tướng ngay lập tức, nếu không…


Xin ngươi hãy bình tĩnh, Lộ Thân, ta…

Quỳ còn chưa nói xong thì Lộ Thân đã lấy ra một con dao. Nàng lấy nó từ nhà kho ở sau gian chính. Thời ấy, khi mang theo loại dao nhỏ này thì người ta thường đeo nó bên hông, bởi vậy nó còn được gọi là
dao đùi
. Loại binh khí này cũng được gọi là
phục đao
,
phục
có nghĩa là đeo, cái tên này cũng nói lên rằng nó có thể được người ta mang theo một cách dễ dàng.
Lộ Thân tháo vỏ dao bằng da thuộc, để lộ thân dao sắc bén trước mặt Quỳ. Hai tay nàng nắm chặt chuôi dao, chĩa mũi dao vào trán Quỳ, rồi nói tiếp.

Quỳ, xin ngươi hãy trả lời ta, tại sao trong vụ án của cô cô và Bạch tiên sinh, ngươi luôn là người đầu tiên tìm ra hiện trường vụ án?


Đó chỉ là trùng hợp mà thôi.


Là trùng hợp thật ư? Vậy thì chúng ta hãy nghĩ về chuyện xảy ra vào sáng sớm ngày mà cô cô gặp nạn. Hôm ấy ngươi đẩy ta vào trong nước, dùng lời lẽ sỉ nhục ta, rồi xé rách áo trong của ta, ta cứ tưởng rằng đó chỉ là trò đùa nhất thời của ngươi, nhưng giờ ngẫm lại, thực ra tất cả đều là âm mưu. Mục đích của ngươi chính là chọc giận ta, để ta rời khỏi bờ sông trước, vậy ngươi cũng có cớ quay về cùng ta.


Sao ta lại phải làm như vậy?


Đơn giản thôi, nếu chỉ có một mình ta khi ngươi tìm ra hiện trường, ngươi sẽ dễ dàng xuống tay…


Xuống… tay?


Đừng ngắt lời ta nữa.
Lộ Thân phớt lờ câu hỏi của Quỳ, tiếp tục tự thuật suy luận của nàng,
Sau đó, vì muốn bỏ lại ngươi nên ta đã chạy về phía trước, mà ngươi cũng theo sát bằng được. Khi tới gần nhà kho, ngươi chạy vượt qua ta. Sao lúc ấy ngươi phải làm như vậy?


Tại sao ư, chỉ đơn giản là không muốn chạy sau ngươi thôi, còn có lý do gì được nữa?


Có đấy! Quỳ, khi ấy ngươi vội chạy vượt qua ta, là bởi muốn thực hiện một quỷ kế - Lúc đó ngươi giấu một thứ để đựng trong người, bên trong chứa máu mà ngươi đã chuẩn bị từ trước. Khi giả vờ té ngã, tát máu lên cỏ xong, ngươi sẽ giấu đồ đựng ấy đi, ngụy tạo hiện trường mà chúng ta nhìn thấy sau đó. Thế rồi ngươi làm bộ như điều tra hiện trường, âm thầm quăng đồ đựng ấy vào trong giếng, hoàn thành công việc tạo hiện trường giả.


Đây chỉ là tưởng tượng của ngươi, muốn buộc ta nhận tội thì hãy vào trong
giếng mò được cái chai kia ra đã.


Ta chỉ nói là một thứ để đựng, ngươi lại nói ra từ ‘cái chai’, đây là thông tin chỉ hung thủ mới biết… Vu Lăng Quỳ, quả nhiên ngươi chính là kẻ đã sát hại cô cô!


Ngươi thích nghĩ thế nào thì tùy, nhưng cất con dao này đã, được không?


Ta từ chối.


Vậy thì ngươi cứ suy luận tiếp đi. Nhưng ta muốn hỏi ngươi một câu, sao ta phải phí công, mạo hiểm mà tát máu lên cỏ trước mặt ngươi như vậy?


Vì ngươi muốn thoát khỏi bị tình nghi. Bằng cách tát máu lên cỏ, ngươi có thể khiến người khác phán đoán sai thời gian gây án. Nếu nơi đó không có vết máu, mà chúng ta mở cửa phát hiện ra thi thể, thì thời gian gây án rất có thể là trước khi hai người Giang Ly tỷ đi qua, không, rất có thể là trước khi chúng ta đi qua đó – Tức là, có lẽ hung án xảy ra sớm hơn chúng ta tưởng. Mà bằng việc tát máu lên cỏ, thời gian xảy ra vụ án được khẳng định là sau khi hai người Giang Ly tỷ đi qua đó lần đầu, và trước khi chúng ta từ bên suối quay lại, quãng thời gian này ngươi luôn ở cạnh ta. Nhờ một quỷ kế đơn giản như vậy, ngươi liền có được bằng chứng ngoại phạm cực kỳ thuyết phục.


Nếu giả sử hung thủ là ta, vậy ta sẽ gây án vào lúc nào?


Ngươi đã gây án từ sớm – Tức là trước khi ta thức dậy thì ngươi đã sát hại cô cô rồi!


Thế mà Tiểu Hưu không phát hiện ra ư?


Dù có phát hiện ra thì em ấy cũng sẽ không nói gì cả, em ấy trung thành với ngươi như vậy, không thể cung cấp lời khai bất lợi cho ngươi. Cũng với lý do đó, khi Giang Ly tỷ bị hại thì bằng chứng ngoại phạm của ngươi cũng không có giá trị. Vì dù không thông đồng với ngươi thì Tiểu Hưu cũng sẽ bảo vệ ngươi qua phán đoán của em ấy. Sau mấy ngày ở chung, ta có thể đoán được em ấy là một người như vậy – Điểm này ngươi cũng phải thừa nhận đúng không?


Đúng thế, giả sử ta là hung thủ, dù ta không bắt em ấy phải nói dối thì em ấy cũng sẽ đưa ra lời khai có lợi cho ta. Em ấy đúng là một người như vậy.


Sau đây ta sẽ phân tích về vụ án của Bạch tiên sinh. Thời gian gây án cũng là trước khi ta thức dậy, ngươi hẹn Bạch tiên sinh tới bên khe núi rồi đẩy ông ấy xuống dưới.


Vậy thì hai chữ ‘Tử khâm’ mà Bạch tiên sinh viết lúc lâm chung có nghĩa là gì? Ta không liên quan gì đến hai chữ này cả. Tuy ta nghe nói trong tiếng Đông Di thì chữ ‘Thanh’ và chữ ‘Quỳ’ có cách đọc giống nhau, nên có thể dùng hai chữ ‘Tử khâm’ trong ‘Thanh thanh tử khâm’
để chỉ ‘Quỳ’. Cơ mà Bạch tiên sinh là người Sở, ông ấy sẽ không chơi chữ bằng tiếng Đông Di đâu nhỉ?


Quỳ, sở dĩ chúng ta không thể đoán được ý nghĩa của hai chữ này, đơn giản vì hai chữ này vốn chẳng có ý nghĩa gì cả, thực ra chúng không phải do Bạch tiên sinh viết trong lúc lâm chung!


Ý ngươi là, sau khi đẩy Bạch tiên sinh xuống khe núi, ta bèn lặn lội vượt qua đường núi mà mình chẳng rõ lối đi để xuống phía dưới, ngụy tạo lời nhắn lúc lâm chung của ông ấy, sau đó quay về nơi ở, nằm xuống cạnh ngươi, chờ ngươi tỉnh lại rồi thản nhiên đi tham gia nghi thức khâm liệm? Rõ ràng khi ngươi biết rõ đường đi, chúng ta cũng phải mất nửa ngày mới xuống được tới khe núi…


Đừng giả ngốc, Quỳ, ngươi phải hiểu ý ta từ lâu rồi mới phải?


Đúng, ta hiểu. Ý ngươi là khi xuống dưới khe núi, nhân lúc phát hiện ra thi thể trước các ngươi, ta liền viết hai chữ ‘Tử khâm’, đúng không?


Đúng thế.


Vậy thật là kỳ quái, giả sử hung thủ là ta, cớ sao ta phải viết hai chữ không có ý nghĩa gì? Nếu ta thực sự muốn thoát tội thì lẽ ra phải viết tên của một người khác để đổ tội cho người đó chứ?


Quỳ, đây chính là điểm thể hiện sự gian xảo của ngươi. Khi ấy ngươi còn chưa rõ hành động của từng người trước khi nghi thức khâm liệm cử hành, tức là ngươi vốn không biết ai có hiềm nghi sát hại Bạch tiên sinh, nên mới viết một từ không có ý nghĩa gì như vậy. Mà sở dĩ ngươi viết hai chữ này có lẽ là bởi hai nguyên nhân. Thứ nhất, vì ngươi nhìn thấy câu ‘Thanh thanh tử khâm’
ở chỗ Giang Ly tỷ, vẫn có ấn tượng với hai chữ ‘Tử khâm’. Khi ấy ta và Triển Thi ca ca sẽ mau chóng đi tới, ngươi không có nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ càng nên đã tiện tay viết một từ chợt nảy ra trong đầu ngươi; thứ hai, ở đây chỉ có ngươi và Bạch tiên sinh tinh thông Kinh Thi
. Hôm ấy ngươi nói với Triển Thi ca ca, ngươi từng học Kinh Thi
với ‘Hạ Hầu tiên sinh’. Thế là Bạch tiên sinh vừa mất, đương nhiên ngươi sẽ biến thành người có hiểu biết sâu sắc nhất về Thi học ở nơi này, sau khi tìm được đối tượng để đổ tội, ngươi có thể giải thích hai chữ ‘Tử khâm’ một cách gượng ép nhằm đổ tội cho người đó – đây chính là việc ngươi đã làm vào chiều tối hôm trước, ngươi đã giải thích hai chữ ‘Tử khâm’ chẳng ra đâu vào đâu, nhưng cũng không có ai phản bác ngươi cả.


Lời giải thích hôm ấy đúng là quá ngớ ngẩn, xin ngươi hãy quên nó đi.


Vu oan phụ thân của người khác, tộc trưởng của một gia tộc mà chỉ nhận lỗi qua loa vậy thôi ư? Ta thấy ngươi đúng là loại đàn bà ngu ngốc, hùng hùng hổ hổ, mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ là gì!

Nói rồi Lộ Thân duỗi tay trái, một tay cầm dao, chĩa mũi dao vào dưới cằm Quỳ, cách yết hầu chưa tới một tấc.

Ngươi quên hôm qua Nhã Anh đã nói gì với ngươi rồi sao? Lộ Thân, xin hãy buông dao xuống.
Quỳ thở dài,
Vừa rồi chính là suy luận của ngươi ư?


Chưa hết đâu. Khi Giang Ly tỷ bị sát hại, thực ra ngươi không ở trong phòng. Chỉ vì bảo vệ ngươi nên Tiểu Hưu mới nói dối rằng ngươi chưa từng rời khỏi phòng. Em ấy đã chứng kiến toàn bộ tội ác của ngươi, vậy nên ngươi đã bức tử em ấy để diệt trừ hậu hoạn.


Ta đúng là…


Ta nói không phải là ‘bức tử’ theo biện pháp tu từ, hay theo nghĩa so sánh, mà là ý nghĩa trên mặt chữ. Chiều hôm đó Tiểu Hưu từng nói, ‘Nếu tiểu thư muốn em chết, em sẽ chết trước mặt ngài ngay lập tức’, còn nói ‘Khi ngài muốn đánh em, em sẽ đưa roi cho ngài.’ Bởi vậy tối hôm ấy, ngươi liền nói rằng muốn em ấy chứng minh điều em ấy nói buổi chiều, bảo em ấy mang roi tới. Đương nhiên Tiểu Hưu sẽ tuân theo. Điều này cũng giải thích tại sao trên thi thể của em ấy lại có vết roi mới. Sau khi hành hạ em ấy xong, ngươi bèn ra lệnh cho em ấy – Cái mệnh lệnh đẩy Tiểu Hưu vào chỗ chết nhưng em ấy không thể phản kháng – Ngươi lệnh cho Tiểu Hưu đi tìm cái chết. Thế là Tiểu Hưu liền treo cổ tự tử trên cây. Đương nhiên, sự đau khổ hôm qua của ngươi chỉ là diễn kịch mà thôi.

Lộ Thân, sao ngươi vẫn không hiểu đây?
Rõ ràng hung thủ là…

Cuối cùng, về cái chết của Nhã Anh tỷ, ngươi cũng có trách nhiệm. Ta cho rằng, những điều ngươi nói với tỷ ấy chiều hôm qua chính là một hình thức dẫn dắt. Ngươi phát hiện sau khi Giang Ly tỷ qua đời, tinh thần của Nhã Anh tỷ rất bất ổn, bèn tuyên bố với tỷ ấy rằng chết là một chuyện rất tốt đẹp, còn nói với tỷ ấy khi chết đi thì linh hồn của tất cả mọi người sẽ hợp lại làm một. Thế là Nhã Anh tỷ liền cho rằng, chỉ cần chết đi là có thể gặp lại Giang Ly tỷ và Ký Y tỷ, cho nên… Tức là, Vu Lăng Quỳ, đúng như sáng qua ngươi lỡ miệng thừa nhận, quả thực ngươi đã sát hại tất cả mọi người.


Vậy tại sao ta phải làm như vậy? Ta không ân không oán với nhà họ Quan, sao phải bất chấp hy sinh người hầu từng theo mình nhiều năm để sát hại người thân của ngươi?


Mục đích của ngươi, thực ra ngươi đã sớm nói ra rồi, không phải ư?
Lộ Thân cười lạnh, nói:
Ngươi tới Vân Mộng chính là để truyền giáo – truyền bá thứ tà giáo tôn thờ cái chết mà ngươi sáng lập ra! Hôm qua ngươi kể ra giáo lý của các ngươi trước mặt ta, ta cứ tưởng rằng ngươi chỉ đang trả lời câu hỏi của Nhã Anh tỷ, chỉ đang giải thích trách nhiệm của Vu nữ theo quan điểm của ngươi. Nhưng ta đã sai rồi. Thực ra khi ấy ngươi đang truyền thụ giáo lý mà ngươi đặt ra cho Nhã Anh tỷ. Hôm qua ngươi nói cái chết sẽ xóa bỏ khác biệt giữa thần và người, giữa xưa và nay, giữa ngươi và ta, ngươi còn nói ngươi tin rằng sau khi chết đi con người ta sẽ bình đẳng và hạnh phúc – Đây chính là giáo lý của các ngươi. Các ngươi cho rằng chết tốt hơn sống, sống là khổ cực mà chết là ngọt ngào. Ngươi còn nói ngươi nghĩ việc mình nên làm là ‘Khuyên con người ta bình thản đón nhận cái chết mà mình không thể trốn tránh’. Ta nói tới đây, nguyên do khiến ngươi giết người đã rõ như ban ngày! Vu Lăng Quỳ, trước đây ta không thể hiểu được, tại sao người bị giết lại là cô cô, Bạch tiên sinh và Giang Ly tỷ. Tới khi Nhã Anh tỷ qua đời ta mới hiểu được, bốn người họ đều có một điểm chung mà những người khác không có – Bọn họ đều là những người học cao hiểu rộng, cho nên bọn họ có tư cách trở thành đối tượng truyền giáo của ngươi!


Sao ngươi lại cho là như thế?


Vậy nếu tiếp thu giáo lý của ngươi thì sẽ thế nào? Ta nghĩ Nhã Anh tỷ chính là một ví dụ cho việc ngươi truyền giáo thành công, tỷ ấy đã tự sát theo sự ám thị của ngươi. Còn với cô, Bạch tiên sinh và Giang Ly tỷ, cái giáo lý quỷ quái của ngươi không phát huy tác dụng. Bọn họ không tin lời ngươi, không cho là chết còn tốt hơn sống, càng không tiếp thu giáo lý của ngươi mà tự sát. Bởi vậy ngươi chọn cách tự tay giết chết bọn họ. Ngươi cho rằng, như vậy thì có thể làm cho bọn họ thực sự lĩnh hội được giáo lý của ngươi – đây chính là động cơ giết người. Tất cả đều bắt nguồn từ sự cố chấp, hoang tưởng và bệnh hoạn của ngươi, chính vì lý do này mà ngươi đã giết chết năm người sống sờ sờ. Để không cho tà thuyết dị đoan của ngươi ngấm vào tư tưởng của mọi người, để tránh cho người khác lại bị sát hại, ta đành làm thế này, ta muốn tặng ngươi một món quà mà lẽ ra ngươi phải nhận được từ lâu rồi – Cái chết mà ngươi luôn mơ ước.

Trong chớp mắt, Quỳ đẩy cánh tay trái của Lộ Thân ra rồi nhân đó nhấn nàng xuống đất.

Sao ngươi phải khổ như vậy?


Thả ta ra, đồ sát nhân!


Tất cả những điều ngươi làm lúc này, lẽ nào không bắt nguồn từ ‘sự cố chấp, hoang tưởng và bệnh hoạn’ của ngươi sao?
Quỳ thở dài,
Đầu tiên ta hỏi ngươi, hôm qua sau khi ngươi cùng Nhã Anh về nhà cũ của tỷ ấy, tỷ ấy đã từng rời khỏi tầm mắt của ngươi chưa?


Chưa từng.


Thế tỷ ấy đã mang mũi tên gãy kia trên người từ bao giờ?


Có lẽ, có lẽ mũi tên đó vốn là do ngươi đưa cho tỷ ấy.


Được… Lại nói đến chuyện của Bạch tiên sinh, khi chúng ta phát hiện ra thi thể của ông ấy, cách thời điểm ông ấy rơi xuống khe núi lâu như vậy, kiểu gì thì máu ông ấy cũng khô lại rồi đúng không? Vậy làm sao mà ta có thể dùng máu ông ấy để viết hai chữ ‘Tử khâm’? Nếu ngươi nói lần này ta cũng cố ý mang theo một chai đựng máu, chỉ để viết hai chữ này, nhưng chữ máu vừa mới viết khô nhanh được như vậy à? Khi các ngươi chạy tới chỗ Bạch tiên sinh thì chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ ngay sao?


Có lẽ trước đó ngươi đã chuẩn bị một khối đất có viết hai chữ ‘Tử khâm’, tới lúc đó chỉ cần đào một cái hố trên đất, rồi cho khối đất đó vào…


Ngươi nghĩ phương pháp này có khả thi không?


Không có gì là… không thể…

Nói đến đây chính Lộ Thân cũng thấy chột dạ.

Điểm cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, ta không thể sát hại Bạch tiên sinh trước khi ngươi thức dậy. Bởi vì tướng ngủ của ngươi rất xấu, thực sự rất rất xấu, nằm ngủ cạnh ngươi là hồi ức tồi tệ nhất của ta từ lúc sinh ra tới giờ. Hôm ấy khi ta tỉnh lại thì phát hiện ngươi đã đè cả nửa người lên người ta, ngươi nghĩ ta làm sao có thể ra ngoài giết người mà không đánh thức ngươi đây?

Bấy giờ Lộ Thân mới nhớ lại, đêm hôm ấy mình mơ thấy hình ảnh cô cô lúc chết, sớm hôm sau thức dậy thì thấy mình đang ôm chặt lấy Quỳ.
Không lẽ mình quả thực đã hiểu lầm nàng?
Nhưng không còn giả thiết nào cả.
Cho nên…

Lộ Thân, người vẫn chưa hiểu ý nghĩa của hai chữ ‘Tử khâm’ ư? Sáng hôm ấy khi trời chưa sáng, người hầu nhà họ Quan nhìn thấy Bạch tiên sinh đi vào trong núi, mà khi nghi thức khâm liệm bắt đầu thì tất cả mọi người trừ ông ấy đều có mặt ở gian chính, bởi vậy có thể biết được thời gian xảy ra vụ án. Hơn nữa còn có thể biết được một thông tin, đó là hung thủ không có đủ thời gian để xuống khe núi rồi quay lại - Bởi làm vậy cần khoảng nửa ngày, không thể trở về trước nghi thức khâm liệm. Thế nên hai chữ ‘Tử khâm’ tuyệt đối không phải do hung thủ viết. Đương nhiên, hai chữ ấy cũng không thể nào là do ta viết khi phát hiện ra thi thể. Vậy thì chỉ có thể là Bạch tiên sinh viết lúc lâm chung, đúng không?
Trước Bạch tiên sinh thì Chung phu nhân đã bị hại, nói cách khác, đây rõ ràng là một vụ giết người liên hoàn, vậy nếu ngươi là Bạch tiên sinh, ngươi sẽ viết nội dung gì? Rất đơn giản: Tên của hung thủ. Vì chỉ cần chúng ta nhìn thấy tên hung thủ ông ấy viết, vụ án giết người liên hoàn sẽ kết thúc. Nhưng ông ấy lại viết hai chữ 'Tử khâm' khó hiểu này.
Vậy thì phải chăng ông ấy không biết hung thủ là ai nên mới viết như vậy? Giả thiết này rất khó thành lập. Thứ nhất, bên vách núi có dấu vết do người ta di chân trên mặt đất nhiều lần để lại, theo lời khai của Chung Triển Thi thì điều này chứng tỏ ông ấy từng đứng đó trò chuyện với người khác; thứ hai, giả sử người ông ấy trò chuyện cùng không phải hung thủ, vậy ông ấy cũng không nhìn thấy hung thủ hoặc không thể đoán ra thân phận của hung thủ, hẳn là ông ấy sẽ không viết chữ gì đó làm rối cuộc điều tra của chúng ta. Ngươi còn nhớ không, Lộ Thân, đêm trước ngày Bạch tiên sinh tạ thế, ông ấy từng nói với chúng ta, ‘Nếu có việc gì cần giúp đỡ, xin hãy cho ta biết’, ông ấy tỏ thái độ nhất định sẽ giúp đỡ việc điều tra. Vậy nên chắc chắn Bạch tiên sinh phải biết thân phận của hung thủ thì ông ấy mới viết hai chữ 'Tử khâm'.
Tiếp đó, lại một vấn đề nổi lên: Tại sao Bạch tiên sinh không viết tên của hung thủ? Hay là ngươi sẽ giải thích thế này, Bạch tiên sinh sợ hung thủ sẽ tới chỗ ông ấy để xóa bỏ hoặc sửa chữa chữ viết ông ấy để lại, nên cố tình không viết tên hung thủ. Nhưng giả thiết này cũng không khả thi, bởi vì Bạch tiên sinh cũng biết mọi người đều sẽ tham gia nghi thức khâm liệm, hung thủ không thể tốn nhiều thời gian để xuống khe núi sửa lại lời nhắn của ông ấy. Thế tại sao ông ấy lại không viết tên của hung thủ?


Có lẽ ông ấy…

Lộ Thân cất tiếng trả lời trong vô thức, nhưng không nghĩ ra được lời giải thích nào.

Có thể tuy ông ấy đã thấy được tướng mạo của hung thủ, cũng từng trò chuyện với hung thủ một lúc, nhưng ông ấy không biết tên của hung thủ - Không, sợ rằng sự thật còn tồi tệ hơn thế, ông ấy cứ tưởng rằng hung thủ tên là 'Tử Khâm'!


Sao có thể…


Lộ Thân, thực ra trong suốt quá trình ngươi đưa ra giả thiết, hung thủ vẫn ở ngay trước mặt ngươi, chẳng qua ngươi vờ như không thấy mà thôi. Ta nói tới đây, ngươi phải hiểu rồi chứ…
Thế là, Lộ Thân gian nan đưa mắt nhìn về phía cây bách trước mặt nàng và gò đất phía sau cây bách ấy.
Đó là nơi an nghỉ của hung phạm trong chuỗi vụ án này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lễ tế mùa xuân.