• 1,376

Chương 19: Ngươi so với địa tinh tốt hơn một chút.


Biên: A Lá
Cho đến khi trên cánh đồng bát ngát phía trước xuất hiện một đội ngũ địa tinh nhìn thoáng qua có chút bộ dáng "quân chính quy", biểu tình tùy tiện của Hạ Á cuối cùng cũng trở nên hơn một chút.

Hắn một cước đem tên địa tinh đáng thương bị bắt giữ kia đá té xuống mặt đất, sau đó thả kẻ đáng thương xuống, cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.

So với vài tên địa tinh khất cái trước kia, đám địa tinh lúc này đang ngăn ở phía trước, hiển nhiên bộ dáng có chút tốt hơn.

Số lượng ước chừng mười mấy tên, nhìn bề ngoài, bọn chúng so với mấy tên khất cái lúc trước đều cường tráng một chút - cũng chỉ một chút mà thôi. Làn da màu xanh biếc giống nhau, nhưng trên người đều được trang bị giống nhau. Bì giáp dơ bẩn không xác định được chính xác tuổi thọ là bao nhiêu, dính đầy bùn đất bẩn cùng với một ít thứ gì đó màu đỏ màu trắng rất khả nghi - nhưng ít ra còn miễn cưỡng có thể xem như "giáp".

Hơn nữa, trong tay bọn chúng đều có vũ khí, tuy rằng dựa theo tiêu chuẩn nhân loại vẫn còn là đơn sơ đến buồn cười: Mấy cây mâu ngắn, dùng xương cốt dã thú làm chuôi mâu, phần mũi mâu khá sắc bén được làm bằng sắt. Còn có mấy cái đao sắt rỉ sét, cũng không biết có phải được đào ra từ một phần mộ nào đó hay không. Trong đám còn có mấy tên địa tình nhìn cao to nhất, thậm chí trên tay còn cầm một tấm chắn, tuy rằng tấm chắn cũng chỉ nhỏ cỡ bồn rửa mặt của nhân loại, hơn nữa chỉ là một mảnh gỗ được phủ kín bằng một lớp da thú mà thôi.

Nhưng ít ra, đám địa tinh này xem như có tổ chức.

Kẻ đáng thương lập tức lo lắng, bởi vì nếu thêm một đội quân chính quy này, cùng với mấy tên địa tinh bám đuôi ở phía sau, số lượng tổng cộng đã vượt qua bảy tám chục tên.

Nhiều địa tinh như vậy, nếu cùng lên một loạt thì...

Nhưng rất nhanh, một cảnh tượng phát sinh khiến cho kẻ đáng thương vô cùng kinh ngạc!

Đội quân chính quy này, không ngờ lại không có trực tiếp công kích Hạ Á cùng kẻ đáng thương. Bọn chúng chạy qua một bên, giương nhanh múa vuốt, múa may vũ khí trong tay, đuổi theo đám địa tinh lang vừa rồi mới bị ăn một trận đòn, đánh đập đám lang thang này khiến cho bọn chúng khóc lóc gào thét thảm thiết.

Mấy tên địa tinh lang thang kia dường như rất sợ hãi đối với quân chính quy, cơ hồ rất nhanh chóng bị tan tác. Nhìn đồng loại bị đánh cho đầu rơi máu chảy, mấy tên địa tinh chiến sĩ đắc ý cười ha hả, thậm chí còn có một vài gã địa tinh chạy trốn được ra xa, hưng phấn kêu lên "u khắc". Cũng có hai tên gan lớn, chạy được ra xa, hưng phấn tụt quần xuống, vỗ mông một cách sung sướng.

"Trên Dã Hỏa Nguyên có một câu nói: Địa tinh vĩnh viễn là một chủng tộc không bao giờ học được "sự đoàn kết".
Hạ Á than thở nói: "Trên Dã Hỏa Nguyên có quá nhiều bộ lạc địa tinh, lớn thì hơn ngàn, nhỏ nhất thì cũng trên dưới một trăm. Nhiều bộ lạc như vậy, tổng số lượng dân cư là kinh người, nếu bọn chúng biết đoàn kết, chỉ sợ trên Dã Hỏa Nguyên ngay cả ải nhân cũng không dám bắt nạt bọn chúng một cách dễ dàng. Nhưng là trong lịch sử, địa tinh chưa bao giờ đoàn kết cả, dường như, đối với địa tinh mà nói, bắt nạt đồng loại lại là một lạc thú a."

Mấy địa tinh chiến sĩ sau khi đuổi đám địa tinh lang thang đi, cũng không vội vàng công kích Hạ Á cùng kẻ đáng thương, mà chia ra hai bên chạy vội về, số địa tinh lang thang còn lại, ở xa xa giám thị hai người.

Hạ Á vẫn như cũ dẫn theo kẻ đáng thương tiến về phía trước, hơn nữa vẫn không chịu buông tha tên tù binh đáng thương kia, tung mấy cú đá, tên kia bất đắc dĩ phải đứng lên đi tiếp.

Quả nhiên, nhìn đồng loại bị ngược đãi, đám địa tinh chiến sĩ không có biểu lộ ra một chút thù hận, thậm chí là chẳng có một tia thương hại, ngược lại còn chỉ trỏ vào tên kia mà cười ha hả lên.

Mười mấy gã địa tinh chiến sĩ, số lượng so với những địa tinh lang thang lúc trước ít hơn rất nhiều, nhưng kẻ đáng thương cảm giác được Hạ Á trở nên vô cùng nghiêm túc.

Bởi vì khí thế mấy tên địa tinh chiến sĩ này biểu hiện ra ngoài, lại không có như đám địa tinh lang thang trước đó. Ít nhất, đám địa tinh lang thang bất quá chỉ như một đám thổ cẩu, bám theo sau từ rất xa, thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng mà thôi. Nhưng đám địa tinh chiến sĩ hiện tại, lại càng như một dám dã lang, trong lúc kêu cũng lộ ra mấy cái răng nanh.

Khảo nghiệm đầu tiên là vào buổi chiều.

Hai tên địa tinh chiến sĩ chạy đi lúc trước dường như đi báo tin, chúng nó dẫn đến rất nhiều đồng bọn.

Nhìn bảy tám mươi tên địa tinh chiến sĩ ở phía trước đón đầu, thậm chí còn miễn cưỡng bảo trì được đội ngũ... Được rồi, đội ngũ nghiêm cẩn đến trình độ như vậy, cũng có thể miễn cường so sánh với đám lưu manh nhân loại lúc tụ tập ẩu đả.

Hơn nữa, số lượng những địa tinh chiến sĩ mới đến này kích thích dũng khí của chúng, đầu tiên, chúng nó giơ vũ khí lên, ý tứ rất rõ ràng, ngăn cản đường đi của Hạ Á cùng kẻ đáng thương

Đám địa tinh gào thét chói tai, bộ dạng rất hưng phấn, tiếng kêu "u khắc" liên tục vang lên, Hạ Á thả kẻ đáng thương xuống, sau đó đá tên tù binh kia một cước, tên tù binh nhìn thấy đông đảo địa tinh chiến sĩ tụ tập cùng một chỗ, đã sợ đến chân cũng mềm nhũn ra, quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu, run rẩy không ngừng.

Nhóm địa tinh tiếp tục tiến tới, lúc khoảng cách đôi bên chỉ còn vài chục bước, một địa tinh bị đẩy đi ra, đứng ở khoảng cách an toàn ở bên ngoài, hét to với Hạ Á một tiếng.

"u khắc! Nhân loại, địa tinh, lãnh địa, tử cơ!"

Tên địa tinh này sau khi hô lên, khiếp đảm nhìn thoáng qua chiến phủ trước mặt Hạ Á, sau đó lui nhanh trở về, đến lúc lui vào bên trong đội ngũ của nó, lá gan mới lớn lên.

"Nó nói cái gì?" Kẻ đáng thương hỏi.

"Nó nói, nhân loại xâm nhập địa tinh địa bàn thật không tốt." Hạ Á nhếch miệng cười cười: "Tử cơ ý tứ chính là không tốt. Ngôn ngữ địa tinh rất đơn giản, một từ ngữ thường thường khái quát rất nhiều ý tứ."

Đích xác, kẻ đáng thương giật mình. Tên tù binh bị Hạ Á đánh gãy chân kia, cũng một mặt hô âu khắc, một mặt hô tử cơ.

Đối với nó mà nói, chân "gãy", gãy cũng có thể dùng "không tốt" thay thế, chính là "tử cơ".

Hạ Á sau khi giải thích, cầm theo búa một mình đi tới phía trước. Nhóm địa tinh lập tức sợ hãi giơ vũ khí lên, kêu la với Hạ Á.

Một màn làm cho kẻ đáng thương kinh ngạc nảy sinh...

Hạ Á đi tới trước mặt nhóm địa tinh, đem búa cắm xuống mặt đất, ho khan hai tiếng, mở miệng nói chuyện:

"u khắc! Ta, đại lục, cực mạnh , đồ long, địa tinh, không giết!" Nói xong, không ngờ xoay người sang chỗ khác, đối với đám địa tinh đang vỗ vỗ mông ở phía xa, tỏ bộ dạng khinh thường.

Những lời này ngay cả kẻ đáng thương nghe cũng hiểu... Tên dế nhũi này, không ngờ lại tự thổi phồng lên?

Ý tứ của hắn đại khái là: ! Ta là cường giả cực mạnh của đại lục đi đồ long, khinh thường giết mấy tên địa tinh các ngươi... u khắc ở trong này ý là "" . ( là nguyên văn của tác giả, chắc là không muốn nói rõ ra... - dịch giả)

Sau đó, Hạ Á xoay người chỉ về phía sau cả hắn, đầu tiên chỉ tên địa tinh tù binh kia: "Tác tác!"

Lại chỉ chỉ đống chiến lợi phẩm như tòa núi nhỏ kia kêu: "Tác tác! !"

Cuối cùng lại chỉ kẻ đáng thương: "Tác tác!!!"

Rồi Hạ Á lại nhìn mấy tên địa tinh này: "Ta, tác tác! Trạc xiên cơ! Ốc khắc! Địa tinh, không giết! u khắc! !"

Những lời này kẻ đáng thương nghe liền hoàn toàn không hiểu, bất quá trong lòng nàng cũng rung động lên: Dế nhũi này, không ngờ lại còn có thể nói tiếng địa tinh?!

Đám địa tinh này vậy mà bỗng lập tức yên tĩnh trở lại, vài tên địa tinh cao to nhất, giống như đầu mục, híp mắt nhìn chằm chằm kẻ đáng thương rồi tên tù binh kia trong chốc lát, lại nhìn cái đống đồ kia, cuối cùng bọn chúng thì thầm thương lượng một chút.

Hạ Á có chút không kiên nhẫn, chỉ vào tên tù bên mình kêu lên: "Tác tác! Trạc xiên cơ!"

Nhóm địa tinh lắc đầu.
Hạ Á lại chỉ vào đống đồ: "Tác tác! Trạc xiên cơ!"

Nhóm địa tinh vẫn lắc đầu.
Cuối cùng lại chỉ vào kẻ đáng thương: "Tác tác! Trạc xiên cơ!"

Nhóm địa tinh do dự một chút, nhìn kỹ kẻ đáng thương, một lát sau, lại lắc đầu.

Hạ Á tựa hồ rất thất vọng, nhấc cái búa lên xoay người trở về.

Đến lúc trở về bên cạnh kẻ đáng thương, kẻ đáng thương lập tức ân cần hỏi: "Ngươi cùng với bọn chúng nói cái gì? Ngươi không ngờ lại biết ngôn ngữ của địa tinh?"

Hạ Á nhìn kẻ đáng thương một cái, tựa hồ có bộ dạng bất mãn một chút: "Cũng chỉ một chút, hừ..."

"Tác tác là có ý tứ gì?" Kẻ đáng thương hỏi: "Vừa rồi ngươi chỉ vào chúng ta hô tác tác..."

"Tác tác ý là chiến lợi phẩm, tù binh, kim tệ, trâu dê heo ngựa súc sinh, trang bị vũ khí, còn có hàng hóa... Tất cả những gì thu được đều có thể gọi là tác tác." Hạ Á trả lời.

Kẻ đáng thương sắc mặt có chút khó coi : "Trạc xiên cơ thì sao?"

"Trao đổi!" Hạ Á hừ một tiếng: "Ốc khắc chính là chỉ đường đi, ta mới vừa rồi nói với chúng, dùng chiến lợi phẩm của ta trao đổi, để cho ta đi qua lãnh địa của bọn chúng. Ài... Đáng tiếc, chúng nó không ngờ không thèm chiến lợi phẩm phế vật, không chịu đáp ứng... Ngươi xem xem, ngay cả địa tinh cũng không thèm nhận cái loại người quái dị như ngươi."

Nói xong, thản nhiên thở dài một cách tiếc nuối.

Kẻ đáng thương sửng sốt một chút, sau đó nàng hoàn toàn bùng nổ!

"Cái gì! ! ! Ngươi không ngờ lại muốn đem ta đổi cho địa tinh! ! ! ! ! ! !"

Nàng nhảy dựng lên, cũng không quản vết thương trên đùi, tay đấm chân huých lên người Hạ Á. Hạ Á tát nhẹ một cái liền đánh ngã nàng xuống mặt đất, khinh thường nói: "Ngươi có tư cách gì mà kêu!"

Kẻ đáng thương ức đến phát khóc, nàng biết mình không đánh lại tên dế nhũi này, hai tay dùng hết sức đánh trên mặt đất, nước mắt như mưa.

Tên hỗn đản này! Dế nhũi! Đồ nhà quê!!! Đồ có mắt như mù!!!

Lúc ở nhà, mọi người đều coi kẻ đáng thương như bảo vật, thật sự là ôm trong tay thì sợ bể, ngậm trong miệng lại sợ hư, nam nhân ái mộ nàng đều đối xử với nàng như một món bảo vật tuyệt thế... Dế nhũi này đối với mình vừa đánh vừa mắng còn chưa tính, không ngờ lại dám tùy tiện đem mình bán cho một đám địa tinh? !

Hơn nữa... Hơn nữa làm nàng tức giận nhất là, hắn còn oán giận không bán được giá tốt! !

"Dế nhũi! Ngươi giết ta đi!" Kẻ đáng thương rất có cốt khí hiên ngang nhắm mắt lại: "Ta chết cũng không muốn bị ngươi bán cho đám địa tinh này!"

"Ngu xuẩn." Hạ Á ngược lại cười: "Ngươi chẳng lẽ là kẻ ngu ngốc sao? Ta đương nhiên sẽ không thật sự bán ngươi, chẳng qua chỉ là thử bọn chúng một chút mà thôi."

Hắn ngồi chồm hổm xuống, hạ giọng nói: "Ta cố ý nói chuyện đổi chác chi tiết với chúng, để nhìn xem bộ lạc của chúng có thực lực như thế nào! Nếu là tiểu bộ lạc, giá ta trao cho chúng như vậy cũng đủ làm chúng nó động tâm rồi, dù sao ngoại trừ bản thân của ta ra, vật phẩm tùy thân toàn bộ đều cho chúng nó, hơn nữa hành trang của ta cũng thực sự lớn a. Cho dù ngươi đối với đám địa tinh kia không đáng mấy đồng tiền, nhưng trong gánh nặng này còn có da sói, còn có kim loại, đều là đồ tốt mà địa tinh rất thèm muốn a. Nếu là bộ lạc nhỏ, đã sớm cao hứng đáp ứng rồi. Mà hiện tại chúng nó không chịu đáp ứng, nói lên bộ lạc này rất lớn, có chút thực lực, còn không xem một ít tài vật này vào mắt."

Kẻ đáng thương lúc này mới nín khóc mỉm cười: "Ngươi, ngươi thật sự là thử?"

Hạ Á gật đầu, nhìn ánh mắt kẻ đáng thương, bộ dáng rất thành khẩn trả lời: "Đương nhiên, cho dù mấy thứ kia ta không mang đi được... Ta làm sao có thể bỏ ngươi lại mà đem đi bán chứ!"

Lời này nhất thời làm cho trong lòng kẻ đáng thương dễ chịu rất nhiều, nhưng Hạ Á nói tiếp một câu làm cho kẻ đáng thương tức giận đến mức trắng dã hai mắt.

"Ta còn phải đi tìm rồng a! Mồi tốt cũng không dễ dàng tìm được, tuy rằng đám địa tinh này cũng không tệ, nhưng địa tinh chạy trốn thực quá chậm, hơn nữa rất xấu, nói không chừng rồng không thích ăn. Cho nên, công bằng mà nói, ngươi so với địa tinh tốt hơn một chút!"

Thần linh làm chứng! Kẻ đáng thương đời này sống đến bây giờ, nghe qua vô số lời ngon tiếng ngọt, nịnh hót cùng với ca ngợi, có người ca ngợi dung mạo của nàng so với nữ thần ánh trăng còn mê người hơn, có người ca ngợi vẻ đẹp của nàng làm cho hoa hồng cũng buồn bã không muốn nở, cũng có người đem ánh mắt của nàng so sánh với minh châu cùng với sao trời...

Nhưng lại chưa từng có kẻ nào lại khen nàng bằng một lời khen chết tiệt như vậy:

"Ngươi so với địa tinh tốt hơn một chút..."

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.