Chương 5: Một vài chuẩn bị
-
Lĩnh Hồn Chúa Tể
- khonggianvv
- 1845 chữ
- 2019-08-21 11:46:55
- Haizz, xem ra không ổn. Tiểu Lan, ngươi trước không cần ở chỗ ta, ngươi mau đến chỗ Nhâm bá học hành cho tốt trước đã, khi nào học xong tất cả rồi lại quay về. Đi nhanh đi.
Lâm Vũ thở dài nói với Mộng Nguyệt Lan vẫn còn đang có tâm thần bay bổng đâu đó bên ngoài trời xa, chìm trong từng lời nói khi nãy của Lâm Vũ.
Mộng Nguyệt Lan chỉ là tiểu nữ nhi 5 tuổi, chữ nghĩa học còn chưa có, Lâm Vũ tự dưng lại truyền đạt biện pháp tu luyện nào là
tịnh tâm, thả lỏng, khí định, cảm nhận, tưởng tượng,…
, Nguyêt Mộng Lan không thể hiểu nổi, điều Lâm Vũ làm chẳng khác gì kẻ khờ đang nói chuyện với khúc gỗ, tuyệt đối không thể hiểu nhau.
- Dạ cậu… Vũ ca ca.
Mộng Nguyệt Lan thoáng cái gãi đầu liền vâng lời cấp tốc rời đi tìm Nhâm bá ở nơi mà Nhâm bá đã từng dặn.
Két… cọc
Mộng Nguyệt Lan rời đi, Lâm Vũ nhìn bóng lưng nhỏ bé của nàng vài giây sau đó liền đóng cửa lại, hắn cũng nên bắt đầu tu luyện cho bản thân..
Lâm Vũ bước ngồi xuống chấp bằng trên giường, hai tay chắp lại ngửa ra đặt nhẹ lên trung tâm hai chân. Hắn mắt nhắm, thả lỏng, tịnh tâm, định thần, cảm nhận, tưởng tượng và hấp thụ.
Mắt nhắm để tập trung.
Thả lòng để thư giãn.
Tịnh tâm để yên bình.
Định thần để vững chắc.
Cảm nhận để liên kết với với Vũ khí.
Tưởng tượng để tạo hình dáng Vũ khí.
Hấp thụ để hút Vũ khí và luyện hóa chúng.
Chỉ qua chưa đến mười giây, Lâm Vũ đã nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện. Từng luồng, từng luồng Vũ khí tồn tại vô hình được Lâm Vũ chậm chạp hút vào cơ thể, chúng xuyên thấu qua các mô mạch tụ tập lại tại đan điền, rồi từ đan điền chúng xoay chuyển dần dần biến thành một loại lực lượng thấm nhuần vào từng khối thịt Vũ khí vào cơ thể.
Hơn ba giờ đồng hồ trôi qua, trời đã nắng trưa hạ, Lâm Vũ trong trạng thái tu luyện cảm thấy đan điền đã đầy, không còn đủ sức chứa, Vũ khí đi vào cơ thể không trốn cư ngụ rồi tự động thoát ra ngoài, Lâm Vũ chợt mở mắt thoát khỏi trạng thái tu luyện.
- Lần này có lẽ là gần bốn giờ đồng hồ, khả năng tu luyện của ta vẫn đang tăng lên từng chút một.
Tính toán thời gian tu luyện, Lâm Vũ tự nhẩm.
Ngày xưa, lần đầu tiên tu luyện Lâm Vũ chỉ có thể hấp thụ duy nhất nửa canh giờ, khí lực tăng thêm có được nhờ đan điền chuyển hóa Vũ khí chỉ chưa đến 100 gram, đến hiện tại, Lâm Vũ ngồi tu luyện đã gần bốn giờ, khí lực mỗi lần luyện hóa cũng tăng lên gần 500 gram, tổng cộng khí lực của cơ thể có được đã vượt quá 80 cân.
Lâm Vũ ngày qua ngày đều vẫn đang tiến bộ, tiến bộ một cách mà hắn cho rằng đó là điều bình thường.
Tuy nhiên Lâm Vũ lại không biết, cái tốc độ của chính hắn nếu đem so với trẻ nhỏ cùng lứa chưa thức tỉnh được thể chất và không có Lĩnh Hồn thì đã nhanh hơn nhiều, hầu như là gấp hai, gấp ba lần. Điều này có chút kì quái và bí ẩn.
- Nên đến lúc bắt đầu…
Gương mặt bĩnh tĩnh, ánh mắt sắc bén, kiên quyết, Lâm Vũ bước ra ngoài tiến về phòng lớn. Bữa trưa đã đến, Lâm Vũ cần dùng bữa với mọi người trước khi đi thực hiện việc hắn đang chuẩn bị làm.
Mẹ Lâm Vũ, Vũ Tích Hoa về sớm vì còn lo Bách Hoa lâu sự nghiệp buôn bán, Lâm Vũ một lần nữa quây quần bên bữa cơm với nam tử trung niên Nhâm bá là quản gia của cả trang viên, nữ tử trung niên Hoa bà bà chuyên phụ trách công việc bếp nút, một thiếu nữ tên Thắm giữ vai trò dọn dẹp các căn phòng và giặt giũ quần áo, một nam tử trưởng thành cao khỏe có công việc khiêng vác hay thực hiện các công việc nặng nhọc, cùng với Mộng Nguyệt Lan xinh xắn, ngây thơ.
Sau khi bữa cơm kết thúc, Lâm Vũ để mọi người rời đi chỉ còn lại Nhâm bá, hắn nhìn lão nói
- Nhâm bá, ta lần này có việc nên sẽ rời khỏi nhà vài hôm, trễ nhất có thể là ba đến năm ngày mới quay về. Mẹ ta có đến thì nói ta qua nhà bạn chơi, chưa về được. Mọi sự việc trong nhà từ giờ đều trông cậy vào ngươi.
- À ờ…. Vâng thưa thiếu gia.
Nhâm bá nghe lời Lâm Vũ nói thì khá là sửng sốt, lão rất muốn nói lời ngăn cản nhưng bất chợt lại nhớ đến sự việc một tháng trước lão bị Lâm Vũ trách mắng một hồi vì không nghe lời Lâm Vũ, thậm chí là xém bị đuổi việc, tống ra khỏi cửa nhà cho nên đành nuốt lời vào, gật đầu đồng ý.
- Ừm, vậy ta đi đây.
Lâm Vũ đứng dậy rời đi.
- Thiếu gia ra ngoài mạnh khỏe.
Âm thanh chúc phúc của Nhâm bá truyền từ phía sau rồi dần dần tiêu biến khí Lâm Vũ đã bước xa, đứng gần trước cổng lớn của trang viên.
Sau vài giây suy nghĩ quyết tâm, Lâm Vũ chững chạc hai chân bước ra ngoài đường, hòa nhập vào dòng người cao lớn trưởng thành ngược xuôi, biến mất thân ảnh.
Bách Hoa trấn là một trong rất nhiều trấn nhỏ trực thuộc Phách Nam thành, do vậy diện tích của trấn là không quá lớn, nếu mà tính từ trung tâm trấn trải ra bên ngoài thì độ rộng được tính bằng bán kính chỉ tầm một dặm, không hơn.
Bên trong trấn, dân số sinh sống tầm trên dưới ba nghìn người, trong đó số người là tu luyện giả chiếm gần nghìn người với thực lực chủ yếu là Vũ Đồ và Vũ Giả, còn lại hơn hai nghìn người là dân bình thường, ngày đêm vẫn luôn quanh quẩn cực khổ kiếm tiền mưu sinh giữa nhiều tu luyện giả quyền lực.
Lâm Vũ rời khỏi trang viên
Bình An
của bản thân liền dựa theo trí nhớ mà len lỏi qua dòng người, tiến đến một tiệm buôn bán và rèn đúc vũ khí đã được hắn biết từ trước, đồng thời cũng phát sinh quan hệ tiền bạc với hắn.
Ngày hôm nay Lâm Vũ đến chính là cần lấy một số đồ vật bản thân đặt làm ở tiệm.
- Trầm thúc, bộ cung tên và con dao nhỏ của cháu đã hoàn thành chưa ạ?
Nhìn vị trung niên cao to, cơ bắp cuồn cuộn túc trực bên phòng ngoài, che lấp đi đoạn đường nối với khu rèn đúc rừng rực lửa đỏ nằm sâu bên trong, Lâm Vũ hỏi
- Ờm, đã xong từ hôm qua rồi đó nhóc, hôm nay nhóc trả luôn phần tiền lại rồi đem về mà dùng.
Thẳng thắn trả lời, trung niên Trầm thúc đồng thời lấy ra một bộ cung tên khá nhỏ, kích thước xem chừng chỉ chuyên dùng cho tầng lớp thiếu niên dưới 15 tuổi cùng 10 mũi tên phù hợp, song hành với bộ cung là một con dao dài nhọn, tụa như dao nhỏ gọt trái cây nhưng sống lưng lại theo dạng răng cưa không bằng phẳng, trông khá kỳ lạ.
Đặt bộ cung tên và dao nhỏ lên bàn, trung niên Trầm thúc để Lâm Vũ xem xét.
Thằng nhóc này chỉ bé tí tẹo đã biết học bắn cung, thật là một đứa trẻ tài năng
Trung niên đứng một bên gật đầu suy nghĩ trong lòng.
- Tất cả đều rất tốt, đều giống như yêu cầu lúc trước của cháu.
Lâm Vũ sờ mó, dò xét ba đồ vật mà hài lòng, hắn móc trong người ra một túi tiền được chuẩn bị từ trước đưa cho vị trung niên cao to.
- Đây là phần còn lại, thúc cứ đếm lại xem sao.
Cầm túi tiền nhỏ, liếc mắt đếm sơ qua bên trong có tầm 23 đồng bạc nhỏ đầy đủ như hợp đồng, trung niên Trầm thúc vui vẻ cất túi tiền nói
- Đã đủ rồi nhóc, giờ thì chúng là của ngươi.
- Vâng, vậy tạm biệt Trầm thúc, khi nào cháu có đồ vật cần rèn đúc lại tìm thúc.
- Ta luôn săn sàn đón tiếp ngươi, nhóc.
Lâm Vũ đeo bộ cung tên lên vai, tay cầm dao nhỏ dắt thắt lưng, hắn giơ tay chào tạm biệt chủ tiệm rèn đúc liền rời đi.
Lâm Vũ vẫn còn việc trước khi đến nơi đó, một bộ cung tên và dao nhỏ chưa đủ sức để hắn sống sót hoặc chiến thắng, hắn cầm thêm một số đồ vật.
- Lão bá, chất độc dược cháu đặt đâu ạ?
Tại quầy vừa bán dược thảo có tốt có xấu, kim luôn chức phối chế dược liệu, Lâm Vũ tròn mắt nhìn một lão giả đầu tóc bạc trắng, thân hình gầy gò nhưng trông rất khỏe người, thần thái minh mẫn vô cùng.
- Đây này tiểu quỷ, 100 bạc trắng của lão phu đâu?
Lão giả khóe miệng vừa giật giật, tay cũng lấy từ ống tay áo ra một lọ thủy tinh nhỏ đã được bịt kín miệng giơ ra trước mặt Lâm Vũ.
- Của lão bá đây.
Đưa thẳng 100 bạc, một khoản tài phú rất lớn đối với người nghèo ngày ăn hai bữa cơm canh không chút gì tiế tiền, Lâm Vũ cầm lọ dược bỏ trong ngực rồi rời đi.
Tiếp tục trôi qua một giờ đồng hồ, Lâm Vũ sau khi mua thêm vài loại thức ăn, nước uống dự trữ cho chuyến đi được đựng bên trong tay nải cũng vừa mua lúc đi đường, hắn liền tiến đến tiệm cuối cùng trong danh sách, một tiệm chuyên gia công các loại đinh, ốc để đóng cọc làm nhà.
Tại đây, Lâm Vũ có một thứ quan trọng để lấy.
- Cái này gồm 72 kim, tất cả đều làm bằng bạc nguyên chất theo ý của tiểu tử ngươi, ngươi hài lòng chứ?
Giao một bộ nhiều kim nhỏ trắng bạc cho Lâm Vũ, vị trung niên có chòm râu dê nói.
- Ừm… tốt. Theo thỏa thuận, một đồng vàng của đại thúc đây.
Lần nữa rút ra tiền của bản thân tích góp được từ mẹ, Lâm Vũ mang theo bộ kim 72 cái mà khuất bóng giữa dòng người.
Tất cả đầy đủ, Lẫm Vũ cũng đã đến lúc nên đến đó, một nơi nằm cách không mấy xa Bách Hoa trấn, và luôn có sự tồn tại của những loài thú khát máu, ăn thịt đầy hung dữ mà chẳng ai dám bén mảng vào trừ tu luyện giả cảm đảm, Bách Thú Lâm.