• 32

Chương 6: Ta có Lĩnh Hồn!


Tu luyện giả còn trong cảnh giới Khai Vũ, mọi sức mạnh chỉ là thể hiện qua khí lực (sức mạnh cơ bắp) và khi đối chiến, so đấu khí lực cũng là chính. Trong đó khí lực lại có chia làm hai thành phần là khí lực do tu luyện và khí lực tự sinh của thân thể.

Khí lực do tu luyện được tức là khí lực nhờ việc chuyển hóa Vũ khí do cơ thể hấp thụ vào. Khí lực dạng này phụ thuộc rất nhiều yếu tố như cảnh giới, thân thể, Lĩnh Hồn,… và hầu như không có giới hạn tăng lên cho đến khi bước chân vào cảnh giới Vũ Sư.

Khí lực tự sinh của thân thể nói rõ hơn thì là khí lực của một con người bình thường khi sinh ra đã có, tăng trưởng theo độ tuổi từ trẻ đến trưởng thành, rồi lại giảm đi khi từ trưởng thành đến già yếu. Khí lực dạng này phụ thuộc duy nhất vào một điều đó là chăm chỉ rèn luyện cơ thể, nâng cao sức mạnh cơ bắp và bị giới hạn.

Để thắng một tu luyện giả có Lĩnh Hồn, có khí lực mạnh hơn bản thân ở trong cảnh giới Khai Vũ, chứng minh cho mẹ và cả thế giới biết rằng chính mình không cần có Lĩnh Hồn vẫn đã bại được người có Lĩnh Hồn, Lâm Vũ từ chưa biết cho đến biết rằng hắn phải luôn thường xuyên vừa đồng thời tu luyện Vũ khí, vừa rèn luyện cơ thể bên ngoài nhằm đạt được sức mạnh khí lực tối đa nhất có thể trong cảnh giới.

Đến nay cũng đã hơn một, thành quả Lâm Vũ đạt được nếu đem ra so sánh với những đứa trẻ cùng tuổi thì rất kinh người. Không nói đến khí lực Lâm Vũ đạt hơn 80 cân, gần như gấp 3 lần đứa trẻ tu luyện giả khác, chỉ nói thân thể của Lâm Vũ đã có nhiều sự biến đổi kỳ lạ, chúng trở nên sắc bén hơn, linh hoạt hơn, mạnh mẽ hơn, nhất là các thể võ có được từ trong mơ hắn đều triển khai cực kỳ vi diệu, khó tránh thoát.

Lâm Vũ là đứa trẻ còn cách 4 tháng là tròn 6 tuổi, tính cách, suy nghĩ, ý thức của Lâm Vũ vốn nên là đứa trẻ, nhưng không hiểu vì lý do gì mà tính cách, suy nghĩ, ý thức của Lâm Vũ lại sắc xảo giống như người trưởng thành đã có kinh nghiệm đường đời. Luyện tập, Lâm Vũ luyện tập rất nhiều, nhưng lý trí tưởng thành lại mách bảo hắn rằng bản thân nếu chưa thực chiến vẫn chưa biến hoàn hảo, lòng chưa yên tâm. Lâm Vũ đến Bách Thú Lâm, cái nơi nguy hiểm chết người mà ngay cả tu luyện cũng ít bén mảng đi vào đều vì nguyên nhân như vậy.

Bách Thú Lâm là khu rừng không thấy điểm cuối nằm tại phía nam của Bách Hoa trấn, cách Bách Hoa trấn chỉ chừng một dặm đường. Bách Thú Lâm tên cũng như ý nghĩa, bên trong rừng tồn tại rât nhiều loài hung thú có to có nhỏ, hung dữ và đầy khát máu. Một con người bình thường đi sâu 200m từ bìa rừng vào bên trong tuyệt đối chỉ chưa đầy 5 phút sẽ nghe tiếng hét thảm hoặc im lặng một cách lạ thường cùng mùi huyết tinh thoảng thoảng trong làn gió lạnh lẽo.

Bách Thú Lâm nguy hiểm vô cùng, người thường không vào, tu luyện giả vào mười ra lại chỉ một, hai người, thế nhưng tu luyện giả vẫn luôn có người thèm khát, liều mạng, tiếp tục bước vào Bách Thú Lâm dẫu có bỏ mạng bên trong. Bách Thú Lâm là chốn nguy hiểm nhưng cũng là chốn chứa đầy kho tàng mà người mơ ước.

Dược thảo quý hiếm mọc dại trong rừng có loại tăng khí lực, có loại bổ máu huyết, trị vết thương, có loại nghịch thiên cải tạo thể chất, có loại…

Xác thịt hung thú không những ngon mà còn tăng lên tốc độ hấp thụ, chuyển hóa khí lực. Đặc biệt là thú hạch của chúng.

Quan trọng hơn hết, tu luyện giả chết hàng trăm năm tại bên trong Bách Thú Lâm vẫn còn đó đồ đạc, một khoảng tài phú tuyệt đối không hề nhỏ đang chờ người sau đến lấy.

Bởi lẽ đó, lúc mà Lâm Vũ bước đến bìa Bách Thú Lâm cũng là lúc nhìn thấy một nhóm gồm 7 người nam nữ tụ tập với nhau, thương lượng vài điều gì đó có liên quan đến bên trong Bách Thú Lâm.

- Đây là vị trí của Hồng Hoa, cách chúng ta khoảng 2 dặm tính từ đây. Mà Hồng Hoa thì các ngươi ai cũng biết có hiệu dụng gì rồi, tuyệt đối tốt cho gân cốt, hoàn toàn có thể biến kẻ phế nhân thành người thường.

- Còn bên này là vị trí của Tiểu Diệp thảo có thể giúp chúng ta tăng ít nhất 50 cân khí lực, nếu như đang ở đỉnh của Vũ Đồ thì có khả năng đột phát Vũ Giả, sức mạnh được nâng lên một tầm cao mới.

- Cái gì, thật là Tiểu Diệp thảo?

- Trời đất ơi, 50 cân khí lực, Vũ giả, mẹ nó, chúng ta chắc chắn phải đạt được.

- Ha hả, đừng vội. Hôm đó ta thám thính còn có một vật, đó là trứng của Toa Ưng a…

- Không… không thể nào, đó không phải là vật có thể giúp người tẩy mao phạt tủy sao?

- Đinh thống lĩnh, cái này là thật?

- …

Đã là tu luyện giả thì tất phải cần có dược thảo hỗ trợ tu luyện, tài vật để phát triển tu vi, tài phú để trở thành bá chủ. Bách Thú Lâm là một kho tàng nguy hiểm đối với bất kỳ ai, nhưng nếu tu luyện giả có kinh nghiệm biết lúc nào nguy, lúc nào lành, tu vi lại mạnh mẽ ở Vũ Giả cảnh thì sẽ không ai bỏ mắt qua được kho tàng này khi có khả năng đoạt về.

Bách Hoa trấn không nói mỗi ngày đều có tu luyện giả mạnh mẽ đi vào, nhưng hằng tháng các gia tộc lớn trong trấn có tu luyện giả mạnh mẽ đều phái cả đoàn người gồm trên dưới 10 thành viên bước vào tìm của cải. Thương vong các gia tộc có mạng về, nhưng cùng với nó là tài nguyên giúp cho gia tộc không ngừng duy trì sức mạnh và phát triển đi lên. Gia tộc này có bị gia tộc khác thâu tóm hay không cũng bởi vì nguồn tài nguyên trong Bách Thú Lâm kiếm về nhiều hay ít.

Nhóm bảy người mà Lâm Vũ đang thấy chính là một nhóm người thuộc Phủ Trấn chủ, thế lực phụ trách cai quản mảnh đất Bách Hoa trấn, họ đến Bách Thú Lâm để tìm thêm tài nguyên về cho chính bản thân và gia đình họ. Nhóm người này ai nấy đều có tu vi ít nhất là Võ Giả sơ kỳ, nhiều nhất là Đinh thống lĩnh với tu vi Vũ Giả trung kỳ, khí lực tệ nhất cũng ngàn cân.

- Tốt nhất chúng ta nên cẩn thận, ở khu vưc này có khá nhiều hung thú cấp 6, 7 ngang bằng với Vũ Giả chúng ta, đặc biệt là có một đầu Cuồng Sư cấp 8 quanh quẩn gần khu Tiểu Diệp thảo, ta cần tránh gây động tĩnh lớn nhất có thể.

- Vâng thưa thống lĩnh…

- …

Nghe loáng thoáng qua âm thanh của đám người, Lâm Vũ trong lòng chợt có ý lắc đầu đối với nam tử cao lớn vừa cầm bản đồ chỉ chỉ, vừa bàn thảo nhiều thứ với 6 người còn lại.

Nghe lời nam tử Đinh thống lĩnh kia, không hiểu sao trong đầu Lâm Vũ chợt hiện lên khung cảnh máu me, người này giết người kia chỉ vì tất cả lợi ích đều sẽ được quy về mình, không ai tranh giành. Đó là một cảnh thật sự là tàn khốc.

Lâm Vũ rời khỏi tâm tư đám người, mang theo đồ nghề tiến về một lối khác để tiến vào Bách Thú Lâm, tránh đụng độ tu luyện giả khác mạo hiểm.

Lâm Vũ còn nhỏ, đồ đặc trên người đối với tu luyện giả mà nói thì không mấy đồng tiền, đụng người khác Lâm Vũ không sợ mất tiền, mất đồ hay tính mạng khi mà bản thân không có thứ gì quý giá, Lâm Vũ chính là sợ người lo chuyện bao đồng, thấy Lâm Vũ nhỏ tuổi tiến vào rừng liền can ngăn, đưa Lâm Vũ ra ngoài, vậy chẳng khác nào phá hoại kế hoạch rèn luyện của Lâm Vũ, buộc Lâm Vũ phải đi đường khác.

- Các vị nhìn xem, tiểu tử kia định làm cái gì vậy?

- Vai đeo cung cùng một bó tên, không lẽ nó định… bắn chim?

- Không, có lẽ nó định vào rừng a… thật nguy hiểm.

- Chúng ta nên ngăn nó lại không, mới bé tí tẹo chắc không biết bên trong Bách Thú Lâm kinh khủng thế nào đâu.

Lâm Vũ nghe được bảy người trò chuyện, bảy người có tu vi cao hơn đơn nhiên nhìn thấy hắn, họ dõi theo bóng lưng bé nhỏ của Lâm Vũ mà nhíu mày bàn tán.

- Không cần thiết, nếu nó ngu ngốc đến nỗi muốn chịu chết, gia đình không chăm lo cho nó thì mặc kệ, chúng ta bàn tiếp kế hoạch.

Đinh thống lĩnh bất động thanh sắc nói. Sáu người còn lại đa phần đều nể nang phân lượng của Đinh thống lĩnh nên cũng không còn chú ý Lâm Vũ, chỉ đành mang theo tiếng thở dài cho Lâm Vũ.

Lâm Vũ đi đến một chỗ cách xa nhóm bảy người, hắn đứng bên ngoài bìa rừng nhìn vào cây cối xanh thẳm bên trong hoàn lân với từng tia nắng chíu rọi mặt đất, một bầu không khí yên bình đến dọa người lướt qua trước mặt Lâm Vũ.

Khung cảnh này quá mức yên lặng, một tiếng chim hót cũng không hề có.


Đi từ từ, để ý bốn phương



Cảm nhận, quan trọng làm cảm nhận các luồng khí và thiên nhiên như hoa cỏ, cây cối báo hiệu



Vực lên bản năng, cảm giác linh mẫn với sự nguy hiểm và mọi cử động dù là nhỏ nhất của bất cứ thứ gì


Hàng loạt các ý nghĩ bỗng dưng xuất hiện trong đầu Lâm Vũ dẫn đến các hành động vô thức của hắn được thi chuyển.

Tay cầm dao nhỏ sắc bén đã được tẩm sẵn độc dược cực mạnh một cách đầy cảnh giác và hồi hộp vì biết nơi Bách Thú Lâm này rất nguy hiểm từ trong sách được bán trong trấn, mọi tai họa đều có thể bất ngờ ập đến, bàn chân Lâm Vũ chỉ cách phạm vi rừng đúng năm bước chân, Lâm Vũ chậm rãi từng bước một đi lên.

Bách Thú Lâm hung thú nhiều không kể siếc, bất quá cũng không hiểu vì sao bọn chúng không thoát ra khỏi rừng săn lùng vật sống bên ngoài, chỉ quanh năm suốt năm tháng núp bên trong rừng, đợi người vào mới tấn công. Nhờ vậy, Lâm Vũ dù đã đến rất gần, mùi cơ thể con người lơ lửng trong không khí vẫn không hấp dẫn một con thú nào hăm he, gầm gừ.

Một, hai, ba , bốn, năm, sáu… Lâm Vũ trực tiếp đặt một chân vào phạm vi rừng thì cũng ngay lập tức…





Không có tín hiệu gì báo trước, trong đầu Lâm Vũ một không gian đen tối bất chợt hiện lên, đè lên dòng suy nghĩ của Lâm Vũ, buộc thần trí hắn phải đặt hết vào không gian đen tối này, mọi tình cảnh trước mắt đều bị dẹp bỏ.

Đây là một không gian tối, tối vô cùng, xung quanh không hề có bất kì một ánh sáng gì, nó tựa như bản thân Lâm Vũ đen ở trong bóng đêm vô hạn, trên trời không có bất kỳ một ngôi sao sáng nào dẫn lối.


Không gian này là cái quái gì vậy, ta vì sao không thoát ra được


Lâm Vũ cực kỳ nhíu mày, hắn dù đã làm tất cả mọi thứ có thể như mở mắt, xoa người, nhéo thân thể nhưng vẫn không thể thoát ra, hắn giống như là bị lạc.





Tại lúc Lâm Vũ bực tức, một điểm sáng chói tỏa ra quang mang đầy rực rỡ xuất hiện trong không gian đen tối, nằm ngay tại trung tâm không gian đen tối.


Chính là ta


Ngay khi điểm sáng xuất hiện, chính miệng cũng như suy nghĩ của Lâm Vũ chợt hiểu điểm sáng đó chính là hắn, điểm sáng là đại diện của hắn, một cách không rõ mà ngay sau đó ngẫm nghĩ lại Lâm Vũ cũng cảm thấy ngớ người, tại sao điểm sáng đó lại là hắn.






...






Liên tiếp ba điểm sáng khác tiếp tục hiện lên cùng lúc, nằm ở phía trước điểm sáng trắng Lâm Vũ, xuất hiện ở vị trí mà nếu lấy đốm sáng trắng là trung tâm thì có cái hướng Tây Bắc, cái hướng Bắc về bên trái và cái hướng Đông bên trên. Tất cả ba đốm sáng đều có màu đỏ lòm như máu, chớp chớp không ngừng.





Chưa kịp hiểu thêm chi tiết gì về ba đốm sáng đó, thần thức Lâm Vũ chợt quay trở về, khung cảnh rừng cây lần nữa hiện lên trước mắt.

Lâm Vũ theo phản ứng tự nhiên nhanh chóng rút bàn chân về, lại lui thêm vài bước, hắn đưa tay xoa chán tự hỏi.


Vừa rồi là chuyện gì?


Tình cảnh vừa rồi chỉ mất chưa đến hai giây nhưng lại khiến Lâm Vũ ngây người trong, choáng váng trong nhiều phút.

Thời gian trôi qua, Lâm Vũ vẫn đứng bên ngoài bìa rừng ngẫm nghĩ, lần này Lâm Vũ đã không còn chú ý đến không gian đen tối xuất hiện, Lâm Vũ chỉ tập trung truy tìm ý nghĩa của các đốm sáng bên trong.


Vậy, nếu chấm trắng là ta, ba đốm sáng đỏ khác là?


Hiện tượng đêm tối, Lâm Vũ tạm gạt qua một bên, nó nếu không làm hại bản thân Lâm Vũ thì Lâm Vũ cũng không cần thiết quản khi năng lực bản thân không hiểu nổi.

Ánh mắt Lâm Vũ bất giác nhìn thẳng vào bên trong rừng.


Vụt


Bất ngờ như có sự liên kết cực kì khó hiểu, ánh mắt Lâm Vũ dừng lại tại một cái cây lớn nằm tại hướng Tây Bắc, cách Lâm Vũ chỉ chừng 13m hơn. Trong đầu Lâm Vũ, hình ảnh cái cây đó dung hợp hoàn toàn với một đốm sáng đỏ. Ánh sáng đỏ là cái cây, cái cây là ánh sáng đỏ.


Bắn nó, ta nhất định phải bắn nó


Lâm Vũ lần nữa không hiểu, Lâm Vũ chỉ biết là bản thân cần bắn nó, nhắm vào giữa thân cây lớn mà bắn, bắn một phát thật mạnh, mạnh nhất mà hắn có thể.

Lâm Vũ rút ra một mũi tên đã tẩm độc từ trước trong giỏ ra, đôi tay hắn với khí lực hơn 80 cân giơ cung lên và kéo mạnh căng dây cung. Mắt Lâm Vũ nheo lại nhìn về phía trước nhắm bắn, một đôi mắt sắc bén khó tưởng.

Vù!

Sau khi nín thở một hơi tốt, Lâm Vũ buông tay kéo cung, mũi tên nhọn độc lao thẳng về phía trước với tốc độ rất nhanh.

Phập!

Chỉ chưa quá một giây, mũi tên đã cắm chặc vào thân cây lớn, một dòng máu loãng xanh lục bất giác chảy xuống, tiếp đó âm thanh
khé khé khé
kêu lên liên hồi, Lâm Vũ từ xa không những nghe mà còn thấy rõ một phần to thân cây như sợi dây, uống lên uống xuống, lắc trái lắc phải vài lần liền dùng lại bất động.

Lâm Vũ trừng mắt ra một hồi. Ít giây sau, Lâm Vũ tự thoại.

- Ra là một con rắn lớn có thể ngụy trang, ẩn nấp trên thân cây chờ động vật khác đi ngang qua liền kích lén, làm thức ăn cho bản thân. Nguy hiểm, thật sự nguy hiểm.

- Nếu mà không nhờ hành động lạ ta vừa làm thì hiện giờ có khi ta đã vào bụng con rắn đó.

- Hà hà hà…

Bỗng chốc Lâm Vũ hiện lên môt nụ cười, một nụ cười không phải của trẻ nhỏ ngây thơ hay trong sáng, một nụ cười này giống như một tên ác nhân phát hiện ra điều gì đó có lợi với bản thân.

- Lĩnh Hồn, là Lĩnh Hồn… ta có Lĩnh Hồn, ha ha ha…
 
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lĩnh Hồn Chúa Tể.