• 240

Chương 12: Hướng dẫn hoàn thành.


Thấy tôi nhiệt tình mời, Hồng Thất Công cũng chẳng nói thêm, ngồi phệt xuống đất chỗ đối diện. Lão lấy chiếc hồ lô trên lưng xuống, mở nút ra, mùi rượu bốc lên ngào ngạt, ừng ực ừng ực uống luôn mấy hớp. Tôi chia cho lão hai cái bánh nướng thịt, lão cả mừng, đưa tay giật lấy, như mây trôi gió cuốn ăn sạch nhẵn, vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi:

- Ngon quá, ngon quá, ngay cả tổ tông lão khiếu hóa ta cũng chưa từng được ăn một cái bánh thịt ngon thế này. Ta phải đến đây sớm hơn mới phải.

Tôi cười khẽ một tiếng, đưa hai cái bánh còn lại cho lão. Lão khiêm nhường nói:

- Sao lại thế? Ngươi còn chưa ăn mà?

Lão ngoài miệng khách sáo nhưng đã đưa tay cầm lấy, trong giây lát cũng đã ăn sạch, trên miệng còn bóng nhẫy mỡ thịt. Lão vỗ vỗ bụng, kêu lên:

- Ăn mày mà được ăn ngon thế này thì đời làm gì còn thiếu gì nữa đây?

- Chỉ có người trí tuệ mới biết thưởng thức đồ ăn ngon. Mấy cái bánh hôm nay được lão nhân gia người để mắt đến cũng là phúc phận của chúng.

-Ngươi cũng biết nịnh bợ lão khiếu hóa ta đấy! Nhưng được cái có ý tứ rất hợp tính ta. Nào, ngươi có điều tâm nguyện gì, thử nói cho ta nghe xem!

-Ấy ấy, vãn bối đã nói là mời lão nhân gia người mà, người đừng áy náy.

Lão nhìn tôi khó xử, nhất thời chẳng biết làm sao. Nói thật hồi nhỏ, trong các nhân vật của Kim Dung, tôi vô cùng hâm mộ Hồng Thất Công - ngao du tiêu sái, gặp chuyện bất bình chẳng tha, lại như thần long bái vĩ thấy đầu không thấy đuôi.


Như vậy đi, ngươi cầm cái hồ lô này, khi nào gặp việc khó xử không thể giải quyết thì hãy đưa cái hồ lô này cho đám ăn mày lớn ăn mày nhỏ của ta, nói là của Hồng Thất Công ta đưa. Bọn chúng sẽ hết sức giúp ngươi. Cái này ngươi bắt buộc phải nhận...
– Lão dúi vào tay tôi cái hồ lô đựng rượu đỏ quạch lão đeo trên lưng.

-Đã vậy thì vãn bối cũng chẳng tiện từ chối nữa.

-Tiểu tử, ngươi ngoan lắm, ngươi tên chi?

-Lão nhân gia người cứ gọi là Phong là được rồi.

Hồng Thất Công khoác cây gậy trúc ngọc lên, cũng không nói thêm câu nào, nghênh ngang đi ra. Tôi vội đuổi theo. Hồng Thất Công thân pháp rất nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã không thấy dấu vết bóng dáng đâu nữa.

-Chậc chậc, đúng là thần long bái vĩ thấy đầu không thấy đuôi mà.

Dứt lời tôi phóng thẳng về phía Triệu Vương phủ. Mấy hôm đi loanh quanh khắp thành cũng không phải chỉ để tìm đài tỷ võ, mà còn là tìm Triệu Vương phủ cùng các lối tẩu thoát khi tôi và Quách đại ca cứu được hai vợ chồng Dương đại ca. Dạo một vòng quanh phủ, tôi đã phát hiện ra Quách đại ca cũng đang theo dõi con trai của mình. Tôi cũng chẳng chạy qua mà đi xử lý nguy cơ ẩn tàng duy nhất trong Vương phủ. Đó chính là Mai Nhược Hoa Mai Siêu Phong.

Tôi theo trí nhớ trong phim tìm thấy một cái giếng cạn phía tây Vương phủ. Chẳng ngại ngần, tôi nhảy thẳng xuống. Bên dưới là một địa đạo ẩm ướt, tối om, giơ tay cũng chẳng thấy rõ năm ngón. Tôi cười khẩy, bao lâu mò mẫm bên trong Cổ mộ, giờ thì cái địa đạo này cũng chẳng nhằm nhò gì. Tôi nhẹ nhàng nắm hờ thanh Steel Blade trên vai, chậm rãi từng bước.

Chưa đầy 500m sau là đã không còn đường, chỉ vẹn vẹn một gian phòng đất. Tôi chắc chắn trong căn phòng này chẳng có thể là ai khác ngoài Mai Siêu Phong, tôi hừm một cái đánh tiếng.

-Ai khua khoắng gì ở đây thế? – Giọng nói tuy nhỏ nhưng lạnh lùng vang lên.

-À xin lỗi ta nhầm đường.


Đừng có thấy ta mù mà lừa gạt...
– Giọng Mai Siêu Phong rít lên –
Người khác không biết, vô ý bước vào hang của ta đã là tội không tha được. Ngươi đã có võ công bực này, cũng là người trong giang hồ đi, chẳng lẽ cũng không hiểu quy củ võ lâm?


-Thôi khỏi, ta đến gây sự đấy, ra tay đi. – Nói rồi tôi lao vọt lên.

Chiêu đầu tiên luôn là thăm dò, một quyền Đại phục ma quyền xuất ra. Nắm đấm của tôi chưa được nửa đường đã bị một luồng sức mạnh từ bên trái chụp lấy. Tôi giật mình, nhớ lại sự đáng sợ của Cửu âm bạch cốt trảo, vội vàng vận kình lực lên bảo vệ cổ tay. Thêm một phần sức mạnh để bánh bật trảo của mụ, tôi cảm thấy cổ tay mình đau nhói, nếu ngoài sáng chắc hẳn sẽ thấy lờ mờ vài tia máu.

-Quyền của ngươi cũng lợi hại đấy, sao ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy.

-Đừng nhiều lời, xem chiêu.

Tiếp tục là Đại phục ma quyền, nhưng lần này tôi sử dụng hai tay. Tay phải hướng lên trên về phía cằm, tay trái đến sau hướng xuống đan điền mụ. Đại phục ma quyền tuy luyện theo lối cương mãnh, nhưng không vượt qua khỏi tổng cương của Cửu âm chân kinh, biến hóa ảo diệu, tầng tầng lớp lớp.

Lại một trảo nữa tiến đến nắm cứng bàn tay phải của tôi. Tiếp theo là trảo phong rét lạnh từ phải hướng về phía vai trái. Tôi lật tay đánh bật trảo của mụ , sau đó nghiêng người né tránh trảo phong. Một cước từ trái xuất ra cực nhanh đột kích.

Bỗng nhiên một đầu roi không hình không tiếng nhanh như chớp đã tiến sát bàn chân, tôi vội vàng biến chiêu, lật nửa người né tránh. Bàn chân phải tiếp đất đạp lên ngọn roi, chân trái xoay nửa vòng như mũi khoan đâm sâu vào cổ mụ, lại bị một bàn tay bắt lấy. Tôi tung người đạp bàn tay ấy ra, thuận theo đà vọt cách xa đó một khoảng.

-Mụ thiếu hơi giai à? Sao cứ cầm tay cầm chân con nhà người ta thế. Tôi đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng không dễ dãi đâu nha!

Trả lời tôi là một ngọn roi vun vút đến. Tôi cười khổ, tại sao khi đến cái thế giới này tôi luôn phải đối đầu với mấy loại vũ khí tầm xa này vậy.

Lần này tôi đã phải sử dụng đến kiếm. Đầu roi của mụ như con rắn độc, tùy thời lao vào huyệt vị của tôi mà tấn công. Tôi cũng chỉ còn nước dùng kiếm mà đỡ, từ từ nhích dần từng bước tiến về phía mụ, tìm thời điểm phản công.

Tôi đã phải rút đến thanh kiếm thứ hai ra để phòng thủ, cả bằng né tránh lẫn gạt đòn. Nhưng đỡ được thân roi thì đầu roi đã quất vào người, bỏng rát.
Hự....!
Cuối cùng thì tôi cũng đã trúng một đòn vào chân. Đầu roi tiếp tục như miệng rắn cắm vào huyệt Xung Dương trên mu bàn chân. Chân phải tôi tê rần, tôi mất trọng tâm, khuỵu xuống.

Tiếp theo là một đầu roi không hề khoan nhượng tàn nhẫn lao thẳng đến giữa trán tôi. Với công lực của mụ thì tôi sẽ có thêm một lỗ máu đẹp đẽ giữa trán.

Tôi ngả người ra sau, hai thanh kiếp vắt chéo giữ lại đầu roi. Tôi kéo mạnh cây roi và lao về phía mụ. Thanh kiếm trong tay phải chém ngang giữa người. Thanh kiếm trong tay trái ngay lập tức theo sau chém dọc lên. Phải trái, trái rồi lại phải. Tôi vung kiếm một cách điên cuồng. Tiếng kim loại va chạm với nhau dồn dập vang lên dữ dội trong khi những tia sáng trắng lóe lên trong bóng tối đen kịt

Đây là kỹ năng đặc biệt nhánh Song kiếm: Starburst Stream, combo tấn công mười sáu đòn, kiếm kỹ Song kiếm đầu tiên mà tôi đã luyện đến mức
Master
.


Aaaaaaa!!


Không thèm để ý tới vài đòn đánh mà mụ đã dùng roi chặn được, tôi tiếp tục vừa hét lên vừa vung kiếm chém không ngơi nghỉ. Ánh mắt của tôi trở nên sắc bén hơn, mắt tôi trợn trừng như nhìn thấy mụ trong bóng tối. Dù cho thỉnh thoảng roi của mụ vẫn đánh trúng người tôi, nhưng những vết roi đó có cảm giác như là chúng đang xảy ra ở một nơi xa xăm nào đó vậy. Trong lúc đó, adrenaline tiếp tục chảy mạnh trong người tôi, và não tôi như chấn động mỗi khi vài kiếm của tôi cứa vào người mụ.

Nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
…Aaaaaaaaaaa!!
- Sau khi thét lên một tiếng, tôi tung ra đòn cuối cùng trong mười sáu cú đánh, đâm sâu vào người mụ.

Khi tỉnh táo trở lại, tôi nhận ra rằng tôi không phải là người duy nhất đang la hét. Mai Siêu Phong hét lên đau đớn rồi gục ngã. Tôi bỗng cảm thấy toàn bộ sức lực trong người tan biến và ngã gục xuống.

-Ting!Hạ gục được đối thủ sinh tử đầu tiên, hoàn thành phần hướng dẫn.

-Ting! Truyền tống ngẫu nhiên đến thế giới cấp C, sau khi hoàn thành trở về sẽ được gấp đôi phần thưởng từ phụ bản và thế giới tiếp theo lựa chọn.

-Ting! Thế giới cấp C, độ khó: Thấp. Không thể liên lạc với hệ thống. Bắt đầu di chuyển sau 3...2...1.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.