Chương 13: Phong - Restart.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 1773 chữ
- 2019-08-30 03:43:27
Nghẹt thở...
Cả thành phố... mọi thứ... như tan ra thành từng hạt nhỏ, di động trong không trung... lại một lần nữa tái tạo lại... Tưởng chừng như chẳng bao giờ kết thúc...
Dưới mặt đất nứt nẻ, hoang tàn như vừa trải qua một trận động đất, những khe hở sâu không thấy đáy thỉnh thoảng lại bốc lên những ngọn lửa như địa ngục...
Những hạt mưa đá đen ngòm... bốc cháy như những thiên thạch nhỏ... Ánh lên xung quanh đỏ lòm như màu máu...
Từng đám trong suốt, khó khăn lắm mới nhận ra chúng dưới dạng những con người đang gào góc... lơ lửng...
Phong đã nhận ra cậu ở đây đến hàng chục lần. Cậu liếc về nơi quen thuộc...
Một người phụ nữ, khó nhận ra tuổi, đang đứng bên kia một dòng sông lửa. Người phụ nữ như bao lần khác, vẫn đứng đó, bất động, trang nghiêm. Hào quang tỏa từ chiếc váy làm người ta khó mà tập trung được.
Không còn nhiều thời gian nữa
- đột nhiên người phụ nữ mở miệng –
Tôi sẽ gửi thằng bé đến chỗ cậu’
Mặc dù đã thử đi thử lại rất nhiều lần nhưng không có hiệu quả, Phong vẫn hét lên:
Bà là ai? Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Không lâu nữa đâu. Trong đầu cậu đã có đáp án.
Tiếp đó,ánh sáng tỏa ra từ trên chiếc váy người phụ nữ càng ngày càng chói hơn... Mãnh liệt... Phong nheo nheo mắt lại theo bản năng.
Uỳnh... uỳnh... uỳnh
mặt đất bỗng nhiên run rẩy. Và...
.............
Cậu tỉnh dậy, luôn luôn là vậy. Cả tuần nay, cứ mỗi khi nhắm mắt cậu lại mơ đến cùng một giấc mơ. Và lần nào thức dậy đầu cậu cũng đau như búa bổ. Phong cần một nơi thoáng đãng...
Đầu Phong luôn luôn có những thứ kỳ quái. Có khi chỉ cần viết lại chúng, cậu sẽ có đến hơn chục bộ tiểu thuyết ăn khách. Nhưng lần này thì khác, chúng rất chân thực.
Phong vội vàng trèo tường ra nơi yêu thích của cậu, một xích đu nho nhỏ bên rìa công viên, nhìn ra xa là cái vòng đu quay rực rỡ ánh đèn nơi trung tâm giải trí đằng xa. Cuối tuần thì công viên này mới mở cửa, là ước mơ của bọn trẻ khu nghèo này, nhưng Phong có cách của cậu. Cảm giác leo lên cái xích đu chỉ cần ngồi vào cũng kêu kẽo kẹt ấy, thích hơn nhiều so với cầm một cây kem vừa liếm vừa lắng nghe tiếng vòng đu quay xoay vòng trên bản nhạc nền du dương kia, cậu thầm nhủ vậy.
Phong là một đứa trẻ mồ côi, không rõ bố mẹ. Cậu được một bà lão người Việt Nam lạc mất con cái khi sang Mỹ tị nạn nhận nuôi. Trước đó thì chẳng ai biết, cứ như cậu từ trên trời rơi xuống vậy. Ngay cả người bà nuôi cậu cũng không rõ, đặt tên là Phong, ngụ ý đứa bé được gió mang đến. Hai bà cháu lang thang khắp các trại tị nạn. Cuối cùng, họ dừng chân ở Manhattan, New York. Đến năm cậu năm tuổi thì bà cậu mất, Phong được bà gửi gắm cho một người bạn của bà, Vương sư phụ, chủ một võ đường nho nhỏ ở đây.
Vậy là mười bảy năm tiếp theo trôi qua cũng không biến động, Phong sống cùng năm vị sư phụ người gốc Hoa tại võ quán. Đại sư phụ là Vương Thiết, Vương sư phụ, người nhận nuôi cậu trên giấy tờ. Ông trông như một ông lão hiền từ với bộ râu bạc trắng, thân thiết nhưng không kém phần nghiêm khắc. Nhị sư phụ là Phi Vũ, đặc điểm nhận dạng là chẳng bao giờ đi giầy, quần áo lôi thôi như người vô gia cư, cũng rất hiếm khi về võ quán. Phong thích nhất vị sư phụ này, mỗi lần nhị sư phụ về là cậu lại có đủ thứ linh tinh làm đồ chơi. Tam sư phụ là Ngô Âm, chịu trách nhiệm nấu ăn cho toàn bộ người trong võ quán và học sinh. Và tất nhiên, Phong phải làm một phụ bếp bất đắc dĩ khi cậu vừa mới mười tuổi. Cuối cùng là vợ chồng Dương Thiên An sư phụ cùng Huỳnh Vương sư phụ, cũng là họ cưng Phong nhất. Mỗi tội là Dương sư phụ tinh thông châm cứu Đông y còn Huỳnh sư phụ lại chuyên về xương khớp Tây y, nên cả hai chí chóe nhau cả ngày.
Nói thêm là khi tìm được Phong, bà cậu còn tìm được một thanh kiếm châu Âu kiểu cổ cùng một chiếc nhẫn kỳ quái chẳng rõ chất liệu, nhìn như bạc. Suốt những năm bà cháu lang thang cơ khổ nhưng bà chẳng bao giờ bán hai thứ ấy, nói là để Phong còn tìm được cha mẹ. Về sau sống tại võ quán, cuộc sông tuy vẫn nghèo nhưng đã khá hơn, hai thứ đó cậu cũng chẳng thèm để ý nữa. Chiếc nhẫn vẫn trên người cậu, được luồn qua một cái dây xỉn xỉn đeo trên người. Còn thanh kiếm vẫn nằm trong phòng đại sư phụ. Kể ra cũng chẳng liên quan, một thanh kiếm Châu Âu nằm trên giá một thiền phòng kiểu Nhật, lại ở trong một võ quán Trung hoa tại Mỹ.
______________________________________
....Quay trở lại hiện tại.....
Ngồi lẳng lặng một lúc thì Phong ra về. Chẳng hiểu tại sao mà mõi lần cậu ra đây thì tâm trạng rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Phong cũng chẳng thèm suy nghĩ linh tinh nữa, dù sao đó cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, hơi kỳ lạ nhưng chắc chắn không ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu. Nhưng Phong đã nhầm. Vận mệnh là một thứ con người không thể nào nắm bắt. Chỉ cần một cái thoáng qua, thêm một số tác động, mọi sự thật mà ta biết sẽ bị phá hủy hoàn toàn, rồi được lập lại dưới một hình dạng không thể tưởng tượng.
"Thằng khốn, He ... Arita! Mày không chạy được đâu! "
Phong nhăn nhó khi nghe được cái giọng này, nó kinh khủng như tiếng rít của con mẹ hàng buôn đầu chợ người Hoa khi có ai thiếu nợ. Nhưng cậu lại tặc lưỡi, chắc là một vụ bắt nạt thôi, không phải việc của cậu.
Mắt hướng lên, một cậu bé tầm 12-13 tuổi ầm ầm lao vào cái thùng rác chỗ cái gốc lõm vào giữa hai tòa nhà. Cậu đứng dậy rất nhanh, loạng choạng chạy đi . Đằng sau cậu bé, hai bóng đen đuổi sát nút, giống phụ nữ, đặc biệt mặc một chiếc váy thụng dài lê thê quét đất.
-Bọn tao đánh giá thấp mày rồi, Arita. Bà mẹ một mí của mày sao không đến giúp nhỉ? Ồ! ở đây xa quá cơ. Mày có muốn thử một viên kẹo trị ho Halls vị mật ong trước lúc chết không? Rất có ích đấy.
-Chị thôi ngay đi, Stheno. Chị không nhớ lần trước vì chị cứ mời cái tên Percy đáng ghét cái món Xúc xích pho mát chiên giòn ngớ ngẩn của chị mà chúng ta bị giết à? Mặc dù chúng ta bất tử thật đấy nhưng Tartaus lạnh kinh khủng, chị đi mà vào đó một mình đi.
-Đúng vậy, Euryale, chúng ta giả quyết nhanh hắn nào. Mày sẽ không phải đau đớn lâu đâu, Arita. Sau vụ lần thất bại vụ trước, bọn tao đã trở lại, đầy sức mạnh. Người bảo trợ không cho phép sai sót nữa.
Ờ, mấy lời đe dọa ấn tượng đấy, vụ kẹo ngậm ho rất sáng tạo. Phong vẫn quan sát vụ kì quái này. Cậu bé 12 tuổi trước mặt hai mụ một gầy một béo, chỉ hơi run rẩy do mệt khi đã chạy cả một quãng đường dài, chứ không phải do sợ hãi.
Thế rồi Phong nhanh chóng giật mình bởi màn trước mắt. Cánh tay hai mụ vươn dài để lộ móng nhọn hoắt, cào cấu liên tiếp về người cậu bé kia. Nhưng điểm quan trọng là mỗi khi vồ trượt, móng mụ để lại mấy vệt hằn rõ sâu lên bức tường rắn chắc, có nơi trực tiếp bị cào thành mảnh vụn. Cậu trố mắt khi thấy chỉ một trảo, mụ béo xé cái thùng rác sắt lá ra làm hai mảnh.
Không được, như thế này là thành giết người mất rồi.
Phong đưa mắt nhìn bốn xung quanh, cậu nhanh chóng giật đứt dây xích ở cái hàng rào thấp trước mặt. Gọi là hàng rào, nhưng chúng chỉ là mấy quả cầu bằng sắt nối lại với nhau bằng dây xích trên cái cột ngang bằng đầu gối, chỉ có tác dụng trang trí là chính.
Phong vừa lao đến chỗ cậu bé vừa quăng hai cái lưu tinh chùy tự tạo của mình. Mụ gầy bị bất ngờ ăn ngay một chùy vào mặt, lảo đảo ngã ra sau. Bên dưới cái váy, thay vì đôi chân lại là một cái đuôi rắn màu vàng loang lổ khoang đen. Phong thề là cậu không hoa mắt.
Tên bốc mùi người phàm đáng ghét kia. Ngươi không biết vừa rồi ngươi đã làm gì đâu. Ta sẽ uống máu ngươi rồi sẽ tiếp tục giết thằng á thần da vàng này
- Mụ béo rít lên.
-Stheno! Không biết vì sao hắn không có mùi của á thần nhưng hắn không phải người phàm đâu, em đã giăng màn sương mù kín khu vực này rồi. Đừng giết hắn vội, chị hóa đá hai chân hắn trước đi. Cùng em giết tên này đã, chúng ta sẽ tra hỏi tên kia sau.
Mụ gầy vừa nói xong, từ mắt mụ béo đã bắn ra một luồng tia sáng đỏ từ mắt mụ, không khác gì Cyclops trong X-men. Dù chẳng biết là gì nhưng Phong có cảm giác rất nguy hiểm. Quả nhiên nơi bị mụ béo chiếu trúng chỉ 2s, chúng hóa thành đá cả. Tóc mụ rũ tung, không phải là tóc mà là những con trắn trườn bò ngoe nguấy, thè thụt cái lưỡi kêu tee tee tee... một cách gớm ghiếc.
Chờ đã! Stheno, Euryale.... Chân rắn, tóc rắn, hóa đá... Hai người là Gorgon... lại còn á thần... thần thoại Hy Lạp... WtF is going here?...
Chào mừng đến với thế giới của em
- giờ cậu bé mới lên tiếng.
Phong điên mất rồi, cái thế giới gì đây chứ? Lại còn hóa đá với uống máu. Kệ nó. Chạy đã.