• 240

Chương 36: Bệnh viện thánh Mungo.


Nhìn căn nhà gần như sập hoàn toàn làm Phong khóc không ra nước mắt. James và Nancy bị thương nặng nhất. Nancy chắc chắn phải gãy đến bốn năm cái xương. James bị bỏng gần hết thửa thân bên trái, lại còn do độc dược, không thể nào chữa trị bằng cách thông thường được. Phải đến bệnh viện thánh Mungo thì may ra còn kịp, nhưng cậu lại không biết nó nằm ở đâu. Phong nháo nhác nhìn xung quanh.

Chợt cậu dừng lại ở căn nhà số 10, Phong cần đánh cuộc với vận may một lần nữa... Liệu những thứ linh tinh vẫn tìm đến cậu trong mỗi giấc mơ, chúng có phải là sự thật. Cũng giống như những thứ về Á thần, Hy Lạp, hay một phù thủy nào đó tên Harry Potter có quãng thời gian thuở nhỏ bất hạnh tại phố Privet...

Cậu lao đến ngôi nhà số 10 và bấm chuông liên tục. Trong lúc sốt ruột ngang qua cửa sổ, Phong trông thấy phải có đến chục con mèo đang lười biếng lăn tròn trên ghế sofa và cả trên tấm thảm len Ba Tư giả. Điều này làm cậu hy vọng hơn một chút.

Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc bộ pyjama màu xanh khó chịu bước ra, vò vò mái tóc cứng đơ rối tung. Phong thầm ngạc nhiên, cậu và Arita đánh nhau đến nỗi uỳnh uỳnh như động đất vậy mà xung quanh mọi người chẳng có dấu hiệu gì là nhận ra điều đó. Màn sương mù của thần Hypnos hoạt động hiệu quả quá mức.

-Xin lỗi, cho em hỏi đây có phải là nhà bà Figg không ạ?

-Vâng đúng vậy! Bà là mẹ tôi! Cậu là...


Vậy...
– Phong ngập ngừng, thật sự cậu chưa tính đến trường hợp này, cậu chỉ nghĩ đây có thể là nhà bà Figg, là người thường trông nom Harry Potter khi Harry sống ở gia đình Dursley. Là một á phù thủy, chắc chắn bà có thể đưa cậu đến bệnh viện thánh Mungo. Nhưng nếu tính thời gian, giờ bà ấy phải đến hơn một trăm tuổi rồi.


Vậy... chị... chị có phải là một phù thủy không ạ!
– Phong đánh liều đưa ra câu hỏi. Đưa ra một câu hỏi như vậy, đối với bất cứ ai, chắc chắn họ sẽ nghĩ Phong không bình thường. Mới sáng bảnh mắt đã gõ cửa hỏi xem người ta có phải phù thủy không, có mà điên. Mà kể cả người của giới phù thủy cũng thế.

-Cậu nghĩ cái quái gì vậy? Đương nhiên tôi là một phù thủy. Cả con đường này giờ chỉ còn đúng hai gia đình là dân Muggle thôi.



Vậy may quá! Chị giúp em với! Thằng bé James nhà Potter nó làm nổ vạc độc dược, bỏng nặng lắm!
– Phong thở phào một hơi.

-Thế mà còn lằng nhằng từ nãy giờ làm gì... Nhanh lên...
____________

Trước mặt Phong là phố Savoy Court, nơi có khách sạn hạng sang Savoy ngự trị. Con phố này được cho là con phố kỳ lạ nhất nước Anh vì nó cho phép lái xe bên phải, trong khi toàn dân Anh lái xe bên trái. Nguồn gốc chuyện này phải nói đến từ những ngày người ta còn đi xe ngựa. Mốt thời thượng của đám phù thủy tuổi teen ngày ấy là phóng bạt mạng trên đường bằng những chiếc xe ngựa vong mã vào buổi đêm. Vong mà thì không phải ai cũng nhìn thấy, kể cả với phù thủy. Vậy nên dân Muggle chỉ còn nước sợ hãi mà đi nép vào bên phải, nhường đường cho mấy thùng xe không có ngựa cũng không có phu xe lao như điên trên đường. Họ nhắc nhở con cháu rằng đấy là những chiếc xe thu gặt linh hồn, và cứ đi đến đó là phải đi về bên phải,đến tận ngày nay.

Đằng sau cửa hàng cho thuê băng đĩa Puncture là lối vào bệnh viện thánh Mungo. Ngày xưa thì nó nằm đằng sau Công ty Purge & Dowse, một tòa nhà bán đủ thứ linh, từ đồ điện cho đến giấy vệ sinh. Nhưng có vẻ những phù thủy đã chán cảnh chen lấn qua hai trạm xe lửa giữa thủ đô London cùng với hàng tá những cửa hiệu đông đúc, nên cửa chính của bệnh viện đã được di rời đến đây.

Chị Elise, con gái bà Figg, cùng Phong và hai bác sĩ phù thủy mặc áo chùng xanh, đưa Nancy và James xuyên qua một kính trang trí lớn chạy dọc suốt bức tường. Trên đó đầy những tờ quảng cáo đại loại như: Vạc tự khuấy làm nguội thuốc, cốc giữ nhiệt chống cho thuốc biến thành độc dược hay lương y gia truyền chuyên trị chứng nôn ra sên...

Khi mở mắt ra Phong đã đứng tại nơi trông như một sảnh chờ. Có hàng tá những người đang phô bày những chứng tật khó hiểu của mình, âm thanh hỗn độn chả kém gì khu chợ người Hoa: những người bệnh thân mình khô khốc như rễ cây, hay mấy cánh tay mọc thừa chìa ra từ ngực và hai bên tai. Một mụ phù thủy cứ phát ra tiếng huýt gió the thé như còi xe trong khi hơi nước từ trong miệng cứ trào ra; rồi một ông già lôi thôi lếch thếch trong góc phòng thì phát ra tiếng kêu lanh lảnh như tiếng chuông mỗi khi ông cựa quậy, đến nỗi lão phải tự nắm chặt lấy hai vành tai của mình để giữ yên cái đầu.

Các bác sĩ phù thủy, ở đây họ gọi là những Lương y, mặc áo chùng màu xanh vỏ chanh đi lên đi xuống mấy hàng ghế bệnh nhân, hỏi han và ghi chép trên mấy cái bìa kẹp hồ sơ giống những nhân viên văn phòng. Phong để ý thấy cái biểu tượng thêu trên ngực áo của họ là một cây đũa phép và một khúc xương bắt chéo thành hình dấu thập.


Rồi cũng đã đến lượt của James và Nancy. James thì được chuẩn đoán là bỏng độc dược do nổ vạc, chuyển sang khu Tai nạn do đồ chế tác, ngay tầng một. Còn Nancy gãy xương thì chuyển đến khu Chấn thương và thương tích do sinh vật, tầng hai. Họ nói vậy cũng còn là may, mới tháng trước ở đây vẫn còn không nhận chữa cho những trường hợp như Nancy, bởi vì cô bé là một thần rừng. Đối với họ thì Nancy cũng chỉ những sinh vật huyền bí mà thôi, chưa được tính vào hàng ngũ giới phù thủy. Nghe đâu Tộc yêu tinh và Hội đồng thần rừng cũng vài ba bận liên hợp biểu tình đòi nhân quyền rồi...

James được bọn họ đưa đi qua cánh cửa đôi màu trắng rồi cứ thế đi xa hơn, dọc một hành lang hẹp mà hai bên tường treo những bức chân dung nối tiếp nhau. Thỉnh thoảng Phong lại nghe tiếng rên la vọng từ xa xa. Bọn họ leo lên một chặng cầu thang để đến hành lang đề:
Thương tích do nổ vạc
. Trên cửa thứ hai bên phải, có hàng chữ
Khu sơ cứu đặc biệt: bỏng trầm trọng
. Bên dưới là một cái hộp đựng danh thiếp bằng đồng, trong có một tấm thẻ ghi bằng chữ viết tay: Lương y chủ nhiệm: Asclepius Smethwyck, Lương y Tập sự hỗ trợ : Aglea Pye. Họ nói hiện tại không ai được vào.

Nancy đã tỉnh, nhưng đám xương sườn của cô bé bị dập nát hết. Vậy nên họ phải dùng phép rút hết những mảnh xương vụn ra ngoài. Sau đó Nancy bị bắt uống thứ thuốc mọc xương tanh tanh bốc đầy khói xanh lét, liên tục như vậy trong hai ngày.

Chị Elise cũng báo, bố mẹ của James, tức Harry và Ginny, ngày mai mới có thể đến đây. Phong cũng cảm thấy điều đó cũng không quá xấu, cậu còn đang chẳng biết đối mặt với bọn họ như thế nào.

Lão Tengu và vị thần Hypnos kia biến mất từ lúc nào. Phong đành thất thiểu về quán trọ đường Baker của mình.

Arita vẫn đang ngủ say chưa tỉnh...

Mặc dù mệt mỏi cả ngày trong bệnh viện, nhưng Phong vẫn không thể ngủ. Có lẽ đối với cậu thì đây là một đêm dài...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.