• 240

Chương 37: Xe bay.


Khi Phong giật mình tỉnh lại thì đã gần đến trưa. Cậu nheo nheo mắt nhìn một lúc rồi thở hắt ra nhè nhẹ. Từ phòng thuê của mình trên tầng hai, Phong ngước nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có thể thấy được vầng thái dương rực rỡ, đã lên cao đến đỉnh đầu – thứ đẹp đẽ hiếm hoi trong năm của London.

Arita đã tỉnh từ lúc nào. Thằng bé chẳng có vẻ gì là muốn ngủ thêm hay thậm chí là vừa mới ngủ dậy cả. Nó im lặng, ngồi thu lu trên giường, hẳn là cũng đã khá lâu. Chắc chắn thằng bé đã biết hoặc không thì cũng đã nghi hoặc nhớ lại mọi thứ xảy ra. Phong không lên tiếng, tránh làm Arita bé khó xử hoặc tự trách.

-Thật sự là em đã làm điều đó à?

-Không phải, là do con Eidolon kia và mụ Gaea quá xảo quyệt thôi.

-Nhưng chỉ tại em quá yếu nên mới bị nó nhập vào người! Em thậm chí quá yếu để kiểm soát ngay cả bản thân mình...

-Được rồi! Không ai trách cậu cả. Không ai 12 tuổi làm điều đó tốt hơn cậu đâu. Đừng khắt khe với bản thân quá. Đi với anh, cậu cần ra ngoài thư giãn một chút đấy.
____________

-Không có thời gian mà thư giãn đâu! Hai người lười quá đấy. Nhanh lên! Chúng ta phải đi rồi!

Phong thực sự bất ngờ vì giọng léo nhéo đó là của Nancy, không thể sai được. Đáng nhẽ giờ này cô bé đang nằm trong bệnh viện thánh Mungo mới đúng chứ.

Phong ngó qua chiếc cửa sổ ngang dọc một đống những chấn song chắp vá. Mặc dù đã biết đến thứ này, nhưng cậu vẫn đang há hốc mồm ngạc nhiên khi nhìn thấy nó. Một chiếc xe bay! Nancy đang chồm qua cửa sổ của một chiếc xe Fiat màu lam đang xình xịch nổ máy giữa không khí. Ngồi ở băng ghế trước, sau tay lái là James. James quay về phía Arita nháy mắt một cái. Arita cũng đang ngạc nhiên không kém.


Làm thế quái nào mà hai đứa lại ra viện được. Không phải bác sĩ bảo ít cũng phải mấy hôm nữa hai đứa mới xuống giường được sao?


Là lương y!
– James sửa lại –
Bọn họ chẳng chữa nổi cái gì!. Bố em luôn nói thế! Em tự thó dược liệu rồi chế thuốc đấy, khỏi nhanh hơn nhiều, một liều duy nhất. Sau đó em lấy đũa phép chữa cho Nancy rồi bọn em trốn viện.



[email protected]
$^&..
– Phong vỗ trán đánh bộp –
Thế còn cái xe?


-À! Nó là của bác Ron, Hugo trốn nhà lái xe đến thăm em, thế là em lừa nó luôn cái xe. (Hugo Weasley là con trai của Ron và Hermione)

-Đúng là truyền thống gia đình! Ngày xưa Ron cũng lấy trộm xe bay của ông ngoại cậu sang đón bố cậu. Cuối cùng thì nó bị cây Liễu roi đập rụng. Và bà ngoại cậu gửi đến một cái Thư sấm...


Ế...
– James hưng phấn kêu lên –
Thật á! Sao bố hay bác Ron chẳng bao giờ nói về chuyện này nhỉ? Sao anh biết hay vậy... kể em nghe đi!
. Sau đó mặt cậu bé lại thay đổi, ỉu xìu, nhanh đến chóng mặt:
Thôi để chuyện đó sau đi. Chúng ta phải đi nhanh lên! Bố mẹ em sắp trở về rồi.



Lần này chú đứng ngoài!
Phong nói rồi trèo phứt lên xe.

Arita cũng lặng lẽ đi theo. Thằng bé vẫn còn khó nghĩ và tự trách bản thân sau mọi chuyện.


Đi nào....
James với tay kéo sập cánh cửa cạnh Arita, hô lên một tiếng. Cậu bé đạp chân ga rồi bấm một nút nhỏ nhỏ dưới đồng hồ nguyên liệu. Thế rồi chiếc xe chồm lên rồi lao vút. Mặt đất và những tòa nhà hai bên từ từ tuột xuống, mất hút trong tầm nhìn khi chiếc xe vọt lên cao. Chỉ trong vài giây, cả thành phố London lộng lẫy và mù mịt đã nằm lại phía dưới.


Chúng ta đi đâu đây James.
– Phong tò mò nhìn khắp chiếc xe vừa hỏi.

- Rừng Sherwood tại Nottingham, đúng hướng bắc. Được rồi, chúng ta chỉ cần kiểm tra mỗi nửa giờ một lần, hay cỡ đó. Thế thôi.

James đạp chân ga, cho xe vọt trở lên, nhưng vừa mới nhấn ga thì chiếc xe bắt đầu rên rỉ. Cả ba quay lại nhìn nhau lo lắng. Những tia hơi nước đang phụt ra từ bên dưới mui xe. Nancy cố gắng bám chặt hai cạnh ghế khi chiếc xe bay qua một đám mây lớn. Chiếc xe bây giờ chao đảo một cách khó chịu. Có tiếng lạch cạch, rồi tiếng xèo xèo, cuối cùng cỗ máy hoàn toàn chết lặng.


Thôi xong!
– Đó là điều cuối cùng Phong nghĩ được.

Mũi xe bắt đầu chúc xuống, rơi tự do, càng lúc càng nhanh. Nancy ôm chầm lấy Arita hét lên inh ỏi. James liều mạng xoay xở, cái xe mới thăng bằng một chút. Giờ nó đang lao thẳng vào một bức tường đá, bên trên có tấm biển: Trường Trung học Sherwood.

James gào to, vặn mình xoay hết cỡ cái tay lái. Chiếc xe né được bức tường đá trong gang tấc, hướng vào cái cổng sắt lớn. Nó chồm lên hụt xuống bay vút bên trên căn nhà thể chất tối thui, rồi đến vườn hoa giữa sân trường.

Chiếc xe may sao đã dừng lại chúi đầu xuống đất. Đuôi xe chuổng ngược lên cao rồi bất thình lình rơi mạnh xuống. Phong cảm giác dạ dày mình đang trào ngược ra bên ngài. Phong và ba đứa trẻ vừa lăn ra khỏi chiếc xe vừa nôn ọe.


Hạ cánh đẹp đấy
– Một người phụ nữ, rõ ràng đã đứng ở đó từ trước. Bà ta có mái tóc xoăn và khuôn mặt xương xẩu, quần da bó sát, bốt cao, áo khoác jacket màu đỏ đầy như đinh gai trang trí. Chiếc xe bà ta đang tựa vào là một chiếc moto Harley Davidson cổ độ lại theo phong cách Chooper, với giảm xóc và càng xe ở đằng trước cực kì dài. Trông chẳng khác gì Ghost Rider phiên bản nữ. Đặc biệt, cả hai chiếc bánh xe mang lốp đặc chế cỡ lớn, đều bị mất một góc, chỉ còn lại 3/4 cái bánh xe.

Nemesis là Nữ thần Trừng phạt, nhất đối với những kẻ ngạo mạn và kiêu ngạo trước các vị thần. Nemesis cũng là con của Nyx. Bà Nyx này toàn không chồng mà đẻ ra cả một lố các tiểu thần kiểu kiểu như thế này, từ thần giấc ngủ Hypnos hay tử thần Thanatos, thần số mệnh Moros... cũng là con của bà ta.

Biểu tượng của Nemesis là cái bánh xe vỡ. Nên chỉ cần liếc qua cái xe moto là Phong nhận ngay ra bà ta.


Đừng nói là bà làm nhé. Tại sao chiếc xe đang yên ổn bay ngang qua đây lại rơi xuống.
– Phong vừa phun phì phì vừa hỏi.


Ừ! Ta cần nói chuyện với cậu chút...
– Bà ta tỉnh bơ trả lời mà chẳng buồn quay lại nhìn cả bọn. Bà ta còn đang bận rộn lấy ra cả nắm bánh Fortune cookie từ trong bao, bẻ ra và đọc những dòng chữ may mắn, rồi lại càu nhàu ném chúng sang một bên.


Thế bà cần gì ở tôi mà làm đến mức này...
– Phong cáu thật rồi –
Kể cả bà có là thần...Nemesis...


Bà ta cười mỉa, khuôn mặt biến đổi liên tục:
Hăng nhỉ! Vậy thì đơn giản rồi. Vượt qua ta. Rồi ta để cho ngươi tiếp tục công việc trông trẻ. Không thì ta sẽ bắt ngươi về cho Moros.


-Lý do? Bà là thần mà lại đi kiếm chuyện với người phàm à?

-Ngươi là tên người phàm dám lếu láo dám vứt bỏ số phận, cãi lại định mệnh dành cho bản thân. Ngươi không thuộc về thế giới này, ngươi nhởn nhơ ngoài vòng tay của các Moirae. Chúng ta, những người con của Nyx không thể để ngươi, một thứ không trong tầm kiểm soát, phá vỡ mọi thứ được!

Người Hy Lạp tin những sợi tơ tượng trưng cho cuộc sống của một người. Atropos, nhiệm vụ của bà này là cắt, khi cắt đứt sợi tơ đồng nghĩa với việc lấy đi mạng sống của người đó. Lahkesis thì kéo sợi tơ để quyết định cuộc đời hiện tại. Clotho thì cuốn những sợi tơ vào một cái guồng quay khổng lồ, tượng trưng cho quá khứ của mọi sinh linh trên đất cũng như trời, cũng như việc mọi số phận riêng lẻ bị cuốn với nhau tạo thành cuộc sống rắc rối.

Ba bà này được gọi chung là Moirae - ba nữ thần số phận, cũng là thư ký riêng của ông Moros bên trên, lần lượt tượng trưng cho tương lai, hiện tại, quá khứ.

Nhưng chính Phong cũng không biết, trong guồng tơ của Clotho không có một sợi nào đại diện cho cậu, vậy nên Nemesis mới quyết định tìm đến!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.