Chương 39: Rừng Sherwood.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 1235 chữ
- 2019-08-23 09:30:41
Theo truyền thuyết, hơn 600 năm trước, nơi đây xuất hiện một huyền thoại. Một cung thủ và kiếm thủ cừ khôi, ông được biết đến với việc "cướp của người giàu chia cho người nghèo". Ông đã tập hợp mọi người lại, anh dũng, quả cảm chiến đấu chống lại lãnh chúa, vì những người nghèo. Đó chính là anh hùng Robin Hood lừng danh.
Thực ra Sherwood chỉ là một khu rừng nhỏ, diện tích hơn 1.5 dặm vuông. Có thời điểm khu rừng đã được sử dụng như là vùng đất săn bắn cho hoàng gia Anh.
Phong đưa mắt ngắm nhìn bức tượng Robin bằng đồng ngay bên ngoài bức tường lâu đài Nottingham đằng xa. Câu chuyện về chàng Robin ngoài vòng pháp luật với những nhân vật như Little John, tu sĩ Tuck, công nương Marian và lãnh chúa Gisbourne hấp dẫn cậu từ lúc bé tẹo. Tuy nhiên, truyền thuyết thì vẫn chỉ là truyền thuyết, một câu chuyện được trí tưởng tượng thêu dệt dựa trên vài dữ kiện lịch sử mơ hồ. Rừng Sherwood ngày xưa giờ chỉ còn một khoảng cây, mà một cây sồi nào đó có vinh dự được treo biển cho rằng xưa kia là nơi đồn trú của Robin huyền thoại.
James thành thạo mua vé vào lâu đài Nottingham. Phong theo chân mọi người bước qua cái vòm đá thô kệch làm cửa. Hóa ra trong vòng tường thành, pháo đài xưa kia đã hầu như bị phá hết, chỉ còn di tích là những đường hầm và công trình ngầm bên dưới pháo đài.
Cả bọn đi dọc theo hành lang hẹp. Chờ cho khách du lịch đi qua hết, James dắt cả bọn đến một ngách nhỏ tối om. Đang nghi hoặc vì trước mặt là đường cụt, James bất thình lình đẩy cả đám xuyên qua bức tường.
Nancy gào thét inh ỏi. Phong có cảm giác như cậu đang bước hụt một bước rất lớn.
Phong mở mắt thì thấy cả bốn đứng bên một hồ nước nhỏ. Cái hồ lọt thỏm giữa một khu rừng, cây cối mọc ken sát vào nhau và rậm rạp đến mức không thể nhìn thấy bầu trời.
-Chào mừng mọi người đến với rừng Sherwood, rừng Sherwood thật sự.
Chưa kịp nói câu tiếp theo James đã bị Nancy lao vào dần cho một trận tơi tả. James kêu ré lên một cách cường điệu. Thằng bé Arita lúc này mới cười mỉm một lần hiếm hoi.
Đây là khu rừng yên ả nhất mà Phong có thể tưởng tượng ra. Không có chim chóc, côn trùng hay thậm chí cả một ngọn gió.
-Chưa nói đến con rồng mũi cụt duy nhất này, rồng đen và rồng xanh được coi như phổ biến ở Anh mà mỗi con đều được người của bộ canh chừng. Mà mọi người đi kiếm con rồng này làm gì?
-Hình như là kiếm một thứ trong kho báu của nó thì phải. Lời tiên tri bảo thế.
-Như kiểu: Ôi! Đêm nay sao Kim sáng quá hả? Thế họ có cho anh xem lá chè không?
- Sao Kim chẳng bao giờ mọc vào ban đêm cả! Đến cái tay Octavian tiên tri bằng cách moi ruột gấu bông anh đã cảm thấy kinh lắm rồi, phù thủy các chú còn xem bói bằng cả lá chè là thật à? Mà hình như chú cũng phải học môn đó ở Hogwarts thì phải.
-Không đâu! Lên năm ba thì nó là môn tự chọn rồi. Em thà chết nếu phải học thêm môn đó một năm nữa. Giáo sư Firenze thì còn đỡ, chứ giáo sư Trelawney thì kinh khủng lắm.
-Nhân mã Firenze ấy hả?
Nancy chen vào:
Trường cậu cũng có nhân mã à?
-Vâng, khi không lên lớp thì giáo sư cũng vui tính và thoải mái lắm. Nhưng vừa bước vào lớp một cái thì chẳng nói được một câu rõ ràng, cái gì cũng phải thêm sao với trăng vào...
Cả bốn nhằm hướng trung tâm khu rừng mà tiến tới. Cái hồ mà cả bọn nhìn thấy đầu tiên không phải là cái hồ duy nhất. Có hàng chục cái hồ khác, mỗi hồ cách nhau vài mét, nối tiếp nhau chạy ra xa.
Khi đến trung tâm khu rừng, không còn những thân cây thẳng tắp hay thứ ánh sáng màu xanh lá do mặt trời chiếu qua bóng cây nữa, thay vào đó là cả một vùng đồng bằng rộng lớn. Cây cối cũng thưa thớt dần, nhường chỗ cho từng khóm rừng thấp lá đứng lẻ tẻ và những bụi cỏ.
Sau cả giờ chậm rãi tiến từng bước, như sợ bước chân làm kinh động đến con rồng, rốt cục bốn người tới rồi. Đó là một cái hang cực kỳ lớn, ngay đến cái cửa hang cũng phải rộng tương đương một sân bóng đá. Còn ngọn núi chứa đựng cái hang ấy thì càng không phải nói. Ngọn núi nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, ngút tầm mắt đến tận chân trời. Chếch về bên phải ngọn núi, Phong có thể nhìn thấy thấp thoáng một con sông ở phía bắc, và cả những ngọn núi xa xa về phía nam. James ra hiệu cả bọn dừng lại.
- Rồng mũi cụt, so với các giống rồng khác, ít giết người hơn, bởi chúng thích sống ở các vùng núi cao và hoang vu. Nhưng không vì thế mà chúng hiền. Ngọn lửa của loài rồng này có màu lam chói, và có thể thiêu gỗ và cả xương thành tro bụi. Đây là thuốc để kháng lại ngọn lửa con rồng, nó chỉ có công hiệu một giờ thôi. Mọi người làm gì thì làm nhanh lên.
Được rồi. Thế này nhé. Anh và Arita sẽ đánh lạc hướng con rồng. James và Nancy sẽ vào bên trong cái hang tìm kiếm. Thấy vật gì lạ lạ hay có cái gì liên quan đến Hy Lạp là lấy hết. Dựa cả vào em đấy! Em hiểu về thần thoại Hy Lạp nhất, Nancy. Nhớ là phải lựa chọn nhanh lên, bọn anh không giữ được con rồng lâu đâu.
– Phong, như mọi khi, phân công cho từng người.
À, em có mang theo chổi bay này. Chổi gấp thôi, nhưng bay trong thời gian ngắn thì không vấn đề...
– James vừa nói vừa lôi ra một thứ hình chữ nhật. Sau mấy thao tác, cán chổi được kéo dài, phần đuôi bật ra, trở thành một cái chổi thật sự. Trên cán nâu gỗ sáng bóng có mấy chữ vàng nổi bật: Meteour.
-Chổi bay gấp, giống kiểu xe đạp gấp ấy à? Vậy mà sao không lôi ra sớm. Làm anh đi bộ rạp cả cẳng! Nếu như có biến, chú đưa Nancy đi trước rồi quay lại đón bọn anh.
Tiến thêm một chút, ngước lên cao, Phong kinh hãi hít một hơi dài: con rồng đang bám vào một mỏm núi, vươn mình nằm phơi nắng. Cái đầu nó cực kỳ lớn, từng miếng vảy lục giác màu xanh bạc xếp kín đến tận mi mắt. Đôi mắt màu hổ phách nằm ở hai bên cái đầu bè bè, y như một con rắn, đang lim dim kép hờ. Cái mũi con rồng thuôn dài như cá sấu, nhưng lại ngắn cũn, tạo thành một hình thang bèn bẹt . Gọi nó là mũi cụt cũng chẳng sai.